Siêu Cấp Thiếu Gia
Chương 300 : Cứu Tôi
Hai tháng trước, thành phố Bình An cả một nhà Tề Đại Sơn đều mất tích. không rõ tung tích.
Tỉnh thành Tề Diêm Vương nổi giận, thề nhất định sẽ khiến cho người người đứng sau chuyện này, thịt nát xương tan!
Hôm nay, rốt cuộc đã có tin tức của cả nhà Tề Đại Sơn, nhà họ Tề ở Tỉnh Thành trên dưới đều chấn động.
Cạch cạch cạch.
Tề Như Tuyết mang giày cao góc, xông vào văn phòng, một bên chạy bước nhỏ một bên chỉnh lại lại mớ tóc bị rối.
Khi Tề Như Tuyết chạy đến phòng hội nghị cấp cao của gia tộc, anh trai lớn Tế Hóa Vũ đã ngồi sẵn trên đó đợi.
Còn ở phía bên tay phải của Tề Hóa Vũ vị chính giữa, là chủ của nhà họ Tề - Tề Hận Thủy còn có biệt hiệu là Tề Diêm Vương.
Tề Hận Thủy người này dáng vẻ có chút đặc biệt, vòng mắt nhiều năm xanh đen, mũi nhọn như mỏ chim ưng, sắc mặt xanh vàng, hơi thở bao phủ một tầng lớp âm u khó chịu.
Không biết người này là trời sinh đã vậy, hay là do bệnh mà thành ra như vậy.
Nhìn ngược lại cháu trai cháu gái của ông ta, tướng mạo điều kiện cũng đều không tệ.
Cổ họng của Tề Hận Thủy khàn đặc, giống như bị bể giọng rất khó nghe, nhưng một khi tham gia những cuộc họp hội nghị gia tộc chính thống như thế này, con cháu nhà họ Tề không ai dám làm một hành động nào vô lễ hết, toàn bộ đều chuyên tâm, im lặng lắng nghe.
“Có liên quan đến tin tức gia đình ông nội Tề Đại Sơn của các cháu, đã gửi đến tin nhắn nhóm gia tộc nội bộ, các cháu tự mình kiểm tra xem đi, tùy là vẫn chưa tra được người đứng sau chuyện này, nhưng cũng gần đến rồi, người đó đã dẫn bạn gái đến tỉnh, tin chắc rằng không lâu nữa hành tùng của nó sẽ bị bại lộ.
”
Tề Hận Thủy khẽ nhún ngươi, sau đó nói tiếp: “Hội nghị từ thiện Địch Sa sẽ được cử hành trong vòng một tháng nữa, một năm một lần, không cần nói nhiều, nhất định phải chuẩn bị cho tốt.
”
Nói xong lời này, Tề Hận Thủy liền đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi phòng hội nghị.
Khi Tề Hận Thủy đứng dậy, có thể nhìn thấy được thần hình người này cao lớn, tầm khoảng một mét chín, đôi vai cũng rộng hơn so với người bình thường, cho ngươi ta một cảm giác áp bức vô hình.
Mắt thấy đã tiễn Tề Hận Thủy đi xa, cậu chủ lớn nhà họ Tề Tề Hóa Vũ, lấy từ trong lòng ra một cuộc sách “Vạn Lịch Mười Lăm Năm”, rất thích thù mà ngồi xem.
Em gái Tề Như Tuyết ngồi một bên, nhìn thấy anh trai mình như thế, cũng không hề kinh ngạc, bởi vì bình thường đã thấy quen rồi.
Tề Hóa Vũ là một loại khác của nhà họ Tề, so với nhưng đời sau của nhà họ Tề khác có chút không giống nhau, Tế Hóa Vũ giống như hội tụ tất cả tính cách như “Ôn hòa thiện lương khiêm nhường” anh ta đều có hết.
Bình thường thích đọc sách lịch sử, và những thể loại sách khác, trong mắt mọi người ở tỉnh, anh ta học thức uyên bác, là một người hoàn hảo với cái đầu nhạy bén trong kinh doanh.
“Anh hai, hạng mục từ thiện, anh chuẩn bị đến đâu rồi?” Tề Như Tuyết hỏi.
“Đã chuẩn bị gần xong rồi, em cũng phải tranh thủ thời gian, tranh thủ làm thêm chút gì đó có ít cho xã hội đi.
” Tề Hóa Vũ mắt vẫn nhìn vào sách, đầu cũng không ngẩng lên đáp.
“Anh hai quả thật là suy nghĩ chu đáo, em đoán một tháng trước đã bắt đầu chuẩn bị rồi có đúng không, đại hội từ thiện Địch Sa, anh nhất định sẽ giống như mọi năm háo phóng quyên góp.
” Tề Như Tuyết rất khâm phục anh hai.
Cô biết anh trai đã đọc rất nhiều sách, cũng hiểu biết rất nhiều triết lý, chỉ là cảm thấy anh trai lòng dạ quá lương thiện, không thích hợp với phong cách gia tộc cho lắm.
“Cũng vậy thôi, có phải là hào phóng uy góp hay không không quan trọng, quan trọng là có thể cống hiến thêm chút ít cho xã hội.
” Tề Hóa Vũ trả lời.
“Vậy anh hai, năm này có hứng thú xuống dưới Địa hạ xem không?” Tề Như Tuyết thăm dò hỏi.
“Địa Hạ mà Tề Như Tuyết nói, Tề Hóa Vũ biết rất rõ đó là nơi nào, không những thế trong giới thượng lưu ai cũng biết chỗ đó.
Đó là nơi mà giới thượng lưu, bí mật thiết lập tạo thành.
Những người dân bình thường của Tỉnh Thành, rất ít người biết được đêm hội từ thiện Địch Sa, vẫn còn một mặt mà không ai biết đến.
“Anh không đi, em cũng tốt nhất cũng đừng đi, ít đi những nơi đó lại.
” Tề Hóa Vũ trả lời.
“Anh hai, mỗi lần anh cũng đều là người uy góp nhiều nhất ở đêm hội từ thiện, nhưng lại không chịu hưởng thụ đặc quyền mà đêm hội mang lại, cũng thật sự là đáng tiếc quá.
” Tề Như Tuyết nói: “Ở nơi đó chỉ cần có tiền, thì người đó chính là vua, không tin anh cứ thử nhìn Nhạc Sâm mà xem, từ lúc anh ra bán đứng linh hồn và bản thân anh ta cho em, em muốn làm gì thì làm cái đó, anh ta chỉ giống như món đồ chơi sống mà thôi.
”
Nói đến cái này, Tề Như Tuyết trong đôi mắt như phát sáng, khó mà che giấu hưng phấn.
Cùng lúc này, Tề Hóa Vũ buông cuốn sách “Vạn Lịch Mười Lăm Năm” trong tay xuống, nhìn em gái nghiêm túc nói: “Như Tuyết, anh khuyên em nên kịp thời buông tay, em và cái tên Nhạc Sâm ở trong văn phòng làm những gì, anh biết rất rõ, đừng cho là không ai biết, chỉ là bọn họ không dám nói ra thôi.
”
“Biết thì đã làm sao, nhà họ Tề của chúng ta đâu có giống như nhà họ Lý, nhà họ Tề làm chuyện gì, từ trước đến giờ chưa bao giờ giả bộ văn vẻ, toàn thành nều biết phong cách làm việc của nhà họ Tề chúng ta, em mới không sợ.
” Tề Như Tuyết làm ra một bộ dạng bất cần.
“Cho nên, nhà họ Tề luôn không thể tiến bộ hơn thành một gia tộc hàng đầu, nếu như nhà họ Tề có được danh tiếng như nhà họ Lý, thì hy vọng đã có trong tầm tay rồi.
” Tề Hóa Vũ nói.
“Được rồi mà anh hai, em chú ý một chút là được chứ gì, nhà chúng ta có một người như là anh ‘Tề Đại Thiện Nhân’ là được rồi, còn em thì, nhân lúc tuổi còn trẻ vui chơi thỏa thích.
” Tề Như Tuyết nói.
“Đúng rồi Như Tuyết, đã tìm ra người đánh em chưa?” Tề Hóa Vũ hỏi.
“Tìm ra được rồi, hôm nay sẽ xử anh ta, em sẽ bắt anh ta thay thế cho con chó đã chết của em, mỗi ngày dùng dây xích chó như dẫn chó mà kéo anh ta đi!” Tề Như Tuyết nghĩ đến chuyện này, hận đến mất nghiến răng nghiến lợi.
“Được rồi, không nhất thiết vì một con chó, mà tạo nên mối hận thù lớn, tha được cho ai thì tha cho người đó đi, em ngồi ở đây một lát, anh quay về văn phòng đọc sách.
”
Nói rồi, Tế Hóa Vũ liền cầm cuốn sách , rời khỏi phòng hội nghị.
Khách sạn Ngọc Đỉnh, phòng Tạ Lâm Vũ.
Lý Hàn Lâm do nhận được tin sắp khuynh gia phá sản, hai mắt tối sầm lại ngất đi, được đưa đến bệnh viện cấp cứu.
Lý Thư Yểu cũng đi theo đến bệnh viện, lúc này trong phòng chỉ còn lại Thẩm Lãng và Tạ Lâm Vũ hai người.
“Tớ đang định bán một phần tài sản ở Tỉnh Thành, tháng sau đi đến Hà Giang xem thử, nhà hàng Minh Nguyệt làm ăn cũng rất khá, chuyển cho người khác thì thật là đáng tiếc, hay là chuyển cho cậu nha.
” Tạ Lâm Vũ nói với Thẩm Lãng.
“Hà Giang thật sự là một vùng đất màu mỡ, nếu không phải trên mình đang chịu sự rèn luyện của gia tộc, tớ nhất định ở Hà Giang sắp đặt kinh doanh.
” Thẩm Lãng nói: “Nhà hàng Minh Nguyệt chuyển qua cho tớ, thì cậu cứ yên tâm đi, cho dù một ngày nào đó tớ rời khỏi Vân Thành, cũng sẽ sắp xếp ổn thỏa.
”
“Có cơ hội nhất định sẽ đến Hà Giang, tớ ở Hà Giang đợi cậu, ồ mà nói không chừng, có thể là ở Sài Gòn, trước khi đến Vân Thành, dưới chân Hà Nội có một số thiên kim cô chủ, liên hệ riêng với tớ rất nhiều lần để nghe ngóng tin tức của cậu, đều nói muốn cậu chịu trách nhiệm.
” Tạ Lâm Vũ cười cười nói.
“Chịu trách nhiệm con khỉ, tớ cái gì cũng chưa làm.
” Thẩm Lãng nhún nhún vai.
“Nhưng bọn họ nói, trinh tiết đã bị cậu cướp mất rồi, còn cậu thì phủi mong biến mất tiêu.
” Tạ Lâm Vũ nói.
“Không cần để ý mấy thể loại yêu nghiệt đó, mỗi lần tụ họp đều nghĩ trăm phương ngàn kế nghĩ cách ngủ cùng tớ, liều mạng chuốc rượu cho tớ say, nhưng lần nào cũng là tớ chưa uống đã bọn họ đã uống say bí tỉ rồi? Bọn họ cơ bản là không có cơ hội thực hiện ý đồ.
” Thẩm Lãng nói.
“Mấy thể loại yêu nghiệt đó cũng thuộc loại xinh đẹp, tuy không phải là hạng tuyệt sắc khuynh nước khuynh thành, nhưng chí ích cũng được chín mươi lăm điểm chứ, cậu thật sự không có chút rung động sao?” Tạ Lâm Vũ hiếu kỳ hỏi.
“Câu hỏi này, cậu nên đi hỏi Mộc Hồng Diệp đi.
” Thẩm Lãng nói.
“Cũng đúng, có một người cực kỳ xinh đẹp như cô Mộc bên cạnh, người phụ nữ xinh đẹp đến đâu đứng trước mặt cũng cảm thấy bình thường, lúc nhỏ đã được người đẹp như tiên nữ ở bên cạnh ủ cho ấm giường thật sự không giống nhau ha ha.
”
“Dẹp đi, anh đây rất là đứng đắn nhé.
”
Ngay lúc này đây, Thẩm Lãng nhận được điện thoại của Lâm Nhuyễn Nhuyễn gọi đến,
“Thẩm Lãng! Cứu tôi!”.
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
44 chương
38 chương
126 chương
125 chương
6 chương
23 chương