Cửa Vọng Giang Thành rộng mở, bốn vị tướng sĩ thủ thành đang kiểm tra đám người qua lại, nhưng đường phố lúc này rất vắng vẻ, không có mấy người, tướng sĩ thủ thành cũng không muốn phí khí lực, nhắm mắt ôm thương dựa vào cửa thành miệng lẩm bẩm không ngừng Triệu Tử Văn đi qua bọn họ, nhưng bọn họ mi mắt cũng không động, điều này khiến Triệu Tử Văn dở khóc dở cười, hắn đeo Hổ Đầu Thương trên lưng, bọn họ lại không thèm để ý. Có thể thấy rằng, mấy ngày gần đây bị phản quân tấn công, khí thể đã xuống tới thê thảm. Tiến vào cửa thành, nhìn đường phố hiu quạnh không một bóng người, các tiểu quán hai bên đường phố lúc này hỗn độn, người dân đã sớm dời đi, cảnh tượng trống không khiến đường phố thật lạnh lẽo, từng đợt gió lạnh quét qua con đường khiến lá khô tung bay càng khiến khung cảnh Vọng Giang Thành thêm thê lương. - Keng, keng, keng !! Tiếng binh khí va chạm từ cuối phố truyền tới Triệu Tử Văn lúc này đứng ở gần cửa thành, dõi mắt nhìn, thấy xa xa có tiếng kim loại va chạm vọng tới, hoa lửa tung bay, Triệu Tử Văn lại ngẩng đầu nhìn trời, thấy mây đen cuồn cuồn, gió lạnh gào thét thổ tung mái tóc dài của hắn. Hắn lơ đãng nhìn quanh, thấy cửa thành đổ nát, hư hỏng cũng đoán được, có lẽ, hôm nay sẽ là trận chiến cuối cùng. Dân chúng ở Vọng Giang Thành đã sớm di tản về huyện Tiền Đường, chỉ có lò rèn này còn mở cửa, thời kì chiến loạn rèn bnh khí kiếm tiền rất tốt, nhưng lại rất nguy hiểm, có điều, phú quý vốn phải từ nguy hiểm mà có, không thể không thừa nhận, ông chủ lò rèn này rất can đảm. Triệu Tử Văn hiểu rằng phản quân sẽ không do dự mà tiến công, cửa thành đã cũ nát, tâm tình binh sĩ lại xuống thấp, có lẽ hôm nay sẽ bùng nổ trận chiến cuối cùng, cũng là trận chiến sinh tử, thua thì vùi xương nơi chiến trường, nhưng thắng thì đi đâu ???? Hắn cũng không nóng lòng quay về quân doanh mà lơ đãng đi về phía lò rèn. - Khách quan, có muốn làm binh khí không ? Ông chủ lò rèn cởi trần, cánh tay thô to cầm thiết chùy đang gõ lên một thanh trường kiếm đỏ rực, thấy một vị nam tử oai hùng, lưng đeo trường thương đi tới, nhìn ánh mắt lạnh lùng cùng cỗ khí phách kinh người của hắn lão biết nam tử này không đơn giản, vội hỏi. Triệu Tử Văn lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn ông chủ lò rèn, thấy lão mặt chữ điền, đôi mắt trung thực, hắn cũng cười, thản nhiên nói: - Ta không cần rèn binh khí Uy vũ cửa nam tử này, ông chủ lò rèn đương nhiên hiểu, mặc dù bị hắn cự tuyệt nhưng chỉ a một tiếng rồi lại cúi đầu tiếp tục rèn binh khí. - Ông chủ, ngươi có thể làm mặt nạ không. Triệu Tử Văn cũng chỉ chợt nghĩ tới, hắn không muốn cả đời chém giết ở chiến trường, trận chiến hôm nay nếu thành công hắn sẽ thoái ẩn nên hắn không hy vọng có nhiều người nhìn thấy dung mạo của hắn, nếu hắn thất bại, vùi xương nơi sa trường ….. nhưng hắn không cam lòng, không muốn nghĩ tới việc đó. Ông chủ nao nao, nói: - Ta chưa từng rèn mặt nạ, tuy nhiên, nếu khách quan muốn ta có thể thử một lần. Triệu Tử Văn nói: - Vậy làm phiền ông chủ. - Két !! Ông chủ nhúng thiết kiếm đang đỏ rực vào thùng nước, nhiệt khí tỏa lên dữ dội, hắn lại lấy một khối huyền thiết bên cạnh ném vào lò lửa, nhìn Triệu Tử Văn cười nói: - Đây chính là huyền thiết thượng đẳng, cũng chỉ còn một khối cuối cùng, dù sao cũng không đủ để rèn binh khí, hôm nay ta và khách quan coi như hữu duyên, ta sẽ dùng cái này để rèn mặt nạ cho khách quan. Triệu Tử Văn cười nói: - Vậy đa tạ ông chủ - Khách khí !!! Thợ rèn cười ha hả, ánh mắt hắn thỉnh thoảng lại liếc về phía binh khí đeo phía sau Triệu Tử Văn. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - https:// Mặt nạ huyền thiết mỏng manh chỉ cần thời gian một chén trà đã làm xong, thợ rèn cầm chiếc mặt nạ màu ngân bạch xem xét cẩn thận một chút, rồi đưa cho Triệu Tử Văn: - Khách quan, mặt nạ này ta chiếu theo khuôn mặt khách quan mà làm, ngươi thủ xem sao. Triệu Tử Văn không ngờ mặt nạ lại được làm nhanh như vậy liền cầm lấy rồi đeo lên mặt, hắn cảm giác mặt nạ còn chút hơi nóng tản mát, chỉ đeo một lúc mồ hôi đã chảy dài. Không ngờ lão thợ rèn này không chỉ biết rèn binh khí mà còn làm mặt nạ tốt như vậy. Triệu Tử Văn cảm giác chiếc mặt nạ này giống như vì hắn mà làm ra, đeo vào cảm thấy rất thích hợp, mặt nạ lại ôm vào khuôn mặt, chỉ chừa lại nửa khuôn mặt ph ía dưới. - Khách quan, thế nào ? Lão thợ rèn hỏi Triệu Tử Văn gật gật đầu: - Vô cùng tốt, bao nhiêu tiền ? Lão thợ rèn vội khoát tay, rồi lén nhìn binh khí đeo sau lưng Triệu Tử Văn, tò mò vò đầu hỏi: - Khách quan không cần trả tiền, chỉ là….ta có chút yêu cầu hơi quá đáng, không biết khách quan có thể đáp ứng không ? Yêu cầu quá đáng ? Triệu Tử Văn nghi hoặc rồi chợt nhận ra lão thường xuyên lén nhìn Hổ Đầu Thương, hắn cười nói: - Binh khí của ta chỉ có thể xem, không thể lấy Lão thợ rèn vì hắn mà rèn mặt nạ, Triệu Tử Văn sao có thể bỏ qua nhân tình này, lập tức bỏ thương xuống cởi bỏ vải bố đang bó chặt bên ngoài. Lớp vải bố nhẹ nhàng rơi xuống, hình dáng binh khí lộ ra, lão thợ rèn kinh ngạc đến ngây người, thần binh này dài khoảng một trượng hai mươi chín tấc, theo đánh giá của hắn, Hổ Đầu Thương này chỉ sợ ít nhất cũng hơn trăm cân, theo kiểu nói của khách quan thì vốn không là gì, nếu không phải có thần lực….làm sao có thể cầm binh khí nặng như vậy… Đầu thương và thân thương đều làm từ huyền thiến thượng đẳng, lóng lánh ngân quang, chuôi thương khắc một hình hổ vương tràn ngập khí phách, toàn bộ cây thương tỏa ra một làn sát khí lành lạnh. - Thương này…..là do ai rèn ra ? Lão thợ rèn nhìn thần binh, kích động run rẩy, lẩm bẩm Triệu Tử Văn ảm đạm cười, không trả lời, nhanh như chớp bao thương lại rồi đeo sau lưng, sau đó nhìn lão thợ rèn cười: - Ta cũng không biết. Lão thợ rèn thất vọng thở dài, nhìn thân hình khôi vĩ của Triệu Tử Văn xa dần, hắn cảm thấy người này không phải vật trong ao, một tay có thể khu động binh khí trăm cân có thể thấy lực lượng của hắn mạnh thế nào. Nếu không phải trời sinh thần lực, quả thật không thể làm được.