Bên trong gian phòng nghỉ ngơi của phi thuyền, Lâm Phi đóng cửa phòng lại, lấy vali kéo ra khỏi không gian giới chỉ của mình, mở khóa ra. - Mệt chết tôi mất. Bên trong nóng quá. Ngô Tiểu Man thấy khóa được kéo ra rồi, vội vàng chui ra từ trong vali, duỗi chân tay rồi nói. Đầu tiên Ngô Tiểu Man quan sát bốn phía. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện ra bên ngoài là vũ trụ. Cô biết mình đã được Lâm Phi mang rời khỏi Bắc Đẩu Tinh thành công. Đương nhiên Ngô Tiểu Man cho rằng mình thông qua được cửa an ninh của sân bay. Ngô Tiểu Man cũng hơi hoang mang, không biết vì sao nhân viên an ninh lại không phát hiện ra mình ở bên trong rương. Cuối cùng Ngô Tiểu Man cũng không nghĩ tới vấn đề này nữa, chỉ mong chờ được gặp thân nhân thôi. - Tới đây, ăn uống đi. Sáu ngày nữa sẽ tới Thú Vương Tinh. Lúc đó cô có thể gặp mặt anh trai vào cha mẹ rồi. Trong sáu này này không được đi ra khỏi phòng, nếu không tôi sẽ thay đổi ý định, không cho cô gặp mặt người thân nữa. Trước tiên cô vẽ cho tôi sơ đồ bên trong hoàng cung đi. Có sơ đồ, tôi sẽ mang cô vào hoàng cung gặp người thân. Nếu trong đó có sai sót thì tôi sẽ giết cô ngay. Lâm Phi đưa giấy bút ra, nói với Ngô Tiểu Man. - Phụ thân và mẫu hậu của tôi ở trong hoàng cung. Anh trai tôi hiện tại đang ở học viện Thú Vương. Chỉ có tới tết anh ấy mới về nhà. Ngô Tiểu Man suy nghĩ một chút rồi đáp. - Cô có chị dâu không? Anh trai cô đang học khoa nào? Lâm Phi hỏi tiếp. - Chị dâu tương lai của tôi vốn là Vương Hân Nhi, nhưng chẳng qua bởi cô ấy tỉ thí cơ giáp với anh nên gặp vấn đề tâm lý, tạm thời không thể kết hôn với anh trai tôi được. Nếu như một năm nay không có thay đổi gì lớn thì anh trai tôi chỉ ở một mình trong học viện thôi. Ngô Tiểu Man thành thật trả lời. - Ồ, vậy thì trước tiên cô vẽ lại sơ đồ hoàng cung đi đã. Lâm Phi nói. Thế là Ngô Tiểu Man bắt đầu vẽ lại sơ đồ hoàng cung theo trí nhớ của mình, cũng ký hiệu tẩm cung của phụ hoàng lên sơ đồ. Sáu ngày sau, phi thuyền tới Thú Vương Tinh. Mọi người đền đi xuống phi thuyền. Lâm Phi cũng cùng đám người này rời đi. Đây là lần thứ hai Lâm Phi tới Thú Vương Tinh. Hắn quyết định trước tiên dẫn Ngô Tiểu Man đi gặp anh trai cô là Ngô Địch trước. Dù sao thì Ngô Địch cũng không ở hoàng cung, gặp mặt cũng tiện hơn. Vậy là Lâm Phi nhẹ nhàng đi vào bên trong học viện Thú Vương, đi tới nơi ở của Ngô Địch. Rạng sáng ngày hôm đo, Lâm Phi mặc áo choàng đen, lợi dụng dị năng tránh hết khỏi đám bảo vệ, xuất hiện ngoài cửa sổ phòng hoàng tử Ngô Địch. Lâm Phi không đi vào cửa lớn, trực tiếp dùng dây thừng tiến vào phòng ngủ của hoàng tử Ngô Địch. - Lớn mật. Tên thích khách này dám xông vào phòng ngủ của tao sao? Ngô Địch quát lớn với Lâm Phi. Đồng thời hắn chụp khẩu súng năng lượng ở đầu giường, nhằm về phía Lâm Phi. - Tôi là tử thần. Em gái Ngô Tiểu Man của cau tại Minh Giới rất muốn gặp người thân. Tôi mang cô ấy tới gặp cậu. Lâm Phi đè thấp tiếng nói, cố gắng dùng giọng nói âm trầm nói với Ngô Địch. - Vậy em gái tôi đâu? Anh đến tay không đó thôi. Đừng nói với tôi là muốn mang tôi tới Minh Giới gặp em gái nhé. Hoàng tử Ngô Địch hiển nhiên không tin lời nói của Lâm Phi. Súng năng lượng trong tay hắn vẫn nhắm vào Lâm Phi. Chỉ cần đối phương có hành động khác thường là hắn sẽ không chút do dự mà nổ súng. - Tôi sẽ thả em gái cậu ra ngay. Lâm Phi nói xong liền bỏ vali kéo ra khỏi không gian giới chỉ vạn năng, sau đó mở vali ra. Ngô Tiểu Man hoàn hảo xuất hiện trong vali. Sau đó Lâm Phi cũng lấy lưỡi hái từ trong không gian giới chỉ vạn năng ra, cầm lưỡi hái đứng cạnh vali. - Anh. Ngô Tiểu Man xuất hiện từ trong vali xong liền lập tức chạy về phía Ngô Địch. Ngô Địch nhìn em gái Tiểu Man của mình lớn lên. Nghe thấy tiếng, nhìn thấy em gái một năm chưa gặp, hoàng tử Ngô Địch chấn kinh vài giây. Ngô Tiểu Man chạy nhanh về phía hắn. - Tiểu Man, đúng là em sao? - Là em đây. Em rất nhớ anh và phụ hoàng, mẫu hậu. Ngô Tiểu Man vừa khóc vừa nói. - Đừng khóc, đừng khóc. Mẫu hậu và phụ hoàng vẫn khỏe. Một năm nay em có tốt không? Ở Minh Giới có ai bắt nạt em không? Hoàng tử Ngô Địch ổn định tâm tình, nói với em gái. Trong nhất thời, hoàng tử Ngô Địch vẫn nghĩ là mình gặp một người đã chết. Đột nhiên một cái vali xuất hiện trong không khí, sau đó em gái mình hiện ra trong vali, dù là em gái mình hiểu rõ và yêu quý nhất nhưng hoàng tử Ngô Địch vẫn kinh ngạc. - Em vẫn tốt. Ngô Tiểu Man trả lời. Cô muốn kêu khổ với anh trai, nói một năm nay mình phải chịu đối xử thê thảm không ra người nhưng Lâm Phi đang đứng trong phòng, Ngô Tiểu Man quan sát thấy ở đây ngoài Ngô Địch ra thì cũng không có người khác. Nơi này chỉ là phòng ở trong học viện của Bách Thú Đế Quốc, cho dù có hộ vệ thì cũng không phải loại tinh nhuệ, căn bản không phải là đối thủ của Lâm Phi. Bởi vậy Ngô Tiểu Man mới không nói thật cho anh trai biết. - Đinh đông, Ngô Tiểu Man đã gặp anh trai Ngô Địch, nhiệm vụ hoàn thành một phần ba. Hệ Thống Chiến Thần trong đầu Lâm Phi thông báo. - Gặp măt cũng gặp mặt rồi. Thời gian đã tới, Ngô Tiểu Man cô nên theo tôi đi về Minh Giới thôi. Lâm Phi liền nói luôn với hai anh em vừa nói được hai câu. - Tôi muốn ở thêm một lúc. Ngô Tiểu Man xoay người cầu khẩn Lâm Phi. - Không được, bỏ lỡ thời gian mất. Cửa lớn Minh giới đóng lại mất. Lâm Phi thuận miệng nói lung tung Ngô Tiểu Man biết đó chỉ là cái cớ nhưng vẫn phải trung thực xoay người, bước vài bước về phía vali kia. Ngô Địch chứng kiến em gái mình thương yêu vừa mới gặp mặt, nói hai câu đã phải rời đi, liền nói với Lâm Phi: - Tử thần, có biện pháp gì có thể để Ngô Tiểu Man lưu lại không? Chỉ cần tôi có thể cung cấp thì cũng sẽ cấp cho ngươi. Dù đổi bằng một nửa tính mạng của tôi cũng được. - Không có cách nào đâu. Nếu như anh muốn gặp em anh thì có thể tự sát. Anh em các người có thể gặp lại nhau ở Minh giới rồi. Lâm Phi liền nói lung tung tiếp. - Anh, đừng tự sát nhé. Bách Thú Đế Quốc còn cần anh. Chủ nhân, anh không thể nói lung tung được. Ngô Tiểu Man nghe Lâm Phi nói thế, vội vã nói với Lâm Phi và anh trai. Lúc nói chuyện Ngô Tiểu Man đã đứng trước vali. Trong ánh mắt của Ngô Địch, cơ thể cô giống như mềm oặt, chui vào bên trong vali. Ngô Địch nhìn vậy mà trợn mắt há mồm. Người bình thường tuyệt đối không thể thực hiện động tác yoga như vậy được. - Cho dù anh là tử thần thì hôm nay tôi cũng lưu em gái tôi lại. Ngô Địch thấy Lâm Phi cong lưng, chuẩn bị kéo vali hành lý đi, nói lớn, đồng thời lại giơ súng năng lượng lên, chuẩn bị bắn chết Lâm Phi. - Muốn chết. Lâm Phi bước nhanh về phía trước, không chờ Ngô Địch nổ súng đã vung quyền lên, đánh ngất hoàng tử trước mặt. - Không, anh không thể giết anh trai tôi. Ngô Tiểu Man hô lớn từ trong vali. Cô lại chui ra khỏi đó. - Yên tâm đi. Tôi chỉ đánh ngất hắn thôi. Lâm Phi nói với cô. Lúc này trong lòng Lâm Phi đang nghĩ: - Còn phải dẫn Ngô Tiểu Man đi gặp cha mẹ cô. nếu giết hoàng tử Ngô Địch rồi, khi Tiểu Man gặp cha mẹ, nhất định sẽ phản kháng. Đến lúc đó thì không thể giả làm tử thần rồi. Ngô Tiểu Man tiến lên, đưa tay thử thấy anh trai còn thở, chỉ ngất đi mà thôi. Ngô Tiểu Man kéo anh trai lên giường, hơn nữa còn đắp chăn cho anh trai rồi mới ngoan ngoãn trở lại vali của mình. Thế là Lâm Phi thu vali hành lý vào bên trong không gian giới chỉ vạn năng của mình, leo theo dây thừng từ cửa sổ lên mái nhà, nhanh chóng rời khỏi học viện Thú Vương.