Siêu Cấp Thiếu Gia
Chương 543 : Trừng Phạt
"Ngựa! Ngựa người?"
Liễu Uyên lại càng khó hiểu hơn.
Ngựa người là thứ gì?
Là một loại động vật mới à?
Liễu Uyên và Tôn Ngọc Mai cũng không hiểu được, tới cùng là thứ mà Cổ Tam Dược đang nói đến là thứ gì?
"Xin Tổng giám đốc Cổ giải thích một chút, ngựa người là loại động vật gì vậy? Xin Tổng giám đốc Cổ cho biết, tôi và Ngọc Mai sẽ ngay lập tức đi mua.
"
Liễu Uyên cầu xin Cổ Tam Dược nói sự thật cho ông ta biết.
"Ngựa người, nói thẳng ra, đó chính là để người làm ngựa, bây giờ ông đã hiểu chưa?" Cổ Tam Dược cười lạnh đáp lại.
Bây giờ, Liễu Uyên và Tôn Ngọc Mai đều đã hiểu.
Đây là cố ý muốn nhục nhã bọn họ mà, bảo bọn họ làm ngựa cho sếp lớn kia cưỡi, phải chịu nỗi nhục này.
Ngay lập tức, Liễu Uyên máu nóng dồn lên não, nhưng vẫn ngay tức khắc nén cơn giận xuống, không dám lộ ra vẻ mặt không vui.
"Được, ngựa người, tôi hiểu rồi, cảm ơn Tổng giám đốc Cổ, cảm ơn Tổng giám đốc Cổ đã chỉ bảo.
" Liễu Uyên căng da đầu, gượng cười nói.
"Anh! Anh! " Tôn Ngọc Mai nhíu mày, hơi không thể tin được.
Nhưng mà, Liễu Uyên ngay lập tức quay đầu lại, đảo mắt nhìn Tôn Ngọc Mai và ra hiệu cho Tôn Ngọc Mai im lặng.
Sau đó, Liễu Uyên thật sự cùng với Tôn Ngọc Mai gấp rút đi đến khách sạn Phúc Lâm.
Trên đường đi, Tôn Ngọc Mai nói với Liễu Uyên: "Chồng, chúng ta thật sự phải làm ngựa cho sếp lớn kia cưỡi hay sao? Hơn nữa, dù thế nào đi chăng nữa, nhà họ Liễu chúng ta cũng là gia đình hạng hai giàu có ở Giang Nam, như vậy không phải là quá mất mặt rồi hay sao?"
"Ha ha, con người mà, cần phải đối xử với bản thân tàn nhẫn một chút.
Ngọc Mai, em phải hiểu rằng, chúng ta làm ngựa cho ai cưỡi, nếu như làm ngựa cho tên Thẩm Lãng thua cuộc ấy cưỡi, làm sao anh có thể đồng ý được kia chứ, kẻ thua cuộc ấy làm sao mà xứng? Hiện giờ, chúng ta cần phải làm ngựa cho người đứng đầu Công ty Lương Dược cưỡi, em biết điều này có nghĩa là gì không?"
Mặc dù, ngay từ đầu Liễu Uyên cũng cảm thấy đây là một loại nhục nhã, nhưng mà sau khi nghĩ kỹ lại, điều này cũng không được xem là nhục nhã.
Thời xưa, quân thần đều phải quỳ trước vua, ba lạy chín quỳ, đó đều là những chuyện rất bình thường.
Mà ông ta lại làm ngựa cho người đứng đầu Công ty Lương Dược cưỡi, điều này cũng chứng minh được ông ta cũng là một người có địa vị, người bình thường còn không có cơ hội được tiếp xúc với ông ta đâu.
Công ty Lương Dược là một trong những công ty sản xuất thuốc lớn nhất ở Giang Nam, cũng là nhà máy thuốc số một số hai của cả nước.
Mặc dù Công ty Lương Dược không phải là một công ty tổ chức theo mô hình kinh doanh hộ gia đình, nhưng nó là lại là một trong số ít các công ty lớn không thể dễ dàng đụng vào trong giới kinh doanh.
Xét đến cùng, nó là một nhà máy dược phẩm, làm mất lòng nó thì chẳng khác gì không muốn kiếm tiền cả, nhà máy dược phẩm có thể có rất nhiều cơ hội để hợp tác, đây cũng là một cơ hội tốt để kiếm tiền.
Đây chính là lý do tại sao Liễu Uyên lại thay đổi quan điểm của mình.
Không màng sỉ diện, ngược lại chỉ nghĩ đến quang vinh.
"Ai.
" Tôn Ngọc Mai lắc đầu, thở dài.
Liễu Uyên thấy Tôn Ngọc Mai ủ rũ, mang bộ dáng không tình nguyện, ngay lập tức thấp giọng nói: "Lòng dạ đàn bà, em chỉ quan tâm đến chuyện trước mắt mà lại không nghĩ đến sau này, lần này chúng ta chỉ cần lấy lòng được người đứng đầu của công ty Lương Dược, vậy sau này nhà họ Liễu chúng ta sẽ phát triển rất nhanh, đến lúc đó ngay cả nhà họ Bạch cũng không bằng chúng ta, khiến cho Bạch Hùng phải bưng trà rót nước cho chúng ta!"
"Có thật vậy không? Chồng, có thật là nếu chúng ta làm ngựa cho sếp lớn kia cưỡi, khiến cho ông ta vui vẻ, vậy thì chúng ta nhất định có thể phát triển rất nhanh, vượt qua cả nhà họ Bạch không?" Tôn Ngọc Mai hỏi.
"Đương nhiên rồi, chỉ cần tạo mối quan hệ tốt với Công ty Lương Dược, vậy thì trong tương lai, việc làm ăn của nhà họ Liễu chúng ta sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều, thị trường ở nơi này lại phát triển như vậy, đến lúc đó, muốn mua được vòng cổ ngọc bích Đế Vương Chi Tâm mà em thích cũng chẳng có gì là khó cả, trong vòng nửa năm chúng ta nhất định sẽ giúp cho nhà họ Liễu thành công gia nhập vào Tòa nhà Tài chính Thế giới.
Tòa nhà Tài chính Thế Giới, đó chính là tòa kiến trúc biểu tượng cho Giang Nam.
Tòa nhà này nằm ở khu vực Trung tâm Tài chính Quốc tế Thế giới, là tòa nhà cao nhất ở Giang Nam.
Các công ty trong nước thuộc danh sách Fortune 500, các công ty Internet, các ông trùm bất động sản và các công ty hàng đầu từ mọi tầng lớp xã hội đều ở trong Tòa nhà Tài chính Thế giới.
Dựa theo cấp bậc, từ tầng thấp nhất, đến tầng cao nhất, địa điểm của văn phòng làm việc càng cao, điều này càng chứng minh thực lực của xí nghiệp đó càng mạnh.
Mà có rất nhiều xí nghiệp ở Giang Nam, ngay cả tư cách gia nhập vào tòa nhà đó cũng không có, cho dù là một văn phòng nho nhỏ đi chăng nữa thì cũng không có tư cách để thuê lại.
Giống như nhà họ Liễu, không có tư cách gia nhập tòa nhà này.
Có thể làm việc ở trong Tòa nhà Hành chính Thế giới, đó là cách tốt nhất để chứng minh thực lực của một xí nghiệp.
Liễu Uyên cũng muốn mau chóng có thể lấy được tư cách gia nhập vào tòa nhà ấy, vì vậy việc lấy được đại lý thương ại của Công ty Lương Dược, thật sự rất quan trọng.
Tôn Ngọc Mai vừa nghe thấy như vậy cũng trở nên vô cùng kích động.
"Vòng cổ ngọc bích Đế Vương Chi Tâm là thứ mà em vẫn luôn muốn có, chồng ơi, vậy lần này chúng ta dù có đánh mất thể diện cũng phải làm vui lòng ông ta!"
Tôn Ngọc Mai tham lam, rất dễ thay đổi lập trường.
Hai mươi phút đi xe, Liễu Uyên và Tôn Ngọc Mai, cùng nhau đi vào khách sạn Phúc Lâm.
Bọn họ dựa theo lời của Cổ Tam Dược, đến phòng 702 ở tầng bảy của khách sạn Phúc Lâm.
Nghe Cổ Tam Dược nói, người đứng đầu của Công ty Lương Dược, đang ăn cơm ở đây.
Đi đến trước cửa phòng sang trọng 702, Liễu Uyên và Tôn Ngọc Mai dừng bước.
Hai người liếc nhau, đều hít sâu vào một hơi.
Giờ phút này, tâm trạng của hai người, đều không thể bình tĩnh được, thậm chí là có chút căng thẳng nữa.
Dù sao thì cũng chuẩn bị được gặp người có địa vị cao, loại tâm trạng này, vừa kích động lại vừa sợ sệt.
Sau một lúc ổn định lại tâm trạng, cả hai quyết định gõ cửa.
Cốc cốc cốc!
"Vào đi.
"
Nghe được lời đồng ý từ trong truyền ra, lúc này, Liễu Uyên và Tôn Ngọc Mai mới dám đẩy cửa đi vào.
"Ông nội, ông nội, con và vợ của con, đến đây để xin lỗi ông, nhà họ Liễu chúng con, đến xin lỗi ông.
"
Liễu Uyên và Tôn Ngọc Mai, vừa mới đi vào cửa đã quỳ xuống trước người đàn ông ngồi ở bàn rượu cạnh cửa sổ quay lưng lại với họ.
Người đối diện, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng, Liễu Uyên và Tôn Ngọc Mai không hề nghĩ ngợi mà trực tiếp quỳ xuống.
"Cúi lạy đi, đầu tiên lạy một trăm cái, sau đó mới có thể nói đến những việc khác, nếu không lạy đủ một trăm cái, vậy thì không cần bàn đến những chuyện khác nữa đâu.
" Thẩm Lãng cố gắng hạ thấp giọng nói.
Liễu Uyên và Tôn Ngọc Mai cũng không nghe ra được.
Hai người bọn họ chỉ thấy bóng dáng trong chiếc áo choàng lông chồn màu đen, dáng người cao lớn, thoạt nhìn rất có phong thái của một người tài giỏi.
"Dạ vâng, ông nội, chúng con lạy.
" Liễu Uyên không dám chậm trễ, vội vàng đồng ý.
Lúc này, Tôn Ngọc Mai chớp mắt ra hiệu cho Liễu Uyên, nghe đến việc lạy một trăm cái, thật sự là rất đau, có thể lạy đến chảy máu luôn đấy.
Nhưng mà, Liễu Uyên lại nhìn bà ta bằng ánh mắt rất tàn nhẫn, ám chỉ Tôn Ngọc Mai phải lạy, nếu không thì sẽ phá hỏng kế hoạch của nhà họ Liễu.
Cuối cùng, vợ chồng nhà họ Liễu, cùng quỳ trên sàn nhà mà lạy, mặt hướng về phía bóng dáng trong chiếc áo choàng lông chồn màu đen ấy.
Vừa lạy vừa lên tiếng giải thích.
"Xin ông nội thương xót, tha cho nhà họ Liễu chúng con đi ạ.
"
"Trước đây, nếu nhà họ Liễu chúng con có làm mất lòng ông, vậy xin ông rộng lượng mà tha thứ cho chúng con ạ.
"
"Mong ông nội, người lớn không chấp nhặt trẻ nhỏ, tha thứ cho nhà họ Liễu, giúp nhà họ Liễu thành công lấy được đại lý thương mại của Công ty Lương Dược ạ.
"
"Xin ông nội đồng ý ạ, xin ông nội đồng ý giúp nhà họ Liễu chúng con ạ.
"
"Nếu nhà họ Liễu có thể lên như diều gặp gió, vậy thì chúng con nhất định sẽ chăm sóc ông nội thật tốt ạ, từ nay về sau, ông nội chính là người có ơn của nhà họ Liễu chúng con ạ.
"
Cộc cộc cộc!
Liễu Uyên và Tôn Ngọc Mai, vừa thì thầm nói vừa cúi lạy.
Nhìn cảnh tượng này, chỉ thấy nếu không phải vợ chồng nhà họ Liễu thật sự là con người, thì sẽ nghĩ bọn họ thật sự muốn làm chó của sếp lớn này, làm hai con chó rất biết nghe lời.
Đã lạy xong một trăm cái.
Trên trán Liễu Uyên và Tôn Ngọc Mai đều đã có vết máu chảy ra, hai người nhe răng trợn mắt, rất đau.
Đúng lúc này, Thẩm Lãng chậm rãi xoay người lại, nhìn hai vợ chồng nhà họ Liễu, lạnh lùng cười.
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
44 chương
38 chương
126 chương
125 chương
6 chương
23 chương