Chỉ thấy đám ngựa kia càng ngày càng gần, một nam tử mặc hắc y, che mặt ngồi ở trên ngựa, trong tay cầm một thanh đại đao sáng rực hướng bọn họ vọt tới. Hạ Văn Đăng vừa thấy trận thế này nhất thời sự hãi hét lớn: " Không tốt, bọn họ là hướng về phía chúng ta mà tới, chạy mau!" Triệu Tử Văn cũng nhận thấy được mục tiêu của chúng là Hạ Văn Đăng cùng Hạ Vũ Tình, dụng ngón cái ngẫm lại cũng biết đám sát thủ là do cửu hoàng tử hữu dũng vô mưu kia phái đến, có thể mục tiêu còn có chính mình. Hạ Văn Đăng cùng Hạ Bình đứng chung một chỗ, ngựa nhắm thẳng đoạn đường ở giữa Hạ Văn Đăng cùng Triệu Tử Văn vọt tới, Hạ Văn Đăng bất đắc dĩ không thể cùng Triệu Tử Văn tập hợp, liền kéo tay áo của Hạ Bình bỏ chạy, quay lại nhìn Triệu Tử Văn hô: " Ngươi hảo hảo chiếu cố tỷ tỷ của ta, chúng ta chia nhau chạy." "Mẹ nó, " Triệu Tử Văn cũng biết mấy gã Hắc y nhân này rõ ràng chính là muốn làm cho bọn họ tách ra,làm cho hắn và Đại tiểu thư cùng nhau, đành phải bất đắc dĩ kéo tay Đại tiểu thư bỏ chạy. Đại tiểu thư bị một nam tử như hắn dễ dàng nắm tay, cả giận nói: "Buông cái tay bẩn thỉu của ngươi ra, ta không cần ngươi lo." Nhưng nàng cũng biết tình thế rất khẩn cấp, mấy gã hắc y nhân này sẽ cưỡi ngựa vọt tới trước mặt, liền co cẳng bỏ chạy. Triệu Tử Văn cũng vì tình thế cấp bách mới nắm tay nàng, thấy Hạ Văn Đăng kéo tay áo Hạ Bình bỏ chạy, chính mình còn không chạy thì chính là chờ chết , vội vàng kéo Đại tiểu thư đi theo phía sau. "Các huynh đệ, theo ta đuổi..." Hắc y nhân cưỡi ngựa dẫn đầu hô lớn. " Giá... ." Hắc y nhân hô hoán làm thanh thế càng thêm mãnh liệt, nhưng lại chỉ là hò hét, không hề có tiếng quất ngựa, bọn họ chia binh làm hai đường hướng phương hướng của Triệu Tử Văn cùng Hạ Văn Đăng đuổi theo. Mặt trời về chiều hạ xuống nửa cái đầu, trên đường người đi đường đã sớm lác đác không có mấy, còn lại mấy người liền bị dọa trốn ở bên đường, rất sợ hãi như cá trong chậu... . Hắc y nhân cưỡi ngựa kia càng lúc càng gần, Triệu Tử Văn cảm giác phía sau lạnh lẽo , mồ hôi lạnh chảy ròng, vừa ý thức có chút cảm giác quái dị, hắn cũng không biết đây là vì cái gì, hắn chỉ cảm thấy mấy cái Hắc y nhân này thiếu chút gì đó, chúng khiến hắn không cảm giác được sự khủng hoảng của tử vong... . . "Đại tiểu thư ngươi như thế nào lại dừng lại , " Triệu Tử Văn rốt cục phát hiện sở trường của Đại tiểu thư này—— chạy so với con thỏ còn nhanh hơn, nhưng khi theo kịp lại rồi phát hiện nàng đột nhiên không chạy. Hạ Vũ Tình không có lập tức quay đầu lại, hai vai run nhè nhẹ vài cái, mới chậm rãi quay đầu lại, chỉ thấy hai tròng mắt của nàng chứa đầy nước mắt, khẽ cắn môi đỏ mọng, mặt mày như bức tranh, bộ dáng khổ sở động lòng người khiến Triệu Tử Văn nhìn đến ngẩn ngơ... . Triệu Tử Văn cũng không biết Đại tiểu thư vì sao đột nhiên rơi lệ , liền đi đến bên người nàng hướng về phía trước nhìn lại, hắn nhất thời ngây dại, phía trước sớm đã không còn đường để đi, mà là tự nhiên hình thành một vách núi nhỏ, đại khái cao khoảng bảy tám mươi thước , hắn thầm nghĩ phong kiều cổ trấn này lại có một vách núi nhỏ, không trách được Đại tiểu thư lại khóc rống lên, nguyên lai là phía trước không có đường, đằng sau lại có truy binh, thật không hiểu Đại tiểu thư này dẫn đường kiểu gì, trong long hắn căm giận nói. Nước mắt của Hạ Vũ Tình trong suốt như ngọc lăn đều trên khuôn mặt thanh tú của nàng mà rơi xuống, nàng vẫn không có cúi đầu, quay đầu lại nhìn Hắc y nhân đang truy đuổi ở phía sau, ánh mắt cương quyết càng khiến Triệu Tử Văn hoảng sợ, hắn cũng quay đầu lại nhìn mấy gã Hắc y nhân này, thấy cước bộ của bọn chúng đột nhiên cậm lại, bỗng nhiên lộ ra sơ hở, hắn nhất thời hiểu được mấy gã Hắc y nhân này thiếu cái gì, sát khí! Đúng, chính là sát khí, không trách được cảm giác theo chân bọn chúng chơi đuà như diều hâu bắt gà con... "Ta chết cũng sẽ không làm tiểu thiếp cửu hoàng tử " Hạ Vũ Tình thanh âm có chút run rẩy, nhưng lại không hề phát ra tiếng khóc, trông thấy sự cao ngạo cùng kiên cường của nàng, đổi lại là khi khác Triệu Tử Văn không thể tưởng được chính là nàng mới vừa nói xong, liền hướng vách núi nhảy xuống... . "Đại tiểu thư!" Triệu Tử Văn đang định nói cho nàng biết huyền cơ trong đó, sẽ hướng những chỗ khác mà chạy, mấy gã Hắc y nhân này khẳng định chính là hù dọa sau đó bỏ đi , nhưng không nghĩ tới cô bé kiên cường này lại trực tiếp nhảy xuống, hắn theo bản năng chạy tới giữ chặt nàng, tuy rằng hắn nhanh tay lẹ mắt tóm được tay của Đại tiểu thư. Nhưng thân thể Đại tiểu thư đã rơi xuống, xung lượng ( DG: lực hút của trái đất) phía dưới kia, cho dù lực lượng của hắn cường thịnh trở lại, cũng vẫn bị kéo theo rơi xuống... . "Đại ca vậy phải làm sao bây giờ?" Vài tên Hắc y nhân sớm xoay người xuống ngựa, hướng vách núi phía sau đứng bên đại ca hỏi. Đại ca thở dài thật sâu: "Ta sao biết hạ phủ tiểu thư này tính cách cương liệt như thế, vốn là thầm nghĩ hù dọa nàng, không nghĩ tới nàng lại nhảy xuống vách núi này... Thật không hiểu sau khi trở về như thế nào cùng đại ca báo cáo kết quả nhiệm vụ... ." ————————————————� ��——————————— "Hạ Văn, mau tỉnh lại, ngươi mau tỉnh lại a, " Hạ Vũ Tình cả người run rẩy, nhớ tới vừa rồi Triệu Tử Văn ôm chặt người nàng mà rơi xuống, lúc rơi xuống đất hắn lại còn hung hăng đập trên mặt đất, mà nàng cũng rơi trên bộ ngực rắn chắc của Triệu Tử Văn, nàng cảm động khóc rống lên. Nhìn khóe miệng Triệu Tử Văn chảy ra máu tươi, Hạ Vũ Tình liều mạng lay động cánh tay của hắn, nước mắt lại lã chã rơi xuống... Lúc này sắc trời sớm đã tối tăm, mà nơi này là một cánh rừng cây nhỏ yên tĩnh, tối như mực, trong rừng cây thỉnh thoảng truyền ra tiếng kêu của côn trùng cùng tiếng sói tru lên, Hạ Vũ Tình nghe thấy cực kỳ sợ hãi, gắt gao ngồi sát bên cạnh Triệu Tử Văn, cảm giác được hơi thở mỏng manh, yếu ớt của hắn, trong lòng nàng mới có chút cảm giác an toàn. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn "A..." Triệu Tử Văn trong hôn mê cảm thấy một trận đau đớn toàn thân, hắn chậm rãi mở mắt, thấy thân thể đầy đặn của Đại tiểu thư gắt gao ngồi bên cạnh hắn, lại nhìn vâng trăng sáng phía trên bầu trời , hắn tự giễu cười cười: "Nguyên lai ta không chết, có lẽ. . . . Đã chết rất tốt đi sao, ha hả... . ." "Hạ Văn, ngươi không sao chứ, " Hạ Vũ Tình vội vàng hỏi, trong mắt tràn đầy vẻ lo lắng cùng thân thiết. Triệu Tử Văn cảm giác được toàn than rời rạc do bị ngã, hoàn hảo lại rơi xuống trên một nhánh cây, bằng không sợ rằng sớm đã gặp Diêm La vương , hắn kiên cường lắc lắc đầu: "Ta không có chuyện gì, ngươi đâu?" Hạ Vũ Tình đương nhiên biết hắn đang nói dối, từ nơi cao như vậy rơi xuống, lại còn ôm chính mình ở trên người, sao có thể không có việc gì, nàng tức giận đôi mắt đỏ bừng, run giọng nói: "Ngươi còn nói không có việc gì, ngươi còn làm ta sợ muốn chết, ta. . . chỉ bị trẹo chân." Triệu Tử Văn miễn cưỡng cười cười, một khi đã không chết, đương nhiên muốn tiếp tục hảo hảo mà sống, nghĩ đến Bảo Nhi si tình kia, trong lòng hắn lại tràn đầy dục niệm muốn sống, hắn hướng chung quanh nhìn, hiện tại sắc trời đen sì, chung quanh đại thụ bao quanh, hai người lúc này ngồi ở trên một mặt cỏ héo úa, không thể nhìn thấy vật gì, chỉ có thể đợi cho hừng đông suy nghĩ biện pháp rời khỏi . Hạ Vũ Tình cắn cắn môi anh đào, thật lâu sau mới nói: "Hạ Văn, ngươi vì sao. . . Ngươi muốn cứu ta." Cứu ngươi? Triệu Tử Văn cười khổ vài tiếng, chính là hắn theo bản năng gây nên, hắn là một người hiện đại đương nhiên cùng tư tưởng của người cổ đại bất đồng, nam nhân nên bảo hộ nữ nhân, mà thế giới cổ đại này nữ nhân đối với nam nhân chỉ như đồ chơi, hắn hoàn toàn là dựa theo bản năng của nam nhân mà làm việc, duỗi tay kéo nàng đi, đem nàng ôm ở trên người... . Hắn cười nói: "Không có gì, ngươi không cần để ý, đây là làm theo chức trách của nam nhân."