Siêu Cấp Tội Phạm
Chương 241
Sau một trận chiến này, tổng số cơ giáp mà Trung Úy Áo Đinh Đặc đánh hỏng đã đạt mười chín cái, chỉ còn thiếu một cái là đạt quân hàm Thượng Úy.
Sau khi chiến đấu kết thúc, Áo Đinh Đặc điều khiển cơ giáp trở lại cứ điểm. Sau khi về đến cứ điểm, hắn cũng không giống như những chiến sĩ cơ giáp khác, nằm xuống giường nghỉ ngơi mà tắm nước nóng một hồi, sau đó liền tới cạnh giường rèn luyện. 1, 2, 3... Áo Đinh Đặc vừa thực hiện vừa đếm.
Tập hơn một giờ, Áo Đinh Đặc mới thực hiện xong ba ngàn động tác rèn luyện thể năng. Hắn mệt mỏi đi tới vách tường, trên có đánh dấu. Đánh dấu xong hắn mới về giường mình, nhắm hai mắt lại mà ngủ.
Bắc Đẩu Tinh.
Lúc này Lâm Phi đã không có thời gian đi quan sát chiến cục giữa hai nước. Hiện tại đối với hắn mà nói, quan trọng nhất là hoàn thành nhiệm vụ lần này của Hệ Thống Chiến Thần, thay Phùng Hợp Bà Bà san bằng Lục
Sắc Y Viện.
Lâm Phi ngồi xe bay, đi ra cửa bắc học viện quân sự Bắc Đẩu.
Tới cửa bắc rồi, Lâm Phi liền thấy Khai Thang Nữ mặc áo da đen, tay còn ôm một khẩu súng bắn tên lửa loại nhỏ đứng ngoài cửa.
Ở cách xa Khai Thang Nữ có mười mấy học viên đang đứng nhìn nhưng đối mặt với Khai Thang Nữ nổi danh, lại đang cầm đại sát khí, chẳng ai dám lại gần nhìn kỹ, kể cả vây quanh cũng không. Có người lớn mật, lòng hiếu kỳ lớn thì chỉ dám đứng một bên cửa nhìn trộm ra mà thôi.
Lâm Phi dừng xe bay phía trước Khai Thang Nữ, mở cửa xe. Khai Thang Nữ liền nhảy lên xe.
- Vũ khí của anh đâu, Lâm Phi? Nếu không hay là tôi về lấy cho anh một khẩu súng phóng lựu gì đó rồi cùng tôi đi đồ sát Lục Sắc Y Viện nhé.
Khai Thang Nữ rất hưng phấn kiến nghị Lâm Phi.
- Tôi bảo này đại tiểu thư, cô để súng phóng tên lửa ra trên xe của tôi một chút là được, lúc cần hãy lấy. Lần này tôi ra mặt chính là vũ khí mạnh nhất rồi. Đừng dùng bạo lực vội. Trước tiên cô và tôi tới Lục Sắc Y Viện này xem một chút, hiểu rõ tình hình cụ thể đã.
Lâm Phi xoa dịu Khai Thang Nữ đang kích động, khởi động xe bay, dưới sự chú ý của mười mấy học viên, đi về ngoài thành phố.
Một giờ vũ trụ sau, Lâm Phi điều khiển xe bay đứng ở bên đứng ở một bên thành thị Bắc Đẩu, nhìn một biệt thự năm tầng mới xây.
Tầng hai của biệt thự này còn treo một cái biển màu lục to đùng, ghi rõ " Lục Sắc Y Viện".
- Lâm Phi, đây chính là địa chỉ của y viện đó, chắc là mở bên trong biệt thự này rồi. Không biết Lục Sắc Y Viện này làm sao lại có được giấy phép của sở y tế, xây dựng bên trong biệt thự dân sự này, mở một bệnh viện tư thần kỳ thế này.
Khai Thang Nữ giảng giải cho Lâm Phi.
- Chúng ta đang vờ làm người bệnh. Trước tiên phải cho nữ bác sĩ thần bí này xem một chút. Sau khi đi vào, cô nghe lời tôi hết nhé. Nếu cô không nghe lời thì tôi sẽ rời đi luôn, mặc kệ mọi chuyện.
Lâm Phi nói với Khai Thang Nữ.
Khai Thang Nữ suy nghĩ một chút, cảm thấy đi vào một mình cũng hơi khiếp, cuối cùng đồng ý nghe theo lời Lâm Phi.
Sau đó Lâm Phi và Khai Thang Nữ xuống xe, đi vào cửa trước của biệt thự.
Cửa kim loại màu lục tự động mở ra. Tiếng nói điện tử vang lên.
- Chọn Lục Sắc Y Viện sẽ mang lại tính mạng thứ hai cho bạn, về sau hoàn toàn không còn lo lắng. Bệnh nhân mời đi lên lầu hai chờ đợi.
Lâm Phi cảm thấy hơi kỳ quái, ý bảo Khai Thang Nữ cùng đi với mình vào bên trong biệt thự.
Tiến vào lầu một của biệt thự, con đường không ngờ lại là cầu thang hình xoắn ốc. Lâm Phi và Khai Thang Nữ bắt đầu leo cầu thang.
Bốn phía cầu thang có rất nhiều tranh trừu tượng. Còn rốt cục nó có giá trị không thì Lâm Phi chẳng hiểu.
Đi tới lầu hai, Lâm Phi thấy một vị bác sĩ mặc quần áo trắng, thân thể gầy gò, tóc dài, che mặt, không nhận ra tuổi tác đang ngồi trước một cái bàn, chờ hai người Lâm Phi và Khai Thang Nữ.
- Trong hai vị ai là bệnh nhân? Có bệnh gì? Chỉ cần tới Lục Sắc Y Viện của tôi thì không có bệnh gì không khỏi, yên tâm đi.
Nữ bác sĩ dịu dàng hỏi Lâm Phi và Khai Thang Nữ.
- Hai người chúng tôi đều có bệnh. Vị nữ sĩ này tinh thần có vấn đề, chỉ muốn nối thân thể của người với động vật.
Lâm Phi chỉ Khai Thang Nữ bên cạnh, nói.
- Anh mới là tinh thần có vấn đề ấy. Rất nhiều loại động vật đều có những khí quan ưu tú mà nhân loại không có. Gien và tế bào của chúng nếu có thể tập hợp hết ưu điểm, lại kết hợp với nhân loại thì sẽ trợ giúp không thể tưởng tượng đối với sự tiến hóa của nhân loại. Anh thử tưởng tượng xem lúc đó sẽ sáng tạo ra loại sinh vật vĩ đại tới mức nào chứ?
Khai Thang Nữ kích động đứng lên nói lớn với Lâm Phi và nữ bác sĩ.
- Là sáng tạo ra loại quái vật vĩ đại chứ. Bác sĩ, tình huống của cô ấy như vậy, cô có thể trị không?
Lâm Phi liếc Khai Thang Nữ, sau đó nói.
- Tôi đã rõ tình huống của cô ấy rồi, không có vấn đề nhưng hơi phức tạp, ít nhất phải dùng tám liệu trình mới có thể khỏi hẳn.
Nữ bác sĩ nhìn Khai Thang Nữ hơi kích động, nói.
- Tinh thần của anh mới có vấn đề. Cả nhà anh tinh thần đều có vấn đề.
Khai Thang Nữ tức giận nói, sau khi hất tung bàn liền ngồi xuống ghế, chuẩn bị nghe xem Lâm Phi nói hắn bị bệnh gì.
- Vị nữ sĩ này, đừng kích động. Cô vào phòng trong chờ tôi chút. Một vài phút nữa tôi sẽ vào.
Tiếng nói của nữ bác sĩ vẫn dịu dàng như cũ, không bởi Khai Thang Nữ ném bàn đi mà tức giận. Cô nói với Khai Thang Nữ xong liền bấm phím trong tay, mở cánh cửa phòng màu lục phía sau ra.
Khai Thang Nữ tức giận dẫm một cái, trừng mắt nhìn Lâm Phi rồi mới cất bước vào bên trong phòng, cũng đóng sầm cửa phòng lại.
Lâm Phi thấy trong phòng chỉ còn lại mình và nữ bác sĩ, bắt đầu nói chuyện tiếp.
- Bác sĩ, bệnh của tôi lại càng đặc thù hơn. Bên trong cơ thể tôi có một thứ của khoa học kỹ thuật tương lai rất kinh khủng. Hắn cộng hưởng với cơ thể tôi, kết hợp với tổ chức tế bào của tôi. Phẫu thuật căn bản không thể lấy hệ thống tương lai này ra được, thậm chí cũng không phát hiện ra sự tồn tại của hắn. Cô có thể chữa trị tốt cho bệnh của tôi không?
Lâm Phi nghiêm túc nói với nữ bác sĩ.
- Khoa học kỹ thuật kinh khủng của tương lai chiến cứ cơ thể sao? Không vấn đề. Anh tới căn phòng khác chờ tôi. Tôi đi xem vị nữ sĩ kia trước một chút, sau đó sẽ kiểm tra cho anh nhanh thông. Bệnh của anh dễ trị thôi, chỉ cần một liệu trình là xong.
Nữ bác sĩ nói dịu dàng với Lâm Phi, sau đó cũng mở một phòng màu lục ra cho Lâm Phi đi vào.
Lâm Phi nghệ cao mật lớn, bước vào bên trong cánh cửa màu lục, cũng đóng cửa lại.
Lâm Phi phát hiện ra toàn bộ căn phòng chỉ khoảng hai mươi mét vuông, ở giữa có một cái ghế nhỏ, không có gì khác cả. Trên vách tường bốn phía không ngờ cũng treo rất nhiều tranh trừu tượng. Lâm Phi chờ mãi cũng chán, bắt đầu ngắm tranh.
Đợi hơn mười phút, cửa phòng mở ra. Bác sĩ mặc quần áo, đeo khẩu trang trắng đi vào. Phía sau cô là Khai Thang Nữ ánh mắt ngơ ngẩn.
- Ý chí của bạn anh rất ngoan cố. Muốn kết hợp động vật với nhân loại đã ăn sâu bám rễ trong lòng cô, trong thời gian ngắn không trị khỏi được.
Trước tiên cô ấy phải ở cạnh tôi, từ từ trị liệu nhé. Hiện tại tới phiên anh điều trị rồi.
Tiếng nói dịu dàng của nữ bác sĩ lại vang lên.
- Cô làm gì cô ấy rồi?
Lâm Phi nhìn Khai Thang Nữ không có biểu hiện gì trên mặt đứng cạnh nữ bác sĩ, sau đó hơi lo lắng hỏi.
- Không sao. Tôi chỉ thôi miên cô ấy thôi. Bệnh nhân trải qua thôi miên, dù là bệnh nặng cũng tự nhận là mình đã khỏi.
- Cứ như vậy, bọn họ có thể hưởng thụ thời gian cuối cùng của sinh mệnh cho vui vẻ. Tôi đã cho bọn họ sinh mạnh thứ hai rồi. Mà bạn của anh này lại có ý nghĩ quá ngoan cố về việc kết hợp giữa động vật và nhân loại.
Nhưng tôi tin tưởng sẽ thôi miên tốt cho cô ấy.
- Hiện giờ tôi sẽ điều trị cho anh, thôi miên anh.
- Điều trị cho anh đơn giản hơn nhiều. Đầu tiên anh ảo tưởng bên trong cơ thể mình có một hệ thống tương lai, là một hệ thống thù địch. Tôi sẽ thôi miên anh, để anh quên mất cái hệ thống tồn tại trong cơ thể anh đi.
Nữ bác sĩ nói, bấm phím phát thanh.
Bên trong căn phòng liền vang lên một âm thanh rất chậm rãi.
Lâm Phi nghe một hồi, cảm thấy không biến hóa gì. Loại âm nhạc thôi miên đang phát chẳng ảnh hưởng tới hắn chút nào.
- Kỳ quái, sao lại như vậy? Sao anh lại không bị thôi miên. Chuyện này không khoa học. Anh nhìn tay tôi, nghe lời tôi nói đi.
Nữ bác sĩ rất ngạc nhiên nhìn Lâm Phi không chút biến đổi.
Trong miệng nữ bác sĩ bắt đầu đọc một đoạn dài mà Lâm Phi nghe không rõ được hết.
Mười phút trôi qua, Lâm Phi vẫn đứng đó, mỉm cười nhìn cô.
- Trời ạ, không ngờ anh vẫn không bị thôi miên. Không khoa học, thế này là không khoa học. Anh là đại sư thôi miên sao? Không đúng. Tôi chính là đại sư thôi miên xuất sắc nhất liên bang. Anh không có khả năng mạnh hơn tôi được. Ngay cả đại sư thôi miên dưới thuật thôi miên cực điểm của tôi cũng bị thôi miên mà.
Tiếng nói của nữ bác sĩ bắt đầu biến đổi, trở nên không ổn định. Cô nói dồn dập, nhưng Lâm Phi vẫn đứng ở đó, không có chút thay đổi nào.
- Rốt cục anh có phải là nhân loại không? Anh là dạng tồn tại gì? Nhân lại dưới thôi miên chú cực điểm này của tôi, phối hợp với ảnh thôi miên trong căn phòng này thì sẽ mất ý thức rất dễ dàng. Tại sao anh còn tỉnh táo được.
Bác sĩ nữ lần này muốn hét to chất vấn Lâm Phi.
- Tôi đã nói rồi. Bên trong cơ thể tôi có một hệ thống tương lai. Hệ thống này tồn tại thật. Dưới sự bức bách của hắn, tôi không ngừng rèn luyện, hiện tại không riêng gì thể năng mà tinh thần lực cũng đạt tới cấp tồn tại phi nhân rồi.
- Đáng tiếc là cô không có năng lực điều trị cho tôi, lấy hệ thống bên trong công ty tôi ra.
- Cô không xứng với biển hiệu Lục Sắc Y Viện. Nhưng cô đã biết bí mật của tôi rồi.
- Mặc dù bí mật của tôi cũng không hạn chế tiết lộ nhưng tôi lại không muốn để người khác biết. Cho nên hôm nay cô chỉ còn đường chết. Nữ bác sĩ, trước khi chết đi cô còn trăn trối gì không?
Lâm Phi tiến lên từng bước, một tay bóp cổ nữ bác sĩ, một tay lật mặt nạ của cô ta.
Lộ ra trước mặt Lâm Phi không phải là khuôn mặt phụ nữ hơn ba mươi tuổi mà là một tấm da mặt khô héo màu lục, thoạt nhìn trông không giống da người.
- Tôi là nhân loại. Anh kinh ngạc vì dáng vẻ của tôi phải không? Thật ra không cần anh ra tay thì vốn ba ngày sau tôi sẽ chết. Hiện tại tính mạng của tôi cũng chỉ còn vài giây.
- Vốn tôi muốn trước khi chết cho một số người có được hy vọng mà thôi, để bọn họ vui vẻ mà sống nốt.
- Nếu anh thật sự là một cường giả siêu cấp, tôi muốn giao dịch với anh. Đây vốn là tinh hoa nghiên cứu cả đời của tôi, tinh túy thuật thôi miên, tiên miên chú cực điểm. Tôi đưa anh cuốn sách điện tử này, anh học nó sẽ trở thành một người thôi miên cường đại. Nhưng có một điều kiện là anh phải thề với tôi một chuyện, giúp tôi đi tới cố hương của tôi là tinh cầu Địch Tạp Lan Đặc, cứu những người vô tội.
Bác sĩ da xanh nói với Lâm Phi.
- Đinh đông, nhiệm vụ lợi ích bị xâm phạm được kích hoạt nhiệm vụ ẩn. Độ phù hợp của nhiệm vụ ẩn : 93%. Khởi động nhiệm vụ ẩn: Đúng và sai, thiện và ác.
- Thay đổi nhiệm vụ lần này.
- Quét thực lực hiện nay của ký chủ, có thể không đủ hoàn thành nhiệm vụ ẩn, cho nên nhiệm vụ ẩn này được kéo dài thời gian hoàn thành, kỳ hạn là một năm.
- Điều kiện hoàn thành nhiệm vụ: Trong thời gian một năm, thay người thần bí da xanh hoàn thành tâm nguyện của cô trước khi chết, đi tới tinh cầu Địch Tạp Lan Đặc, giải cứu người vô tội.
- Điều kiện nhiệm vụ thất bại: Trong một năm ký chủ không giải quyết được nguy cơ phát sinh trên tinh cầu Địch Tạp Lan Đặc.
- Phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ: Hệ thống quét thuật thôi miên vừa thu được, để cho ký chủ trong nháy mắt hiểu rõ thuật thôi miên. Về phần cấp bậc thuật thôi miên mà ký chủ cuối cùng thu được thế nào thì phải xem ngộ tính và đánh giá mức độ hoàn thành nhiệm vụ của ký chủ.
- Trừng phạt nhiệm vụ thất bại: Không biết (thật ra trừng phạt không lớn, nhiều nhất chỉ tăng cường độ rèn luyện lên cho ký chủ một chút, ví dụ như tăng cường độ lên mười lần hoặc tiến hành nhiệm vụ không gian ảo, nhiệm vụ tuần hoàn. Nếu ký chủ có nghị lực cao thì có thể mệt mà không chết ).
- Hệ thống nhắc nhở: Ký chủ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ sớm thì đánh giá nhiệm vụ càng cao, cấp bậc thuật thôi miên ký chủ thu được càng cao.
Tiếng nói của Hệ Thống Chiến Thần vang lên trong não Lâm Phi.
Lâm Phi nghe Hệ Thống Chiến Thần ban nhiệm vụ xong liền thả nữ bác sĩ da xanh ra.
- Tôi xin thề là trong vòng một năm tôi sẽ thay bà đi giải quyết nguy cơ tại tinh cầu cố hương của bà. nếu không làm được thì tôi sẽ tàn phế mười năm.
Lâm Phi trả lời nữ bác sĩ da xanh. Khi hắn trả lời như vậy, trong đầu thầm nghĩ, nếu như không hoàn thành được nhiệm vụ này thì hệ thống biến thái trong đầu sẽ trừng phạt mình tới nửa tàn phế mất.
- Rất cảm tạ anh rồi. Thật ra phái thôi miên của tôi, nếu đã hứa hẹn với người khác thì phải hoàn thành. Nếu không thì tinh thần của mình sẽ chịu hao tổn, xuất hiện lỗ hổng tâm lý.
- Anh có thể không cần lo lắng tôi tiết lộ bí mật của nah. Tôi đã nói với bên ngoài là chữa được hết nghi nan tập chứng như không trị liệu được cho anh thì sẽ bị ảnh hưởng bởi lời hứa rồi.
- Thật ra tôi đã sớm phải chết rồi, cơ năng cơ thể đã gần đình chỉ. Tôi chỉ dựa vào tự thôi miên mình mới còn sống được tới giờ. Hiện tại cấp bậc thuật thôi miên của tôi bị giảm xuống, sắp chết rồi, sống không được mấy phút nữa. Anh mau mang bạn mình rời đây đi. Sau khi rời đây hãy thiêu biệt thự này của tôi đi nhé. Tôi đã để bên trong này rất nhiều xăng dầu, chỉ cần anh châm một mồi lửa là được. Về phần tin tức liên quan tới cố hương của tôi, tinh cầu Địch Tạp Lan Đặc, tôi cũng ghi lại trong sách điện tử rồi. Chờ sau khi anh trở về chậm rãi xem vậy. Tôi không muốn ai nhìn thấy dáng vẻ của mình sau này.
Bác sĩ da xanh vừa nói vừa hộc màu, phịch một tiếng lên ngã lăn ra đất.
Lâm Phi tiếng lên sờ cổ bác sĩ này một cái, đã không thấy mạch đập nữa.
Lâm Phi cũng không phải loại người đa sầu đa cảm, kéo Khai Thang Nữ thần trí không tỉnh táo, cầm sách điện tử của bác sĩ da xanh, sau đó đi ra ngoài biệt thự.
Tới bên ngoài, hắn ném Khai Thang Nữ lên xe, điều khiển xe bay đi cách biệt thự một đoạn mới dừng lại, lấy khẩu súng phóng tên lửa loại nhỏ ra, ngắm bắn.
Ầm một tiếng, tên lửa bắn vào gian biệt thự, sau đó biệt thự liền nổ mạnh liên tiếp, bắt đầu bốc cháy. Khói đặc bốc lên rất nhanh.
Khai Thang Nữ vốn bị thôi miên trên xe bay liền tỉnh dậy.
- Tiếng gì vậy? Làm sao vậy? Lâm Phi, không phải tôi đang ở Lục Sắc Y Viện sao? Tại sao đã lên xe bay rồi?
Khai Thang Nữ hỏi Lâm Phi.
- Cô mệt mỏi quá nên ngủ rồi. Lục Sắc Y Viện đã bị tôi đánh nổ, nữ bác sĩ kia cũng chết rồi. Cô có thể về kể cho Phùng Hợp Bà Bà biết, nói là tên bác sĩ lang băm đã bị tôi giải quyết rồi.
Lâm Phi tùy tiện nói, đưa Khai Thang Nữ về học viện quân sự Bắc Đẩu rất nhanh, sau đó tự mình lái xe về biệt thự bên ngoài mà Áo Đinh Đặc cho mình.
Lâm Phi lấy cuốn sách điện tử của đại sư thôi miên kia ra, chuẩn bị đọc qua một chút. Đã được chứng kiến thuật thôi miên, Lâm Phi hiện giờ cảm thấy thuật thôi miên rất có lực hấp dẫn đối với mình. Hơn nữa Lâm Phi chuẩn bị hiểu rõ một chút xem tinh cầu Địch Tạp Lan Đặc đã xảy ra chuyện gì.
- Đinh đông, cuốn sách điện tử này là phần thưởng sau khi hoàn thành nhiệm vụ cho nên trước khi hoàn thành nhiệm vụ không được học tập, không thể đọc được.
- Để đề cao năng lực ứng biến đối với những chuyện bất ngờ của ký chủ, cấm ký chủ không được lấy thông tin có liên quan tới tinh cầu Địch Tạp
Lan Đặc từ trong sách. Trước khi tới tinh cầu Địch Tạp Lan Đặc, cấm ký chủ điều tra tất cả thông tin có liên quan tới nó. nếu vi phạm thì sẽ xử phạt như nhiệm vụ thất bại.
Tiếng nói của Hệ Thống Chiến Thần vang lên trong đầu Lâm Phi.
- Biến thái, biến thái.
Lâm Phi khinh bỉ mắng chửi Hệ Thống Chiến Thần trong đầu.
Đương nhiên nếu thời gian đi làm nhiệm vụ lần này là một năm, hơn nữa Hệ Thống Chiến Thần còn thông báo trước là thực lực của mình có thể không đủ để hoàn thành nhiệm vụ ẩn lần nầy.
Dựa theo hiểu biết của Lâm Phi với Hệ Thống Chiến Thần, có nguy hiểm nó sẽ nói là không nguy hiểm. Lần này không ngờ nói là thực lực chính mình có thể không đủ, như vậy tức là có nguy hiểm rồi.
Lâm Phi đoán chừng thực lực hiện tại của mình đi tới đó là cửu tử nhất sinh, không chết thì cũng bị lột một tầng da.
Lâm Phi quyết định trước tiên bỏ qua nhiệm vụ này nửa năm đã. Chờ tới khi cảm thấy thực lực của mình được đề cao thì lại tới tinh cầu Địch Tạp Lan Đặc chấp hành nhiệm vụ ẩn này.
Sau đó, Lâm Phi nhịn đói buổi trưa, thấy cũng mệt mỏi rồi liền đi xuống tầng hầm ăn cơm chiều do Ngô Tiểu Man nấu. Sau đó hắn rèn luyện Ngô Tiểu Man, cũng tự mình tập luyện, tắm nước nóng một hồi liền bắt đầu đi ngủ.
Lâm Phi sau đó nhàn nhã, nghĩ đã vài tháng rồi mình không vào Cơ Giáp Đế Quốc. Kể từ sau khi Áo Đinh Đặc đi tiền tuyến, đối thủ huấn luyện cơ giáp của Lâm Phi cũng đổi thành Ngô Tiểu Man.
Lúc tỉ thí cơ giáp với Ngô Tiểu Man, ngày nào Lâm Phi cũng điều khiển
Thanh Long Hào, dùng một đòn đánh hạ Ngô Tiểu Man. Nhưng mỗi lần như thế cơ bản đều hao phí mấy nghìn lần dị năng mới một đòn hạ sát được. Theo tinh thần lực tăng lên, hiện tại số lần dị năng Lâm Phi có thể thi triển đã đạt tới bốn ngàn.
Ngô Tiểu Man điều khiển cơ giáp, thi triển chiêu thức là Hoàng Cực Cửu
Trảm, được coi là đệ nhất sát chiêu cận chiến. Mặc dù Ngô Tiểu Man còn chưa luyện thàn hoàn toàn nhưng mỗi lần cô công kích đều mãnh liệt phi thường.
Có thể nói một năm nay, Lâm Phi đều đổi điều khiển cơ giáp đâm cọc gỗ thành đối luyện với người thật rồi.
Hiện tại Lâm Phi điều khiển cơ giáp Thanh Long Hào vung kiếm đâm thẳng với tốc độ rất kinh khủng và đẹp mắt rồi. Chỉ cần 0,65 giây là hắn đã có thẻ vung ra một kiếm hủy thiên diệt địa. Một kiếm này Lâm Phi đã luyện hai năm, hơn nữa còn tiếp tục luyện.
Hơn nữa mỗi ngày huấn luyện trên trăm giờ, hai năm đã là cả triệu lần vung kiếm đâm thẳng rồi. Một chiêu thức quân dụng bình thường này đã phát huy tới trí cực trong tay Lâm Phi rồi.
Muốn kiếm thêm tiền vốn cho tà giáp, Lâm Phi liền tới phòng cao cấp số hai của Cơ Giáp Đế Quốc.
Truyện khác cùng thể loại
149 chương
7 chương
43 chương
56 chương