Siêu Cấp Thiếu Gia

Chương 476 : Chỉ Đợi Thẩm Lãng Ra Thi Đấu

Điền Văn Triết khinh thường nhà họ Hoàng, đối thủ hiện tại của ông ta chỉ có một người, đó chính là Thẩm Lãng. Cũng chỉ có Thẩm Lãng mới có thể gây ra sự chú ý lớn như vậy tới ông ta. Giả sử Thẩm Lãng không ra thi đấu, ông cũng tuyệt đối không ra. “Điền Văn Triết, Đây là ông không dám so tài với tôi sao?” Khí thế của Hoàng Thanh Sơn, nhìn thì có vẻ rất mạnh, ông muốn dùng cách khích tướng để dẫn dụ Điền Văn Triết ra. Ông ta lại không biết, Điền Văn Triết hoàn toàn không thèm để ý đến ông ta. “Không phải không dám, mà là không muốn, ông không đủ tư cách để tôi phải bước ra. ” Điền Văn Triết nói Nghe được lời này, Hoàng Thanh Sơn tạm thời không thể bước xuống được. Ông ta vô cùng hứng thú đi xuống thách đấu, cuối cùng lại bị đối phương từ chối, đối phương còn nói ông không đủ tư cách, cái mặt già này bị đánh bôm bốp. Hoàng Thanh Sơn này lại không biết, hiện tại khả năng của ông ta đang ngày càng giảm sút. Lúc này ông ta đã rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan. “Ha ha, Điền Văn Triết, đừng có làm màu với tôi, chẳng qua ông muốn giấu nghề, đợi tí nữa mới xuất đầu lộ diện, nếu đã như vậy, tôi cũng để cho em của tôi thi đấu trước!” Hoàng Thanh Sơn cắn răng cười lạnh. Đáng cười là hiện tại Hoàng Thanh Sơn không có chút nhận thức rõ ràng nào về tiếng nói của bản thân. Thế là tiếp theo Hoàng Thanh Sơn để cho em của mình Hoàng Thanh Thạch ra mặt, thẩm định với ông tư nhà họ Điền. Hoàng Thanh Thạch có tự tin rất lớn với bản thân mình, ông ta nhìn vào mắt của anh trai mình rồi gật đầu. Hôm qua sau khi biết tập đoàn Phi Vũ muốn tổ chức cuộc thẩm định. Hai anh em họ liền bắt đầu chuẩn bị để trong cuộc thi giám định đá ngày hôm nay chèn ép dòng họ Điền. Nhưng hiện thực rất phũ phàng. Hoàng Thanh Thạch vừa mới lên liền rơi vào bẫy của Điền Văn Ngu. Điền Văn Ngu cầm một chiếc lư hương bằng đồng lên, hỏi Hoàng Thanh Thạch một câu, Hoàng Thanh Thạch trong nhất thời không trả lời được. Cuối cùng, Điền Văn Ngu vừa thẩm định vừa mài lớp bên ngoài viên đá màu vàng. Điền Văn Ngu lại chỉ vào thanh kiếm bằng đồng, bảo Hoàng Thanh Thạch đoán xem thanh kiếm này thuộc thời đại nào, vốn dĩ Hoàng Thanh Thạch có thể trả lời được, nhưng Điền Văn Ngu nói quá nhanh, mỗi câu đều có bẫy, Hoàng Thanh Thạch không chịu nổi, lại trả lời sai lần nữa. Sau đó, Hoàng Thanh Thạch thua liên tiếp, ông ta cơ bản không có cơ hội đánh trả, tài ăn nói của Điền Văn Ngu vô cùng giỏi, khiến cho Hoàng Thanh Thạch lắp bắp không biết phải nói gì. Cuối cùng, Hoàng Thanh Thạch giống với Điền Văn Uyên lúc trước, phun ra một ngụm máu, bắn tung toé trên sàn. Sau đó sắc mặt nhợt nhạt, cơ thể chút nữa thì không chống đỡ nổi mà ngã xuống đất. Hoàng Thanh Sơn vô cùng hoảng sợ, vội vàng dìu em trai trở về. Điền Văn Ngu cười lạnh, trong mắt đầy ắp ý cười khinh bỉ. Ông chưa bao giờ nghĩ tới rằng em trai mình sẽ thua. Rõ ràng ông và em trai đã chuẩn bị kỹ như vậy, mà em trai lại có thể dễ dàng thua Điền Văn Ngu, xét về học thức và tầm nhìn thì em trai cũng không kém Điền Văn Ngu, thậm chí xét về kinh nghiệm thì em trai ông mạnh hơn Điền Văn Ngu rất nhiều. “Bỉ ổi! Vô liêm sỉ!” Hoàng Thanh Sơn nghiến răng, giận dữ nói. Xử lý ổn thoả cho em trai, Hoàng Thanh Sơn chậm rãi đi đến nơi thẩm định đồ đồng nhà Minh. Lần này, ông vẫn muốn thách đấu với Điền Văn Triết. “Điền Văn Triết, đồ già chết tiệt nhà ông, rốt cuộc ông có dám ra đấu với tôi không?” Hoàng Thanh Sơn vội vàng muốn tìm nhà họ Điền báo thù. “Muốn đấu với tôi, trừ khi tất cả các em của tôi thua!” Điền Văn Triết giọng điệu lạnh lùng, nhìn thẳng vào Hoàng Thanh Sơn. “Ông vẫn kiêu ngạo quá nhỉ, ông đợi đấy!” Hoàng Thanh Sơn tiếp tục thi đấu với Điền Văn Ngu. Thật ra, Hoàng Thanh Sơn cũng có chút bản lĩnh, kiến thức về đồ đồng của ông cũng có thể qua được vòng này. Lúc ông cùng Điền Văn Ngu thẩm định bộ sưu tập đồ đồng của Hồng Thụy Phúc, ông ta không hề lọt vào bẫy của đối phương. Ngược lại, Hoàng Thanh Sơn còn hỏi vài câu khiến cho Điền Văn Ngu không trả lời được. Sau vài lần, các đồ đồng đều được thẩm định xong, không phát hiện có đồ giả, nhưng Điền Văn Ngu dưới sự ép sát từng chút một của Hoàng Thanh Sơn mà nhiều lần phạm sai. Kết quả cuối cùng của lần thẩm định đồ đồng này là Hoàng Thanh Thạch chiếm ưu thế. Điền Văn Ngu mặt đỏ bừng bước xuống, ông về phương diện thẩm định đồ đồng nhà Minh quả thật không bằng Hoàng Thanh Sơn, vừa nãy ở trên sân khấu có chút mất mặt khiến cho ông ta xấu hổ đến mức muốn độn thổ. Nhưng anh trai Điền Văn Triết của ông lại cảm thấy đây là kết quả ngoài dự liệu. Cho dù nhà họ Hoàng thực lực có kém hơn nữa thì ông ta cũng là người lớn nhất nhà họ Hoàng. “Em, em nghỉ ngơi chút đi, trận tiếp theo để anh hai lên, đi thẩm định ngọc. ” Điền Văn Triết nói với Điền Văn Ngu. Mặc dù ông tư không chiếm được ưu thế, nhưng Điền Văn Triết vẫn không có ý muốn thi đấu với Hoàng Thanh Sơn. Ông ta tất nhiên là cho rằng Hoàng Thanh Sơn không xứng, vẫn không xem Hoàng Thanh Sơn ra gì. Lúc này, Thẩm Lãng đang ngồi ở ghế nói chuyện với Tống Tri Viễn. “Cậu nghĩ ai sẽ thắng?” Tống Tri Viễn hỏi Thẩm Lãng. “Nhà họ Điền. ” Thẩm Lãng trả lời không chút do dự. “Xem ra cậu nghĩ giống tôi, tôi cũng cảm thấy tỉ lệ thắng của nhà họ Điền lớn hơn một chút” Tống Tri Viễn nói. “Thực lực của ông hai nhà họ Điền cũng sát với ông anh cả, ông ta không chỉ có khả năng thẩm định ngọc cao, còn nham hiểm độc ác, mà người lỗ mãng như Hoàng Thanh Sơn còn chút nữa thì bốc hoả kia làm sao mà thắng được. ” Thẩm Lãng nói thẳng. “Chúng ta đều có cách nhìn giống nhau về người sẽ chiến thắng, xét về thực lực Điền Văn Minh không bằng Hoàng Thanh Sơn nhưng xét về tâm kế Điền Văn Minh có thể đè bẹp Hoàng Thanh Sơn, hơn nữa hiện tại Hoàng Thanh Sơn còn có chút tự phụ, lần thẩm định ngọc này, Hoàng Thanh Sơn nhất định sẽ thua. ” Tống Tri Viễn nói. Quả nhiên đúng như Thẩm Lãng và Tống Tri Viễn dự đoán, lúc này Hoàng Thanh Sơn có chút ngông cuồng, ông ta tự cho rằng mình đã đánh bại được ông tư thì nghiễm nhiên có thể đánh bại được ông hai. “Điền Văn Triết, ông thật là con rùa rụt cổ, bản thân thì trốn trong mai rùa không chịu ra đấu với tôi một trận, chỉ biết cử các em của ông ra, người đứng đầu nhà họ Hoàng đấu với người đứng đầu nhà họ Điền, ông nói xem ông cử cậu hai ra có tác dụng gì!” Hoàng Thanh Sơn lại dùng kế khích tướng một lần nữa. Nhưng vẫn không có tác dụng đối với Điền Văn Triết. Lúc này Điền Văn Triết đang nhắm mắt dưỡng thần, chuẩn bị dùng tất cả sức lực để đấu với Thẩm Lãng. Ông còn dự cảm được, rất nhanh ông Thẩm sẽ được đấu với Thẩm Lãng. Đối diện với kế khích tướng của Hoàng Thanh Sơn, Điền Văn Triết chọn im lặng không trả lời. Còn nhà họ Điền cử Điền Văn Minh ra, Điền Văn Minh rời khỏi ghế, bước đi không nhanh không chậm, đi vào phòng thẩm định ngọc. “Một mình tôi cũng có thể đánh bại ông, cần gì anh tôi phải tự mình xuất đầu lộ diện, Điền Văn Minh tôi sẽ chơi đùa với ông!” Lại một trận đấu tay đôi sắp bắt đầu. Nhưng hai trận đấu tay đôi trước, khách mời xung quanh đều không hứng thú cho lắm, đặc biệt là những khách mời trẻ tuổi, cảm thấy cuộc chiến giữa hai ông già không có gì đáng xem. Có thể thấy, nếu cuộc thẩm định này được dựng thành một chương trình tạp kỹ thì Thẩm Lãng giống như là người bảo đảm cho số người xem chương trình vậy. Trận đấu giữa Hoàng Thanh Sơn với Điền Văn Minh đã kéo dài ba mươi phút. Hai người họ đều thẩm định xong hết ngọc của Hồng Thụy Phúc rồi, hơn nữa tất cả đều là thật, không thẩm định ra đồ giả, đến bây giờ hai người họ vẫn chưa phân được thắng thua. Lúc mọi người đều cho rằng họ bất phân thắng bại, đột nhiên khoé miệng của Hoàng Thanh Sơn chảy máu, sau đó lảo đảo ngã xuống. Hoàng Thanh Sơn, sụp đổ rồi! Cuối cùng, vẫn là Điền Văn Minh cao tay, đứng trước mặt Hoàng Thanh Sơn cười lạnh: “Ông đến tôi còn đấu không qua, còn muốn đấu với anh tôi? Về nhà tập luyện thêm đi!” Hoàng Thanh Sơn chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân sẽ thua dưới tay Điền Văn Minh ở vòng cuối cùng này. Hai mắt của ông ta trống rỗng thất thần, trên mặt còn hiện rõ biểu cảm mơ hồ. Đợi lâu như vậy là muốn đấu một trận với Điền Văn Triết nhưng ông lại thất bại dưới tay Điền Văn Minh. Ông không can tâm!.