Siêu Cấp Tội Phạm
Chương 220
- Lâm Phi, xế chiều ngày mai có một lễ tang, Phùng Hợp Bà Bà bảo em hỏi anh mai có rỗi không? Bà muốn anh cùng tham dự.
Bác sĩ Âu Dương Phượng gọi điện cho Lâm Phi, nói.
- Lễ tang à? Bạn của Phùng Hợp Bà Bà mất sao?
Lâm Phi hỏi.
- Là lễ tang của ông lão côn trùng đấy. Phùng Hợp Bà Bà nói ông lão côn trùng là sư huynh của bà, nếu mất rồi thì phải tổ chức lễ tang cho ông ấy.
- Được, em cho anh địa chỉ, anh sẽ tới đó. Xế chiều mai anh sẽ tới.
Chiều ngày hôm sau, Lâm Phi đã tới nơi tổ chức tang lễ.
Bởi ông lão côn trùng đã mất tích mấy tháng rồi, mọi người bên ngoài đều nhận định là ông ta đã chết. Phùng Hợp Bà Bà cũng không phải ngoại lệ.
Người tham gia tang lễ của ông lão côn trùng hết sức thưa thớt, chỉ có Phùng Hợp Bà Bà, Khai Thang Nữ, Âu Dương Phượng và Lâm Phi là bốn người, cộng thêm một vị mục sư.
Bởi ông lão côn trùng hiện tại là công địch của dân chúng liên bang, thế nên Phùng Hợp Bà Bà cũng không dám tổ chức tang lễ lớn.
Mục sư đọc một đoạn kinh, sau đó cầm một tờ giấy, bắt đầu đọc công tích khi còn sống của ông lão côn trùng.
Lâm Phi nghe mục sư đọc xong mới biết hóa ra ông lão côn trùng còn sống lại giỏi giang như vậy. Trong giấy nói ông lão côn trùng 16 tuổi đã học xong tiến sĩ sinh vật học của liên bang.
Làm hết nghi thức rồi, Phùng Hợp Bà Bà mới cầm một lọ tro cốt, chôn vào bên trong phần mộ.
- Anh hơi hiếu kỳ, không biết trong lọ tro là gì? Là một đống bùn đất sao?
Lâm Phi nói nhỏ với Âu Dương Phượng bên cạnh.
Bản thân ông lão côn trùng thì Lâm Phi vừa mới gặp, mặc dù bề ngoài đã biến thành giống ông già Noel nhưng tuyệt đối không chết. Lâm Phi còn biết rõ là ông lão côn trùng không có khả năng tiến vào trong lọ tro cốt này. Bản thân hắn đang ở một tinh cầu xa xôi của liên bang, tại tổng bộ của tà giáo, nghiên cứu sinh vật chiến giáp có thể hủy diệt nhân loại mà.
- Phùng Hợp Bà Bà nói cả đời ông lão côn trùng đều nghiên cứu côn trùng, cuối cùng cũng vì côn trùng mà chết nên Phùng Hợp Bà Bà bảo em hôm qua giết một con côn trùng bỏ vào trong lọ tro cốt.
Âu Dương Phượng nói nhỏ.
- Loại côn trùng gì thế?
Lâm Phi lại tò mò hỏi tiếp.
- Một con gián.
Như vậy, bốn người long trọng trang nghiêm vái lạy trước lọ tro cốt chứa thi thể con gián.
Sau khi vái lạy con gián chết ba cái xong, trong lòng Lâm Phi thầm nghĩ.
- Anh bạn gián à, có thể nói anh bạn có thể coi như có tang lễ long trọng nhất trong loài gián rồi. Đế vương trong thế giới gián chắc cũng không được mai táng long trọng như vậy đâu. Phùng Hợp Bà Bà nổi tiếng về y học của liên bang tự mình sắp xếp tang lễ cho anh, hơn nữa còn cả Chiến Thần cơ giáp tương lai như tôi vái lạy anh ba cái. Anh có thể an nghỉ rồi.
Sau khi lễ tang kết thúc, Phùng Hợp Bà Bà đi tới cạnh Lâm Phi, nói với hắn:
- Mười ngày sau bà chuẩn bị phái cháu và Âu Dương Phượng đi tới viện quân y tại Lam Tư Đặc tinh. Nơi đó cách tiền tuyến không xa, viện trưởng cũng khá thân với bà. Y viện của bọn họ bởi tiền tuyến chiến đấu cho nên khá nhiều bệnh nhân, lại thiếu bác sĩ phẫu thuật nghiêm trọng. Bà chuẩn bị để cháu và Âu Dương Phượng tới viện quân y Lam Tư Đặc rèn luyện. Ở đó không cần lo lắng thiếu bệnh nhân để tập phẫu thuật ngoại khoa. Bác sĩ ngoại khoa ưu tú là phải trải qua cả trăm ngàn lần huấn luyện mới thành.
Phùng Hợp Bà Bà nói xong câu này, lập tức Hệ Thống Chiến Thần trong đầu Lâm Phi liền có phản ứng.
- Đinh đông, quét hoàn cảnh, bắt đầu hình thành nhiệm vụ.
- Tên nhiệm vụ: Cứu tử phù thương.
- Giới thiệu sơ lược: Thân là đại đệ tử của Phùng Hợp Bà Bà, ngôi sao của giới y học, ký chủ được bà phái tới y viện tiền tuyến có rất nhiều thương binh. Ký chủ thông qua thủ thuật, phải thể hiện được năng lực y học cao siêu của mình.
- Điều kiện hoàn thành nhiệm vụ: Sau khi tới y viện quân đội Lam Tư Đặc sẽ công bố.
- Điều kiện nhiệm vụ thất bại: Sau khi tới viện quân y Lam Tư Đặc sẽ công bố.
- Trừng phạt khi nhiệm vụ thất bại: Nhiệm vụ thất bại nói rõ y thuật ngoại khoa của ký chủ cần được đề cao. Hệ thống sẽ cho ký chủ một không gian rèn luyện y học, tiến hành huấn luyện cấp tốc.
- Phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ: Tới viện quân y Lam Tư Đặc sẽ công bố.
Nghe xong nhiệm vụ của hệ thống lần này, Lâm Phi biết hắn phải đi rồi.
- Tốt. Phùng Hợp Bà Bà, thân là đệ tử của bà, bên ngoài cháu nhất định sẽ làm bà vẻ vang.
Lâm Phi nói.
Đồng thời trong lòng hắn còn nghĩ: "Tổ chức tang lễ cho con gián, cái hệ thống biến thái này cũng phát nhiệm vụ cho ta được".
Hôm nay là kỳ kiểm tra hàng năm của học viện quân sự Bắc Đẩu cho khoa cơ giáp.
Sáng sớm Lâm Phi đã được huấn luyện viên Lam Linh Nhi chiếu cố đặc biệt, gọi điện thoại yêu cầu hắn tham gia thi cử.
Buổi sáng vốn Lâm Phi muốn ở trong phòng ngủ tại biệt thự của mình, đọc sách y thuật Phùng Hợp Bà Bà cho hắn. Dù sao thì vài ngày nữa hắn cũng sẽ mặc áo trắng đi tới tiền tuyến cứu thương rồi.
Sau khi nhận điện thoại của Lam Linh Nhi, Lâm Phi quyết định kết hợp nghỉ ngơi và làm việc, vừa đi dạo một vòng quanh học viện quân sự Bắc Đẩu vừa đọc sách y học.
Học viên tham gia kiểm tra hôm nay ngoài yêu nghiệt Lâm Phi ra còn có một con hắc mã, chính là con gái của Chiến Thần Thẩm gia của Thiên Long Liên Bang, Thẩm Thanh.
Năm nay gần mười sáu tuổi, Thẩm Thanh vừa mới vào học đã được ghi chép trong không kểm tra tại học viện quân sự Bắc Đẩu. Thẩm Thanh điều khiển cơ giáp cận chiến, bởi vậy lần trước không tham gia kiểm tra vào học cùng Lâm Phi.
Lâm Phi và Thẩm Thanh được chia tới khu kiểm tra thứ hai. Hiệu trưởng cố tình sắp xếp cho hai người kiểm tra tại cùng một khu này.
Lâm Phi và Thẩm Thanh cùng tiến vào khu kiểm tra thứ hai.
Lâm Phi thấy bên cạnh mình có một em gái nhỏ tóc dài, lập tức chào hỏi:
- Xin chào, tôi tên là Lâm Phi.
- Tôi là Thẩm Thanh, là học viên mới.
Thẩm Thanh nhìn thoáng qua Lâm Phi, sau đó đáp.
- Ồ, tôi học khóa trên. Ha ha, tôi là học viên năm hai.
Lâm Phi cười ha hả đáp. Hắn bởi khinh thường không đi học cho nên cũng chẳng biết gì về học viên mới của học viện quân sự Bắc Đẩu.
Lâm Phi phát hiện ra khu kiểm tra thứ hai là một trường huấn luyện cỡ trung. Trong trường huấn luyện này có một đường chạy hai trăm thước, nhưng cũng có chỗ bất đồng với đường chạy bình thường là trên này có treo các loại gậy gộc kim loại, ngắn dài không giống nhau, lại còn gắn thêm các quả cầu kim loại nhỏ nữa.
Một người đàn ông trung niên mặc đồng phục màu đen đang cầm một danh sách ghi tên 100 thí sinh kiểm tra lần này.
Sau đó người đàn ông trung niên kia sau khi thấy thí sinh đã tiến vào trường huấn luyện, bắt đầu giới thiệu với mọi người:
- Tôi là giám khảo của đợt kiểm tra hôm nay. Tôi cũng không cần giới thiệu tên làm gì.
- Sau đây tôi sẽ bắt đầu giới thiệu các hạng mục kiểm tra. Trước mặt các em là địa điểm kiểm tra, con đường chạy hai trăm mét kia. Các quả cầu kim loại kia, khi các thí sinh chạy sẽ bắt đầu di động. Các em phải cố gắng né tránh những quả cầu này tập kích mình, hơn nữa thông qua đường chạy hai trăm thước, rộng ba thước này.
- Mỗi một thí sinh chỉ có một cơ hội. Trên đường chạy hai trăm thước này, bị quả cầu kim loại đánh trúng mười lần là thất bại. Đồng thời cũng có quy định thời gian thông qua đường chạy này. Trong ba phút phải chạy qua. Nếu trong ba phút mà bị đánh trúng dưới mười lần, chạy qua hai trăm thước thì coi như thông qua. Bắt đầu nhé. Đồng Tuyết, em là người đầu tiên.
Huấn luyện viên nói tới đây liền cầm bảng tên, đọc tên một nữ sinh đầu danh sách.
Nghe huấn luyện viên giới thiệu về lần kiểm tra này, mọi người bắt đầu lo lắng hẳn. Trong ba phút mà chạy hết hai trăm mét, chuyện này đối với học viên của khoa cơ giáp học viện quân sự Bắc Đẩu cũng không khó lắm.
Nhưng trong lúc chạy hai trăm mét lại còn phải né tránh mấy quả cầu kim loại giáng xuống đầu, như vậy thì nhiệm vụ này khó khăn rồi.
- Á, có ạ.
Một cô bé vội chạy lên.
- Chuẩn bị tốt chưa?
Huấn luyện viên hạ giọng hỏi.
- Tốt... Rốt rồi ạ.
Cô bé kia vì lo lắng nên tiếng nói cũng run rẩy một chút.
- Hít sâu ba cái, sau đó bắt đầu chạy nhanh đi.
Huấn luyện viên chỉ lên những quả cầu điện tử di động không ngừng trên đường, nói.
- Vâng.
Đổng Tuyết gật gật đầu, hít sâu ba cái, sau đó mới mở rộng bước chậy, chạy vào bên trong đường chạy.
Vừa chạy, Đổng Tuyết vừa né tránh những quả cầu kim loại liên tục văng tới. Đang cẩn thận chạy, còn chưa được ba thước thì bịch, một quả cầu kim loại đã đánh lên người cô, vang lên một tiếng giòn tan.
Đổng
Tuyết ngừng lại một chút, sau đó lại chạy tiếp nhưng tới năm mươi thước, cô đã bị quả cầu kim loại đánh trúng tất cả mười lần.
- Dừng, em đi ra đi. Thật đáng tiếc phải báo, em thất bại rồi.
Huấn luyện viên nói.
Đổng Tuyết nghe cầu này, mắt ngấn lệ rời khỏi khu kiểm tra.
- Người tiếp theo...
Huấn luyện viên lại đọc tên một thí sinh.
Lần lượt từng thí sinh này tới trên đường chạy, bị bóng điện tử không đánh vào, liên tục thất bại. Tám mươi sáu thí sinh trước đều thất bại hết.
Không có ai có thể thông qua một bài kiểm tra nhìn như cực kỳ đơn giản này.
Trong lúc chạy thật nhanh còn phải chú ý bóng điện tử thỉnh thoảng xuất hiện trên đầu, nếu không phải trời sinh có tốc độ phản ứng kinh người thì tuyệt đối không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ.
- Lần kiểm tra này là tuyển chọn tinh anh trong tinh anh.
Một trăm học sinh, Lâm Phi xếp thứ tám mươi bảy, Thẩm Thanh xếp thứ tám mươi sáu.
- Thẩm Thanh.
Huấn luyện viên nhìn mười mấy học viên còn lại trong danh sách, nói. Không tới hai giờ, đội ngũ vừa rồi còn trăm người giờ chỉ còn lại mười mấy người.
- Có.
Thẩm Thanh đáp.
Thẩm Thanh vẫn là viên minh châu trong Thẩm gia, Chiến Thần của Thiên Long Liên Bang. Năm nay gần mười sáu tuổi, cô đã thông qua kiểm tra tư cách người điều khiển cơ giáp cao cấp. Vốn cô muốn trực tiếp lên tiền tuyến tham gia chiến đấu.
Nhưng không ngờ lại bị cha mình là Thẩm Cuồng ngăn cản. Cha cô cho cô một nhiệm vụ, phải tới học viện quân sự Bắc Đẩu, đánh bại một gã học viên tên là Lâm Phi thì mới cho phép cô tới tiền tuyến.
- Cha, hiện tại con điều khiển cơ giáp đã có thể qua mười chiêu trong tay cha. Lấy năng lực điều khiển cơ giáp của con, căn bản không cần phải tới học viện quân sự Bắc Đẩu để học tập nữa.
Thẩm Thanh nói với cha mình.
- Con gái ngoan. Đi tới học viện quân sự Bắc Đẩu, đánh bại học viên tên Lâm Phi đi. Cha hứa là sẽ cho con ra tiền tuyến ngay.
Thẩm Cuồng đáp. Hắn nghĩ, nữ nhi của mình có thể điều khiển cơ giáp chống được mình mười chiêu nhưng kẻ kia là Thiên Hạ Đệ Nhị, đối mặt với mình, đừng nói là mười chiêu nhé. Khi nhìn video quay Thiên Hạ Đệ Nhị chiến đấu, cả Chiến Thần của liên bang như hắn cũng không nắm chắc trăm phần trăm có thể chiến thắng Lâm Phi.
Theo Thẩm đại tiểu thư thấy, đánh bại một học viên của học viện quân sự Bắc Đẩu cũng rất nhẹ nhàng.
Bởi vậy cô liền đi dạo một vòng bên trong học viện quân sự Bắc Đẩu.
Thiên tài nhưng cô căn bản không coi Lâm Phi vào đâu.
Lúc này
Thẩm Thanh còn chưa biết dụng tâm của cha mình. Cha Thẩm Thanh là Thẩm
Cuồng đã thông qua tầng cao nhất trong liên bang, biết thân phận chính thức của người điều khiển Thanh Long Hào chính là Lâm Phi.
Thẩm
Cuồng hiểu rất rõ năng lực của con gái, không thể đánh thắng được Lâm
Phi. Thầm Cuồng muốn để con gái mình thua một lần, mới biết trong thiên tài cũng vẫn có thiên tài, để cô chịu ở lại học viện quân sự Bắc Đẩu học tập kỹ thuật điều khiển cơ giáp.
- Ba, hai, một, bắt đầu.
Huấn luyện viên nói.
Thẩm Thanh bắt đầu giơ chân chạy. Tốc độ chạy của cô rất nhanh, di động cũng tránh thoát khỏi bóng kim loại xuất hiện từ bốn phương tám hướng. Huấn luyện viên phía sau nhìn thân hình chạy trốn của Thẩm Thanh, trên mặt lộ vẻ kích động. Lúc này Thẩm Thanh đã chạy cả trăm thước rối nhưng một tiếng vang khi bóng kim loại đánh trúng cũng không có. Thiên tài. Khu kiểm tra này của mình không ngờ lại xuất hiện một thiên tài có tốc độ phản ứng thần kinh cực giai. Chứng kiến điều này, huấn luyện viên đã lộ nụ cười rồi.
Không tới hai phút, Thẩm Thanh cuối cùng cũng thông qua kiểm tra mà không bị đánh trúng lần nào.
- Thẩm Thanh thông qua kiểm tra. Em có thể ra vị trí nghỉ ngơi bên cạnh. Tiếp theo là Lâm Phi.
Huấn luyện viên nhìn Thẩm Thanh chạy hết đoàn đường liền nói.
Thẩm Thanh hoàn thành xong phần kiểm tra liền dùng ánh mắt gây hấn nhìn về phía Lâm Phi.
Lâm Phi cũng chỉ mỉm cười đáp lại.
- Con bà nó, chẳng lẽ là anh đây quá đẹp trai rồi, mỹ nữ này lại liếc mắt đưa tình với anh?
Lâm Phi hoàn toàn hiểu lầm ánh mắt gây hấn của Thẩm Thanh.
- Bắt đầu.
Khi huấn luyện viên hô bắt đầu xong, Lâm Phi liền bắt đầu chạy. Phía trên hắn cũng có những quả bóng kim loại di động.
Lâm Phi có phương pháp thông qua của hắn.
Mười bước đầu hắn đều chạy với tốc độc trung bình. Chạy hết mười bước, Lâm
Phi liền bị một quả bóng kim loại phía trái đánh trúng, bụp một tiếng.
Thấy mình bị đánh trúng, Lâm Phi liền vận dụng dị năng, trở về một giây trước. Cảnh tượng trước mắt liền thay đổi. Hắn bắt đầu thử lần thứ hai.
Lâm Phi gia tốc ngay trên đường chạy, hơi đề cao bước chân một chút. Chỉ gia tốc một chút là hắn đã nhẹ nhàng tránh khỏi quả bóng kim loại vốn đánh trúng mình rồi.
Sau đó Lâm Phi lại trở lại tốc độ bình thường, dựa theo tốc độ vốn có mà chạy. Chạy tới bước thức mười bốn, hắn lại bị bóng kim loại đánh trúng. Sau khi bị đánh trúng, Lâm Phi lại vận dụng dị năng trở về quá khứ một giây, tăng tốc.
Như vậy, quay đi quay lại như thế, vận dụng bốn mươi lần dị năng, Lâm Phi rốt cục thông qua đường chạy hai trăm thước.
Đối với Lâm Phi mà nói, có thể nói đường chạy hai trăm thước này không có chút áp lực nào.
Lâm Phi chạy xong, cũng nhìn Thẩm Thanh cười một cái.
Sau khi nhìn Lâm Phi chạy xong, Thẩm Thanh trợn mắt há mồm đứng ngẩn ra.
Mặc dù Lâm Phi dùng hết thời gian mới thông qua kiểm tra nhưng Thẩm đại tiểu thư hiểu rõ mình không thể biểu hiện nhẹ nhàng như hắn được.
Trận thi đấu này, cô thất bại rồi.
Nhưng đối với người khác trong khu kiểm tra mà nói, thiếu niên tên Lâm Phi này thường sáng tạo ra kỳ tích. Ánh mắt bọn họ bình tĩnh, nhìn Lâm Phi chậm rãi chạy trên đường, sau đó thỉnh thoảng gia tốc, giảm tốc, đồng thời người trên người dưới cũng chẳng có chút động tác né tránh nào, chỉ chạy thẳng một đường. Đông tác duy nhất khác biệt chính là tăng và giảm tốc độ thôi.
32 giây. Kể kẻ huấn luyện viên kiểm tra lần này khi thấy phương pháp Lâm Phi thông qua kiểm tra cũng kinh ngạc không ngậm miệng lại được.
Đường chạy tránh bóng kim loại này dù năm nào cũng có thiên tài tới, có thể dùng sự nhanh nhẹn tránh được rồi chạy qua nhưng chưa có ai lại có phương pháp thông qua nhẹ nhàng tùy ý như thiếu niên trước mặt này.
Rốt cục hắn làm Thú Nhân Tộc? Huấn luyện viên vừa tận mắt nhìn thấy, thiếu niên này chạy hai trăm thước mà cũng không sử dụng một động tác né tránh nào, hoàn toàn chạy rất tùy ý, chậm rãi.
- Huấn luyện viên, tôi có thông qua kiểm tra hay không?
Lâm Phi quay đầu mỉm cười với huấn luyện viên.
- Lâm Phi, phi thường vinh hạnh được biết cậu. Cậu thông qua rồi, hơn nữa còn mới hết nửa giờ.
Huấn luyện viên nói.
Sau đó còn mười mấy thí sinh khác, dường như bị biểu hiện vừa rồi của Lâm
Phi kích thích, trong năm mươi thước đã bị bóng kim loại đánh trúng mười lần, không ai chạy quá năm mươi thước được.
Lúc ăn cơm trưa, huấn luyện viên cơ giáp Thiên Long Liên Bang và lãnh đạo không ăn cơm mà ngồi xem lại video buổi kiểm tra hôm nay.
- Hiệu trưởng. Đã có thống kê kết quả buổi kiểm tra sáng nay rồi. Vốn có một ngàn bảy trăm ba mươi học viên tham gia kiểm tra, người bị bóng kim loại đánh trúng ba lần mà thông qua kiểm tra có năm mươi mốt. Có hai mươi hai người bị bóng đánh trúng hai lần rồi thông qua. Mười học viên bị bóng đánh trúng một lần là thông qua. Mười hai học viên không bị bóng đánh trúng lần nào mà thông qua.
Một cô giáo cầm một cuốn sổ, báo cáo với hiệu trưởng gầy gò mặc áo vét.
- Chỉ có mười hai học viên à? Xem ra liên bang năm nay ít hạt giống tốt rồi.
Hiệu trưởng nghe xong thì hơi nhíu mày một chút, nói.
- Hiệu trưởng. Mười hai thí sinh này có người có phương pháp thông qua kiểm tra hết sức đặc thù. Huấn luyện viên Vương vừa mới truyền video của thí sinh đó tới, ngài có muốn xem một chút không?
Giáo viên kia nói tiếp.
- Đặc thù à, phương pháp đặc thù như thế nào? Cô phát video lên màn hình lớn, chúng ta cùng xem một chút.
Đổng Vân nghe thế liền nói.
Hắn vừa nói xong câu này, video Lâm Phi thông qua kiểm tra buổi sáng liền được phát lên màn hình lớn của phòng hội nghị.
Màn hình cho thấy Lâm Phi chỉ chạy thong thả trên đường hai trăm ớc. Hắn dường như có thể khống chế những quả bóng kim loại đang đu đưa về phía mình này. Trước một giây mỗi khi có quả bóng nào sắp đánh trúng hắn, hắn lại gia tốc chạy về phía trước một bước, hoặc hơi giảm tốc độ một chút, nhẹ nhàng tránh khỏi quả bóng. Hơn nữa dường như phía sau hắn có hai con mắt, dù là bóng kim loại tập kích từ phía sau cũng nhiều lắm nhưng cũng có bốn năm lần. Nhưng trong mấy lần tập kích này, hắn đều nhẹ nhàng tăng tốc để trốn thoát được.
Xem hết đoạn video ngắn ngủi không tới một phút này, lời nói đầu tiên của hiệu trưởng là cho phát lại ba lần.
Lâm Phi cứ như vậy, được những huấn luyện viên ngồi đây xem lại ba lần.
- Không ngờ lại là thằng ranh này. Đúng rồi, các người thấy thiếu niên này thế nào?
Hiệu trưởng hỏi một thầy giáo ngồi bên cạnh.
Hiệu trưởng nhận ra thiếu niên trong video chính là học viên hạt giống Lâm Phi của trường mình.
Nghe hiệu trưởng hỏi xong, các vị ngồi đây cũng không ai trả lời ngay. Căn phòng im lặng trong đại khái năm phút.
- Thiếu niên này có phản ứng thần kinh mạnh quá.
Một giáo viên khác nói. Các huấn luyện viên khác cũng phụ họa theo.
Huấn luyện viên Lam Linh Nhi cũng tham dự buổi họp này. Cô nhìn hết biểu hiện của Lâm Phi, kinh ngạc cảm thán với sự mạnh mẽ của anh rể không thôi. Nhưng cô không nói.
Mà huấn luyện viên Lưu Lệ bên cạnh Lam
Linh Nhi cũng không phát ngôn. Huấn luyện viên Lưu Lệ cực kỳ đau đầu đối với học viên không nghiêm chỉnh Lâm Phi này của mình.
- Tôi thấy không chỉ riêng tốc độ phản ứng đâu. Chỉ có mỗi tốc độ phản ứng nhanh thì tuyệt đối không thể dùng phương pháp này để thông qua kiểm tra. Các người xem mỗi lần hắn né tránh bóng kim loại, toàn thân hắn không hề có một tia động tác né tránh, hoàn toàn chỉ dùng tốc độ hai đùi để di động né tránh.
- Chỉ mỗi tốc độ phản ứng thần kinh nhanh thì không thể đạt được. Lực phán đoán, lực phán đoán thật đáng sợ. Trí nhớ và tính toán cũng rất đáng sơ. Các người chú ý không, từ sau khi hắn bắt đầu chạy trốn, đầu chẳng thèm ngẩng lên chút nào, vẫn cúi đầu chạy. Trừ lúc trước khi tránh bóng kim loại ở phía trước ra, thiếu niên này không hề nhìn bóng kim loại khác. Hắn vẫn chạy thẳng một mạch. Không chỉ riêng hắn, cả thân thể hắn cũng không dao động, kể cả đầu cũng không từng chuyển động chút nào.
- Chúng ta có thể đặt giả thiết thế này. Từ trước khi hắn bắt đầu chạy trốn đã nhớ rõ quy luật đi động của những quả bóng trên đường này, cũng tính toán ra hết rồi. Bởi vậy sau khi hắn bắt đầu chạy, chỉ cần khi bóng kim loại sắp đánh trúng người thì hắn lại chạy nhanh hơn một bước là có thể nhẹ nhàng thông qua kiểm tra.
Hiệu trưởng bày tỏ cái nhìn của hắn.
- Các người không tin thì có thể xem lại đoạn video này lần nữa.
Như vậy, video ghi lại buổi kiểm tra của Lâm Phi lại được phát lại một lần.
Các giáo viên nghe thấy hiệu trưởng nói vậy liền xem lại đoạn video mười giây có thể coi là kỳ tích này một lần nữa. Có một huấn luyện viên khoa cơ giáp nói:
- Không có khả năng. Chuyện này thật không có khả năng. Nếu quả thật trước khi chạy trốn đã nhớ rõ quỹ tích di động của các quả bóng kim loại, lại còn tính toán ra được phương pháp để thông qua thì thiên phú của thiếu niên Lâm Phi này quả thật quá kinh khủng rồi.
Chuyện này nói rõ trong chiến đấu cơ giáp tương lai, hắn có thể nhẹ nhàng thông qua quan sát mà tránh được đạn đạo và công kích của đối phương. Không, hắn nhất định được biết trước đề thi, hơn nữa biết quỹ tích của bóng kim loại di động, hơn nữa tập ở nhà cả trăm lần rồi thì mới thông qua dễ dàng như vậy.
Truyện khác cùng thể loại
149 chương
7 chương
43 chương
56 chương