Ngô Địch thấy người đàn ông mặc áo đen xuất hiện, chấn kinh véo cánh tay mình một cái, cảm thấy đau đớn. - Chẳng lẽ đây là thật chứ không phải là mơ à? Chẳng lẽ đêm hai ngày trước tôi gặp tử thần thật? Chẳng lẽ em gái Ngô Tiểu Man của tôi trở về từ Minh giới thăm tôi thật? Trong lòng Ngô Địch thầm nghĩ. Lúc này trống ngực hắn đang tăng tốc. Ngay một giây trước khi nhìn thấy Lâm Phi, hắn còn cho rằng hai ngày trước gặp Ngô Tiểu Man chỉ là trong mơ. Ngô Địch lại véo tay mình một lần nữa, mãi tới khi véo tay thâm lại mới ngừng. - Không cần véo nữa. Đây không phải là mơ đâu. Lần này tôi tới là để hoàn thành ước nguyện của Ngô Tiểu Man. Cô ấy muốn gặp cậu, còn muốn gặp cha mẹ cậu nữa. Hoàng tử Ngô Địch, hiện tại cậu dẫn tôi tới hoàng cung một chuyến nhé. Đêm nay cả nhà các người đoàn tụ. Lâm Phi đè thấp giọng xuống, nói. - Được, tôi dẫn anh đi gặp phụ hoàng, mẫu hậu tôi. Ngô Địch quyết đoán đồng ý. Cứ thế, hoàng tử Ngô Địch lái xe bay, mang theo Lâm Phi thuận lợi trở lại hoàng cung. Đồng thời trên đường đi, Ngô Địch còn gọi điện cho cha mình, báo trước cho ông. Nửa giờ sau, đại điện của hoàng cung, bởi vì lần gặp mặt này tương đối đặc thù cho nên tất cả mọi người trong đại điện của thú vương đều bị tạm thời điều đi. Hơn nữa thú vương còn sắp xếp trọng binh chờ bên ngoài đại điện. Hoàng tử Ngô Địch đi trước mở đường. Lâm Phi đi theo phía sau hắn, sảng khoái tiến vào bên trong đại điện của hoàng cung. - Phụ hoàng, đây chính là tử thần đại nhân mà con đã nói với cha. Ngô Địch nói với phụ thân của mình. - Tử thần các hạ, phi thường hoan nghênh người. Phiền người gọi con gái của tôi từ Minh giới trở về nơi này nhé. Thú vương thay đổi sự uy nghiêm hàng ngày, khách sáo với Lâm Phi. Thú vương lúc này không tin Lâm Phi mấy. Hắn cũng là một người không tin thần thánh. - Tốt, tôi sẽ gọi về ngay. Lâm Phi nói xong, trước tiên lấy lưỡi hái từ trong không gian giới chỉ vạn năng ra, tay phải nhấc lưỡi hái lên, vung lên trên không trung. - Chủ nhân Minh giới chí cao vô thượng, xin lắng nghe lời triệu hoán của tôi, mở cánh của lớn của Minh giới, đưa công chúa Ngô Tiểu Man của Bách Thú Đế Quốc tại giải đất bóng đêm tới đây nhé. Lâm Phi đọc bừa vài câu. Vốn Lâm Phi muốn đọc dài một chút nhưng lại không chuẩn bị tốt, trong thời gian ngắn chỉ có thể bịa được mấy câu này. Sau khi triệu hoán Ngô Tiểu Man, Lâm Phi liền nghĩ tới Ám Phi Hoa ở Thiên Long Liên Bang xa xôi. Nếu Hoa Hoa ở chỗ này thì nhất định sẽ triệu hoán tốt hơn mình gấp trăm lần. Cô ấy mới là chuyên nghiệp. Sau đó Lâm Phi lại lấy vali hành lý ra khỏi không gian giới chỉ vạn năng trên ngón trái của mình. Một chiếc vali hành lý đột nhiên xuất hiện trước người Lâm Phi. Thấy lưỡi hái tử thần đột nhiên xuất hiện, còn có vali hành lý cũng hiện ra giữa không trung, thú vương đã chấn kinh rồi. Lúc này hắn cũng tin Lâm Phi này là tử thần rồi. Nếu không thì cái vali hành lý lớn này căn bản không có khả năng xuất hiện ở đây. Lâm Phi cúi người, kéo khóa ra. Ngô Tiểu Man đang cuộn mình trong vali hành lý. - Phụ hoàng, mẫu hậu! Ngô Tiểu Man bỏ ra từ vali hành lý, nhanh chóng chạy tới ôm mẹ mình mà khóc. - Con ngoan đừng khóc, đừng khóc. Cuộc sống bên kia có quen không? Hoàng hậu hỏi con gái ngoan của mình. Lúc này trong mắt bà cũng ngân ngấn lệ. - Lúc mới đầu thì không quen, sau đó từ từ cũng quen rồi. Ngô Tiểu Man trả lời. Cô nghĩ lại chuyện mình bị Lâm Phi bắt đi một năm, lúc đầu độ mềm dẻo của cơ thể còn kém sau đó ngày nào cũng luyện yoga, khiến người ta đau tới không nhúc nhích nổi. Ngô Tiểu Man trả lời xong bắt đầu nhìn quét qua vị trí hiện tại. Đây là đại điện của hoàng cung. Cô qua nơi này không chỉ một lần. Nhưng hôm nay trong đại điện không có vệ binh, chỉ có phụ hoàng, mẫu hậu, còn cả anh trai mình. Ngô Tiểu Man hiểu rất rõ lực chiến đấu kinh khủng của Lâm Phi. Cô biết nơi này không phải là chỗ để bày tỏ sự thật với phụ vương. Nếu không thì cả nhà bọn họ mà biết chuyện, thật sự sẽ phải đi đoàn tụ tại Minh giới mất. - Quen là tốt rồi. Quen là tốt rồi. Hoàng hậu vỗ vỗ vai Ngô Tiểu Man, hết sức đau lòng nói. - Tiểu Man, một năm trước là ai giết con, con chết như thế nào? Cha nhất định sẽ báo thù cho con. Thú vương Bách Thú Đế Quốc nặng nề nói với con gái mình. Ngô Tiểu Man nghe phụ hoàng hỏi như vậy, nghĩ muốn nói cho ông biết là mình còn chưa chết. Nhưng cô hiểu rõ không thể nói những lời này ra được. Nếu nói thì cả nhà mình sẽ chết cùng mình mất. Ngô Tiểu Man quay đầu nhìn thoáng qua Lâm Phi mặc trang phục tử thần ở phía sau. Cô vội vàng nén ý định muốn bày tỏ lại. - Con bị người của Thiên Long Liên Bang giết chết. Ngô Tiểu Man trả lời hết sức không tình nguyện. - Thiên Long Liên Bang, quả nhiên không ngoài dự đoán của cha. Tiểu Man, phụ hoàng nhất định sẽ đòi lại công bằng cho con. Khuôn mặt thú vương Bách Thú Đế Quốc đầy sát khí, nói. Lúc này Ngô Tiểu Man không hoàn toàn ý thức được, một câu nói này của cô đã khiến hai quốc gia đại chiến lần nữa. - Cám ơn phụ hoàng. Ngô Tiểu Man trả lời câu này xong, lại quay đầu nhìn thoáng qua Lâm Phi. Kẻ thù lớn của mình đứng ngay trước mặt mình ba thước nhưng Ngô Tiểu Man hiểu rất rõ là hiện tại không phải lúc báo thù, đồng thời cũng không thể cho cha mẹ cô biết. - Đinh đông, tùy tùng Ngô Tiểu Man đã gặp cha mẹ và anh trai. Ước nguyện sinh nhật mười bảy tuổi đã hoàn thành. Lâm Phi vừa đứng một bên chúc mừng cảnh gia đình đoàn viên thì Hệ Thống Chiến Thần trong đầu hắn đã cất tiếng nhắc nhở. Nghe thấy âm thanh nhắc nhở này, Lâm Phi biết cần phải mang Ngô Tiểu Man rời đi rồi, miễn cho Ngô Tiểu Man nói nhiều hơn, khai mình ra. Một khi cô khai mình ra thì tối nay tuyệt đối sẽ là một trận chém giết. - Ngô Tiểu Man, thời gian tới rồi, cô nên đi cùng tôi thôi. Lâm Phi đè thấp tiếng, nói với Ngô Tiểu Man. - Cho tôi thêm một giờ có được? Ngô Tiểu Man xoay người cầu khẩn Lâm Phi. - Không được. Quy định của Minh giới không thể sửa đổi được. Nếu như cô khăng khăng muốn ở lại đây thì cha mẹ và anh trai của cô sẽ bị Minh giới trừng phạt. Nếu cô không quay lại Minh giới lập tức thì sẽ gián tiếp ảnh hưởng tới tuổi thọ của người sống. Lâm Phi uy hiếp biến tướng. Ngô Tiểu Man nghe thấy ý của Lâm Phi, biết nếu mình không đi thì Lâm Phi đối diện sẽ giết cha mẹ và anh trai mình. Trong lòng Ngô Tiểu Man, Lâm Phi tuyệt đối là một kẻ điên, một kẻ điên có chiến lực rất kinh khủng. Cô không dám vi phạm lời nói của Lâm Phi, không thể làm gì khác hơn là lại xoay người đi tới trước vali hành lý, sau đó cuộn thân thể lại, nằm vào trong. - Tử thần các hạ, có biện pháp gì có thể cho Ngô Tiểu Man ở lại không? Tôi thân là thú vương Bách Thú Đế Quốc, tôi có thể xây dựng miếu của các hạ trên mỗi tinh cầu. Tôi có thể ban bố sắc lệnh khiến tất cả dân chúng đều bắt đầu tin thần. Thú vương bắt đầu thử bàn điều kiện với tử thần trước mặt. Lâm Phi hoàn toàn không bị những điều kiện thú vương đưa ra đánh động. Mình chỉ là tử thần dỏm mà thôi. Cả đời này có lẽ hắn sẽ chỉ làm tử thần một lần, tương lai không khéo có khả năng đóng giả làm đại thiên sứ. Cả tên thú vương này có muốn xây miếu trên mỗi tinh cầu của Bách Thú Đế Quốc, thu nhận tín đồ thì cũng liên quan tới cái lông à? Chuyện này rất ít hấp dẫn đối với Lâm Phi.