Trương Oản là em gái của Trương Đào mà Lâm Phi đã giết trong buổi lễ tốt nghiệp, tiểu tình nhân của hạm trưởng hạm đội thứ bảy. Anh trai chết thảm tại Bắc Đẩu Tinh, Trương Oản từ tin tức ngày hôm đó, tìm được hạm trưởng của hạm đội thứ bảy, kêu than với hắn nhưng hạm trưởng của hạm đội thứ bảy chỉ thoát thác. Một lòng muốn báo thù cho anh trai, Trương Oản tim ba Thượng úy muốn ra tay giúp mình. - Giúp tôi đánh một người, sau khi thành công tôi sẽ đảm bảo các người ba năm lên tới Thiếu tá. Trương Oản nói với ba Thượng Úy. - Đánh ai, đánh thành bị thương nặng tới đâu? Một Thượng Úy trong đó nói. - Anh trai mấy tháng trước chết ở Bắc Đẩu Tinh. Tôi hy vọng các người báo thù cho tôi, đánh gãy chân học viên tên Lâm Phi đã giết hại anh trai tôi. Trương Oản nói tiếp. - Bằng vào trình độ y học hiện tại, chân gãy rồi thì chỉ cần một tháng là có thể nối lại được. Trừng phạt thế thì nhẹ quá rồi. Một trong ba Thượng úy nói tiếp. - Không phải là hai đùi mà là chân thứ ba cơ. Tôi muốn hắn vĩnh viễn không thể làm đàn ông được nữa. Trương Oản nói lạnh như băng. Ba Thượng úy nghe thế liền phải hít sâu một hơi. Ba người suy tư một lát, vì tiền đồ trong tương lai, ba người cuối cùng đồng ý đi xử lý cái chân thứ ba của Lâm Phi. Bắc Đẩu Tinh, Lâm Phi đang đi ra khỏi học viện, chuẩn bị đi mua gạo cho Ngô Tiểu Man. Hắn vừa mới ra khỏi học viện mấy trăm thước, ngay lúc vừa đi qua một cánh rừng nhỏ thì có một người đi lại gần, đồng thời hạ thấp giọng nói: - Trung thực đi theo tôi đi. Nếu không tôi sẽ bắn chết cậu. Ba người chuẩn bị dẫn Lâm Phi tới một nơi, sau đó dùng súng bắn nát chân thứ ba của hắn. Lâm Phi nghe thấy liền sửng sốt, thấy trong ống tay áo người nọ quả thật có một khẩu súng đen kịt đang chĩa về hướng mình. Đồng thời bên cạnh mình còn có hai người đàn ông trung niên khác. - Giết tôi sao? Muốn chết. Lâm Phi nói xong liền lập tức thi triển dị năng Chiến Thần ba phút (ngụy), trở lại ba phút trước. Cảnh tượng bắt đầu thay đổi, đổi thành Lâm Phi đang đi về phía ba người mặc đồ đen. Ngay lúc bốn người cách nhau ba thước, Lâm Phi đột nhiên gia tốc, chạy thẳng về phía ba người vung nắm đấm. Không tới một giây, ba người trước mặt liền bị đánh ngã. - Nói, ai phái các người tới làm phiền tôi? Lâm Phi dẫm lên cánh tay một người rồi hỏi. Ba người này cũng tương đối ương ngạnh, không thèm trả lời. Lâm Phi dùng sức. Rắc rắc rắc, giẫy gãy tay và chân của ba người này. Ba người này cũng bởi đau đớn mà ngất đi. Nhìn ba người xa lạ ngất trên mặt đất, Lâm Phi nghĩ không thể để bọn họ nằm ở đây, cần phải hủy thi diệt tích. Bởi vậy hắn liền gọi điện cho Phùng Hợp Bà Bà. - Bà bà à, có ba người đàn ông cường tráng muốn ám sát cháu, bị cháu đánh gục rồi. Bọn họ còn bị thương nhẹ một chút. Bà giúp cháu xử lý bọn họ nhé. Giờ cháu đang ở khu rừng nhỏ ngoài cửa đông của học viện. Gọi điện thoại xong, Lâm Phi liền đi tới siêu thị mua gạo tiếp. Ba phút sau, một chiếc xe cứu thương dừng lại tại khu rừng nhỏ. Nhân viên cứu thương bắt đầu cáng ba người đàn ông bị Lâm Phi đánh gẫy tay chân lên xe, sau đó lái xe về phía viện nghiên cứu y học của học viện quân sự Bắc Đẩu. Phùng Hợp Bà Bà hôm nay lại rỗi rãi, tự mình tới phẫu thuật nối xương cho ba người. - Bác sĩ, tôi bị thương có nặng không? Chỗ này là bệnh viện nào vậy? Một người trong đó đã tỉnh lại, cất tiếng hỏi. Hắn phát hiện ra mình đang ở trên bàn mổ. - Yên tâm đi. Cậu chỉ bị gãy xương tứ chi thôi, không chết được. Tin vào y thuật của tôi đi. Phùng Hợp Bà Bà dùng ánh mắt phi thường mong đợi nhìn người đàn ông này. Phẫu thuật được tiến hành rất nhanh, cũng thành công. Nửa giờ sau, ba người đàn ông tập kích Lâm Phi đều được Phùng Hợp Bà Bà nối xương xong, cũng bó bột luôn. - Đưa bọn họ tới căn phòng cao su màu lục dưỡng thương. Phùng Hợp Bà Bà nói với trợ lý Âu Dương Phượng của mình. - Vâng. Âu Dương Phượng đưa ánh mắt tiếc hận nhìn ba người, sau đó đưa ba bệnh nhân tới trong ba căn phòng cao su màu lục khác nhau. Nửa tháng sau. - Bác sĩ, vết thương của tôi đã rất tốt rồi, có thể xuất viện rồi. Rất cảm tạ ngài. Một người tập kích Lâm Phi nói. Hôm nay hắn vừa mới tháo bột, vung cánh tay, nói với Phùng Hợp Bà Bà ở phía đối diện. - Còn cần một thời gian huấn luyện để bình phục đã. Hôm nay tạp thời tập năm trăm cái nhảy cóc đi. Phùng Hợp Bà Bà nói xong câu này liền đi ra khỏi căn phòng cao su màu lục. - Cái gì? Năm trăm cái nhảy cóc à? Bệnh nhân này muốn đi theo Phùng Hợp Bà Bà ra khỏi căn phòng cao su màu lục nhưng hắn vừa bước ra thì hộ vệ phía sau Phùng Hợp Bà Bà liền bắn cho hắn một phát súng điện cường độ cao. Hắn trực tiếp bị giật ngất. Khi hắn tỉnh lại một lần nữa, thấy mình vẫn đang ở bên trong căn phòng cao su. Hắn cố đẩy cửa phòng nhưng cửa phòng chẳng nhúc nhích mảy may. Sau đó bên trong căn phòng cao su màu lục xuất hiện hình chiếu của Phùng Hợp Bà Bà. - Hôm nay chỉ là rèn luyện khôi phục, năm trăm cái nhảy cóc. Mau thực hiện đi, nếu không sẽ bị điện giật ngất. Tiếng nói chói tai của Phùng Hợp Bà Bà truyền tới. - Mau thả tôi ra, thả tôi ra. Người này còn chưa ý thức được sự kinh khủng của căn phòng cao su màu lục. Hắn tiếp tục đập cửa phòng. Lúc này phía vách tường đối diện cửa cao su liền vươn ra một họng súng. Dòng điện màu lam bắn ra, lại giật hắn ngất đi lần nữa. Nửa giờ sau, hắn lại tỉnh lại. - Năm trăm cái nhảy cóc, không thì sẽ cho điện giật tiếp. Bên trong căn phòng cao su màu lục lại truyền tới tiếng nói của Phùng Hợp Bà Bà. Lần này Phùng Hợp Bà Bà đã hơi nhớ nhung Áo Đinh Đặc rồi. Áo Đinh Đặc đi rồi, bên trong căn phòng cao su màu lục này không ngừng có vật thí nghiệm tiến vào nhưng vào một người là chết một người, không ai chịu nổi một tháng. Chỉ có người có sức sống ngoan cường nha đang mới có thể ở trong căn phòng cao su màu lục tới hơn một tháng, lại còn thoải mái đi ra ngoài được. Phùng Hợp Bà Bà nghĩ, nếu có thời gian nhất định phải mượn Áo Đinh Đặc lại, sử dụng một tháng, dùng hắn để nghiên cứu tiềm năm thân thể. Mà lúc này Áo Đinh Đặc ở tiền tuyến xa xôi run rẩy toàn thân. Ba ngày sau, ba vật thí nghiệm tinh thần uể oải ngồi ngẩn ra trong căn phòng cao su màu lục. - Thả tôi đi ra đi. Tôi là quân nhân. Tôi là Thiếu úy của hạm đội thứ bảy. Cái bà già điên này, mau thả tôi ra. Hạm trưởng của chúng tôi mà biết chuyện, nhất định sẽ phái chiến hạm tới san bằng chỗ này. - Ồ, hóa ra là binh lính của hạm đội thứ bảy à? Tôi rất thân với hạm trưởng của các người đấy. Để tôi gọi điện cho hắn, nói với hắn là ba người đang trị liệu tại chỗ tôi. Phùng Hợp Bà Bà vừa nói vừa rút điện thoại ra bấm số của hạm trưởng hạm đội thứ bảy. - Tôi là Phùng Hợp Bà Bà đây. Thủ hạ của cậu có ba binh lính đánh thương người của tôi, hiện tại bị tôi trưng thu. Cậu nói với bọn họ một câu đi nhé, để cho bọn họ an tâm ở chỗ này trợ giúp tôi làm thí nghiệm. Phùng Hợp Bà Bà vừa nói vừa chuyển điện thoại vào bên trong căn phòng cao su màu lục. Bên trong căn phòng cao su màu lục xuất hiện tiếng nói của hạm trưởng hạm đội thứ bảy. - Số hiệu và quân hàm của các người thế nào? Tại sao lại đắc tội với Phùng Hợp Bà Bà. Tiếng nói vô cùng quen thuộc của hạm trưởng hạm đội thứ bảy vang lên. - Chúng tôi ... Ba người chần chừ nhưng nghĩ tới hắn chính là cây cỏ cứu mạng duy nhất, cuối cùng nói thật với hạm trưởng. - Chúng tôi muốn báo thù cho Vương Đào đã chết, tìm Lâm Phi gây phiền toái. Kết quả chúng tôi bị Lâm Phi đánh thương, đưa tới chỗ này. Hạm trưởng, bà già này là một kẻ điên, cả ngày chích điện chúng tôi. Mau phái binh tới cứu chúng tôi đi. - Lũ ngu. Một đám ngu. Giờ thì ở đó đi. Nói xong, điện thoại bị cúp máy. Ba người trợn mắt há mồm, đồng thời dùng ánh mắt tuyệt vọng nhìn hình ảnh ảo của Phùng Hợp Bà Bà bên trong căn phòng. - Tốt lắm. Tâm nguyện của các người đã được tôi giúp hoàn thành rồi. Bắt đầu rèn luyện ngày hôm nay đi. Một ngàn cái gập bụng, mà phải làm dưới nước. Phùng Hợp Bà Bà nói.