"Quý khách, cô sẽ không tin tưởng lời hắn nói đi chứ? Tôi dám cam đoan với cô, gã này nhất định là nhân viên của tiệm hàng bên cạnh sang bên này phá rối. Hừ, trong khu phố này có rất nhiều cửa hàng ghen tị với sinh ý của chúng tôi. Bởi vì, đồ cổ chúng tôi bán ra thị trường có giá phi thường ưu đãi!" Lão chủ quán vừa khống tội cho Trương Văn Trọng, đồng thời vẫn không quên dát vàng lên mặt mình, đây cũng là kĩ xảo xưa nay hắn luôn luôn sử dụng. Người phụ nữ diễm lệ híp đôi mắt lại, nhìn hắn một cái nói: "Là thật hay giả, cứ nghe anh ta nói rõ ngọn ngành xem đã. Như thế nào ông chủ lại kích động đến vậy, không phải sợ hãi đó chứ?" "Sợ hãi ư? Làm sao có khả năng! Đồ cổ chúng tôi bán đều là hàng thật giá thật, có cái gì mà phải sợ đây?" Lão chủ quán biểu tình phẫn uất, theo sau lẩm bẩm hậm hực vài câu liền nhìn Trương Văn Trọng nói: "Được rồi, tôi cho anh một cơ hội, anh mau chóng đánh giá tấm Trúc Thạch Đồ của Trịnh Bản Kiều này, như thế nào nó lại trở thành món hàng ngụy tạo. Hừ! Nếu nguyên do anh nói ra không chính đáng, vậy cũng đừng trách tôi sẽ không khách khí với anh." Đối với câu nói mang tính uy hiếp của lão chủ quán, Trương Văn Trọng khinh miệt cười trừ: "Không thành vấn đề...Nhưng mà nếu tôi chứng minh được tấm Trúc Thạch Đồ này là hàng giả, ông sẽ xử trí như thế nào đây?" Lão chủ quán sắc mặt âm trầm nói: "Nếu nó thật sự chỉ là hàng giả, tôi sẽ xé nát nó ngay lập tức!" "Được!" Trương Văn Trọng gật đầu hài lòng. Theo sau ra hiệu lão chủ quán đem tấm Trúc Thạch Đồ đặt ngang lên trên mặt bàn, rồi quay đầu nhìn lại gã nam tử trẻ tuổi làm thuê trong quán nói: "Cậu đi lấy bức tượng phật giả ngọc màu xanh kia lại đây, cho tôi mượn thử một lúc." "Tượng phật giả ngọc..." Gã nam tử trẻ tuổi cùng lão chủ quán đồng thời biến sắc. Từ ngày kinh doanh mặt hàng ngọc khí giả mạo cho tới nay, đây cũng là lần đầu tiên bọn hắn bị khách hàng nói toạc móng heo ra như vậy. Trước kia từng có rất nhiều chuyên gia đánh giá ngọc khí tới quan sát cửa hàng, đều khen không ngớt miệng, đem chúng nó trở thành vật phẩm chất lượng cao. Bọn hắn thật sự không ngờ, trên đời này có người lại nhìn ra được. Gã nam tử trẻ tuổi cũng không làm theo phân phó của Trương Văn Trọng ngay, mà ngẩng đầu nhìn về phía ông chủ trước tiên. Lão chủ quán đồ cổ bất mãn trừng mắt, hậm hực nói: "Mày nhìn tao làm cái gì? Còn không mau đem bức tượng phật kia đưa cho hắn đi!" Dứt lời, lão chủ quán lại trợn mắt nhìn sang Trương Văn Trọng, gân cổ lên cãi bướng: "Tôi nói cho anh biết, toàn bộ đồ cổ ở trong quán chúng tôi đều là hàng thật. Hiện giờ tôi không muốn nhiều lời vô nghĩa, đợi tới lúc anh không thể chứng minh tấm Trúc Thạch Đồ này là vật phẩm ngụy tạo, rồi tôi sẽ chậm rãi tính sổ món nợ này với anh." Trương Văn Trọng căn bản không thèm quản tới hắn. Gã nam tử trẻ tuổi rất nhanh đem bức tượng phật giả ngọc thạch màu xanh giao cho Trương Văn Trọng. "Dùng mắt nhìn xuyên qua nó, và quan sát bức họa đồ này đi." Trương Văn Trọng thuận tay đưa bức tượng phật giả ngọc thạch cho người phụ nữ xinh đẹp, hờ hững cười nói. Người phụ nữ kia có chút khó hiểu ý đồ của Trương Văn Trọng, bất quá nàng vẫn nghe theo, tiếp nhận bức tượng giả ngọc. Xuyên thấu qua nó nhìn lên tấm trúc thạch đồ Trịnh Bản Kiều ở trên mặt bàn. Vừa nhìn xuống, trên khuôn mặt của người phụ nữ này liền xuất hiện một tia biểu tình kinh ngạc. Lão chủ quán đồ cổ vẫn đang khẩn trương, một mực chăm chú quan sát biểu tình của người phụ nữ mua hàng, thấy diễn cảm kinh ngạc trên khuôn mặt của nàng, trong lòng không khỏi co thắt lại, âm thầm suy đoán: "Như thế nào cô ta lại có diễn cảm này, chẳng lẽ bức họa kia thật sự là đồ giả? Điều này...sao có thể chứ? Bức họa này chính là ta lấy trộm của lão gia hỏa ở trong nhà mang ra ah!" "Tấm trúc thạch đồ này quả nhiên đúng là hàng giả." Buông bức tượng ngọc phật giả mạo xuống, biểu tình của người phụ nữ kia trở nên khó coi hơn. Nàng thật không ngờ một cửa hàng sang trọng như thế này, cư nhiên lại buôn bán đồ giả! Hơn nữa, lão chủ quán thực sự gian trá, thiếu chút nữa đã đem món vật này bán cho mình. Người phụ nữ xinh đẹp nhìn tấm Trúc Thạch Đồ, rồi lại ngước mắt nhìn Trương Văn Trọng, than thầm: "May mắn ta đã không vọng động mua bức họa này, may mắn vì hắn đột nhiên xuất hiện nói cho ta biết rõ chân tướng. Bằng không, đợi tới lúc đi tham dự lễ sinh nhật của ông nội, đem nó làm quà tặng cho ông nội, lấy nhãn lực thưởng thức đồ cổ của người, nhất định sẽ nhìn ra nó là vật phẩm giả mạo. Đến khi đó, chắc hẳn ông nội sẽ cực kì thất vọng, nói không chừng ta cũng sẽ trở thành trò cười cho mấy người ở trong gia tộc." Bất tri giác ở trong lòng người phụ nữ xinh đẹp, tự nhiên nảy sinh ra vài phần hảo cảm đối với Trương Văn Trọng. Lão chủ quán không hiểu vì sao mà người phụ nữ kia, sau khi dùng bức tượng ngọc phật nhìn lên tấm họa đồ, liền đã khẳng định nó là vật phẩm ngụy tạo, nên hắn vẫn cật lực giải thích: "Cô...cô dựa vào đâu mà nói tấm Trúc Thạch Đồ này không phải là hàng thật? Cô xem lại họa pháp này đi...Rõ ràng nó chính là bút tích của Trịnh Bản Kiều ah!" Tuy rằng tài ăn nói của lão chủ quán rất tốt, nhưng lúc này người phụ nữ xinh đẹp đã không còn tin tưởng lời hắn nữa rồi. Sau khi hừ lạnh một tiếng, người phụ nữ xinh đẹp quẳng bức tượng phật giả ngọc lại cho lão ta, ngữ khí bất hảo nói: "Chính ông tự mình xem đi." Lão chủ quán tiếp nhận bức tượng, nâng lên tầm mắt nhìn xuống bức họa đồ theo phương thức vừa rồi của người phụ nữ kia. "Điều này sao có thể chứ?" Không nhìn còn đỡ hơn, vừa nhìn xuống, lão chủ quán đồ cổ liền thất thanh kinh hô lên. Xuyên thấu qua màu xanh biếc của bức tượng ngọc, nhìn xuống tấm Trúc Họa Đồ thì chứng kiến được dị biến phát sinh. Cả bức tranh bỗng nhiên trở nên vặn vẹo, khu rừng trúc hiên ngang sừng sững cùng bãi loạn thạch tùng thảo kia, lại hóa thành bốn chữ to đùng. Bốn chữ này thực rõ ràng, đó chính là "Đồ giả mười phần." Lão chủ quán đồ cổ nghẹn họng trân trối, như thế nào cũng thật không ngờ, bức họa mà hắn đánh giá là Trúc Thạch Đồ của Trịnh Bản Kiều, ở dưới lớp ngọc xanh biếc lại sẽ hiện ra bốn chữ như vậy. Kết quả này khiến cho hắn khó có thể chấp nhận. Sắc mặt của lão chủ quán đồ cổ xám xịt như tro tràn, nghiến răng nghiến lợi thầm mắng ở trong lòng: "Lão tử còn tưởng rằng vật phẩm lấy từ trong nhà lão gia hỏa kia, hẳn sẽ đều là hàng thật giá thật mới đúng. Không nghĩ ra...quả thật không nghĩ ra, bị lão gia hoa kia chơi khăm một vố, cư nhiên lại là vật phẩm ngụy tạo! Con mẹ nó...!" Trong lúc lão chủ quán đồ cổ đang căm giận sôi gan, thì Trương Văn Trọng dùng ngón tay gõ nhịp xuống mặt bàn nói: "Ông vừa mới cam đoan qua, chỉ cần tôi có thể chứng minh được tấm Trúc Thạch Đồ này là vật phẩm giả mạo, ông sẽ lập tức xé nát nó ngay. Hiện giờ tới lượt ông thực hiện lời hứa của mình!"