Siêu Cấp Tiên Y
Chương 12
Trương Văn Trọng mở rộng cửa xuống xe, dưới sự trợ giúp của Nhạc Tử Mẫn, lao lực ôm lấy túi thuốc từ sau xe ra ngoài. Thở vài hơi hổn hển, mới cười khẽ nói: "Nhạc lão quá khiêm tốn, với thiên phú và sự chăm chỉ của ông, tôi tin tưởng ông có thể đi càng sâu hơn trong y đạo, càng xa hơn. Đương nhiên cũng có một điều kiện, đó chính là ông phải luôn duy trì trái tim của một người hành y, không thể để cho tiền tài và quyền lực làm nó bị hủ hóa. Bằng không y đạo của ông nửa bước cũng khó đi."
Câu nói của Trương Văn Trọng rất có tư thế như một vị trưởng bối đang giáo dục hậu bối đời sau, nếu như để cho người nào quen biết Nhạc Tử Mẫn nhìn thấy được một màn này, tất nhiên đều sẽ kinh ngạc đến mức rơi cằm xuống đất. Nhạc Tử Mẫn là ai? Chính là nhân sĩ quyền uy tiếng tăm lừng lẫy trong giới y học quốc nội! Một mao đầu tiểu tử ngay cả râu mép còn chưa mọc đủ, không ngờ dám dùng giọng điệu như vậy để giáo huấn hắn, đây không phải sẽ làm nháo đến ngất trời hay sao?
Thế nhưng Nhạc Tử Mẫn lại không nghĩ như vậy, hắn thần tình nghiêm túc gật đầu, hướng Trương Văn Trọng chắp tay nói: "Kính cẩn thụ giáo!"
Trương Văn Trọng mỉm cười gật đầu.
Móc ra điện thoại di động trong túi quần nhìn thời gian, Trương Văn Trọng nói: "Hiện tại thời gian không còn sớm, buổi chiều ông còn phải đi làm, huống hồ nhà tôi có chút hơi lộn xộn, nên cũng sẽ không mời ông vào chơi. Nếu như sau này còn có cơ hội, chúng ta sẽ uống trà cùng nói tiếp."
"Tốt, tốt." Nhạc Tử Mẫn đã bị biểu hiện của Trương Văn Trọng làm khâm phục hoàn toàn, vội vã gật đầu đáp, sau đó hắn lại đưa ra một yêu cầu: "Trương tiên sinh, có thể cho tôi số điện thoại của anh không? Đợi tới ngày nghỉ, tôi muốn hẹn anh ra uống trà, đồng thời lãnh giáo một ít vấn đề về y học."
Nhạc Tử Mẫn luôn thờ phụng một câu nói: "Người nào giỏi hơn, người đó có khả năng làm thầy." Nếu như không phải bởi vì lo lắng Trương Văn Trọng sẽ cự tuyệt, hắn thậm chí còn muốn bái Trương Văn Trọng làm thầy. Tuy rằng hiện tại còn không có bái sư, thế nhưng trong lòng Nhạc Tử Mẫn âm thầm nhắc nhở chính mình, từ nay về sau phải dùng lễ đối đãi như thầy giáo mà đối đãi với Trương Văn Trọng.
Trương Văn Trọng đối với y đức và nhân phẩm của Nhạc Tử Mẫn phi thường thỏa mãn, bởi vậy hắn cũng không cự tuyệt yêu cầu của Nhạc Tử Mẫn, mỉm cười đọc số điện thoại di động của mình cho Nhạc Tử Mẫn.
Sau khi trao đổi số điện thoại lẫn nhau, Trương Văn Trọng kéo túi thuốc Đông y đứng ngay hàng hiên khu lầu cũ phất tay chào từ biệt Nhạc Tử Mẫn. Đợi sau khi Nhạc Tử Mẫn lái xe rời khỏi tiểu khu, hắn mới cố sức kéo túi thuốc Đông y thong thả đi lên lầu.
Chờ khi bò lên tới cửa nhà mình, Trương Văn Trọng đã mệt tới mức thở hồng hộc, đổ đầy mồ hôi. Chỉ kéo mấy chục ký thuốc lên lầu, vậy mà chỉ kém một chút làm xương cốt của hắn đều muốn rục xuống. Bởi vậy cũng có thể thấy được, cụ thân thể hiện tại của hắn suy nhược đến nông nỗi nào, thảo nào không chịu nổi sấm sét mà bị nhồi máu cơ tim chết đi.
Trương Văn Trọng kiệt lực điều chỉnh hô hấp của mình, sau mấy lần hô hấp hít thở sâu, hơi thở hỗn loạn của hắn cũng trở nên thông thuận hơn, đồng thời cảm giác nhịp thở không thông trong lồng ngực bị đè nén cũng đã giảm bớt rất nhiều.
Lúc này Trương Văn Trọng mới móc ra chìa khóa, mở cửa phòng, kéo túi thuốc đi vào nhà.
Sau thoáng nghỉ ngơi, Trương Văn Trọng mở túi, lấy hết những túi nhỏ đựng thuốc đi ra. Trên những chiếc túi giấy, đều dùng bút lông màu đen đánh dấu tên của các loại thuốc, nhưng đối với Trương Văn Trọng mà nói, cũng không có ý nghĩa, trên đời này, làm sao có khả năng có loại dược liệu mà hắn không nhận ra?
Những loại dược liệu Trương Văn Trọng lấy trong bệnh viện Ung Thành đều là những loại dược liệu bình thường. Tỷ như Nhân Tham, Bạch Thuật, Phục Linh các loại, đều là loại dược liệu ích khí, hay như Nhũ Hương, Tục Đoạn, dùng để lưu thông máu huyết, nối xương nối cốt. Bởi vậy Trương Văn Trọng cũng không hề lo lắng, sẽ có người từ những loại dược liệu bình thường này mà nhìn ra được có chuyện gì không bình thường.
Trương Văn Trọng nhìn hơn mười loại dược liệu đặt trên mặt đất, khóe miệng hiện lên ý cười.
Chỉ là hơn mười loại dược liệu bình thường này, nhưng nếu được pha chế chính xác, là đủ trở thành Tẩy Tủy Dịch Kinh Thang tiếng tăm lừng lẫy tu chân giới, đây chính là chén thuốc thần kỳ đủ cải thiện thể chất một người trên diện rộng! Coi như là ở tại tu chân giới, cũng là một thang thuốc khó cầu! Mà người sáng lập Tẩy Tủy Dịch Kinh Thang, cũng chính là Trương Văn Trọng!
Rất nhiều tu chân thế gia và tu chân đại phái, đều từng nguyện ý ra giá cao mua lại một chén Tẩy Tủy Dịch Kinh Thang. Đã từng cũng có không ít tu chân thế gia và tu chân đại phái, tổ chức đệ tử luyện đan, tiêu hao thật lớn nhân lực vật lực, muốn nghiên cứu ra thành phần của Tẩy Tủy Dịch Kinh Thang, nhưng cuối cùng đều hoàn toàn gặp phải kết cục thất bại.
Trương Văn Trọng xoay người đi vào phòng bếp, từ bên dưới bếp lấy ra một nồi đất nấu thuốc đã bị bám đầy mạng nhện.
Nồi đất này vốn do Trương Văn Trọng trước kia mua về dự định nấu thức ăn mà dùng. Nhưng đáng tiếc chính là từ sau khi mua về vẫn chưa có dịp sử dụng, hiện tại đã có chỗ để dùng tới.
Mở vòi nước rửa sạch nồi đất, lúc này Trương Văn Trọng mới đặt lên bếp gas. Sau đó dựa theo dược liệu pha thuốc và liều thuốc của Tẩy Tủy Dịch Kinh Thang, bỏ từng món dược liệu, dựa theo trình tự trí nhớ trước sau, bỏ vào trong nồi đất nấu thuốc, cuối cùng bỏ thêm năm chén nước, lúc này mới mở bếp gas.
Trương Văn Trọng chờ khi nước sôi lên, mới mở lửa nhỏ lại, dùng lửa nhỏ chậm rãi nấu thuốc.
Một chén Tẩy Tủy Dịch Kinh Thang cần nấu bốn mươi phút, đem năm chén nước nấu lại thành một chén mới đủ sản sinh công hiệu cần thiết. Thời gian nếu rút ngắn hơn, cũng sẽ không đạt được công hiệu cần có. Đồng dạng, nếu vội vã vượt qua công đoạn đem năm chén nấu thành một chén, cũng sẽ không đạt được hiệu quả của Tẩy Tủy Dịch Kinh Thang.
Bốn mươi phút chờ đợi, Trương Văn Trọng cũng không muốn lãng phí thời gian, vì vậy hắn lấy chiếc ghế ngồi xuống ngay trong phòng bếp, sau đó từ trong người lấy ra hộp kim châm bằng thép.
Nhìn hộp kim châm, Trương Văn Trọng lắc đầu, lẩm bẩm: "Để sau khi lĩnh tiền lương tháng, vô luận thế nào cũng phải mua cho được một hộp kim châm. Những kim châm bằng thép này quá cứng, rất nhiều thủ pháp châm cứu đều khó thể thi triển, thật sự là không tiện lợi."
Hai tay Trương Văn Trọng rất nhanh cầm lên một cây châm thép trong hộp, tinh chuẩn mà cấp tốc đâm vào mười hai bối huyệt, mười hai phúc mộ huyệt cùng với sáu hạ hợp huyệt.
Bởi cụ thân thể hiện tại thật sự quá mức suy nhược, cho nên Trương Văn Trọng chỉ có thể dùng biện pháp kích thích huyệt vị trước, để kích phát ra tiềm năng của thân thể, sau đó lại phối hợp với Tẩy Tủy Dịch Kinh Thang, mới chân chính khởi lên toàn bộ hiệu quả của tẩy tủy dịch kinh.
Trương Văn Trọng vừa châm cứu cho mình, vừa quan sát nồi thuốc trên bếp.
Thời gian bốn mươi phút như dài dằng dặc, thế nhưng đối với người đang hết sức chuyên chú làm việc như Trương Văn Trọng mà nói, cũng chỉ lóe qua rồi mất.
Hương thơm thuốc Đông y nồng nặc bốc lên, phiêu tán trong phòng bếp, thấm vào ruột gan, làm cho người ta ngửi thấy liền cảm giác thể xác và tinh thần vô cùng sảng khoái thông thái.
Thời gian bốn mươi phút trôi qua, năm chén nước trong nồi đất cũng đã sắc lại thành một chén, Tẩy Tủy Dịch Kinh Thang cũng đã thành công nấu ra.
Trương Văn Trọng tắt bếp, lúc này mới rút châm cắm trong các huyệt vị ra. Sau đó lấy khăn lông ướt nhấc nồi thuốc lên, đổ chất nước thuốc màu nâu nhạt vào trong chén đã chuẩn bị sẵn.
Buông nồi thuốc, Trương Văn Trọng bưng chén thuốc một ngụm đem toàn bộ uống cạn.
Truyện khác cùng thể loại
48 chương
206 chương
85 chương
83 chương