Siêu cấp sưu quỷ nghi
Chương 34 : Đã khuya thế này, cô muốn làm gì?
À, à, tôi chỉ đi ngang qua đây thôi, cô đừng để ý, cứ tiếp tục đi. . ." Cao Tiệm Phi đối mặt với Hiểu Hiểu, sau đó nói một hơi rồi chuẩn bị chẩu.
Dù sao, đêm qua giữa Cao Tiệm Phi và Hiểu Hiểu có chút hiểu lầm.
Ngoài ra, Cao Tiệm Phi hiện tại cũng hiểu rõ tại sao ngày hôm trước lúc Hiểu Hiểu tấn công hắn thì trong lòng hắn lại thấy hoảng sợ và tim đập nhanh, thì ra cô gái này thuộc gia đình luyện võ.
Cao Tiệm Phi quả thật là không hiểu võ thuật, bất quá hôm nay nhìn thấy Hiểu Hiểu đánh cọc gỗ thì có thể kết luận, công phu của Hiểu Hiểu là công phu thật, hơn nữa trình độ còn rất cao!
"Chờ chút, chờ chút, tên xấu xa, đừng đi!" Hiểu Hiểu ở phía sau rống lên, sau đó rất nhanh vọt tới chặn trước mặt Cao Tiệm Phi, hai tay chống nạnh, nói: "Này, kẻ xấu xa, ngươi tới nhà của ta định làm gì hả? Ngươi có bí mật gì không thể cho ai biết phải không?"
Ngày hôm nay Hiểu Hiểu mặc một cái áo trắng cùng quần đen, ở hông thắt một cai đai màu hồng, thật giống như nữ đệ tử thuộc Tinh Võ Môn trong tivi chiếu vậy, rất có phong phạm nữ hiệp. Cô gái phát dục cũng rất tốt, bộ ngực to vun cao, cộng thêm dung mạo thanh xuân khả ái, khiến cho vừa nhìn đã muốn nhảy tới yêu thương.
Tóm lại, cô gái này tuy rằng không có sự xinh đẹp và nét thành thục giỏi giang của các cô gái trí thức thành thị, thế nhưng lại tràn ngập một vẻ đẹp tự nhiên.
Mặc dù lúc này trong mắt Hiểu Hiểu tràn ngập vẻ nghi ngờ, suy đoán, cảnh giác, thậm chí còn có một tia địch ý, thế nhưng Cao Tiệm Phi đối với cô cũng không sinh ra sự chán ghét hay có ý đối địch gì. Cao Tiệm Phi ăn ngay nói thật: "Kỳ thực, tôi không phải tới tìm cô và cũng không phải cố ý chạy tới nhà cô đâu, thực sự chỉ là đi ngang qua thôi, lời của tôi hoàn toàn là sự thật, tôi đến Nguyệt Hoa thôn này đích thực là tìm người, tuy nhiên người tôi muốn tìm cũng không có quan hệ gì với cô, người tôi muốn tìm Nghiêm Khuê ở số nhà 67 tại Nguyệt Hoa thôn này"
"Không có quan hệ với ta sao?" Hiểu Hiểu nhíu nhíu mày, trong mắt vẻ cảnh giác càng đậm: "Mau khai ra, ngươi tìm ta cha làm gì?"
"Nghiêm Khuê là cha cô? " Cao Tiệm Phi choáng váng: "Không. . . không trùng hợp như thế chứ?"
"Hừ, còn giả vờ hả?!" Hiểu Hiểu vừa dứt lời, thân hình chợt lóe, chân phải đã vòng qua chân Cao Tiệm Phi phía sau, sau đó tay phải nhẹ nhàng đẩy một cái!
"Úi!" Cao Tiệm Phi chỉ cảm thấy trọng tâm bất ổn, thân thể ngã thẳng về phía sau!
Ngay lúc Cao Tiệm Phi sắp sửa ngả xuống đất thì có một giọng nói vang lên: "Hồ đồ, Hiểu Hiểu, con thật quá đáng"
Cao Tiệm Phi chỉ cảm thấy ở phía sau bị người dùng tay đẩy ngược, cả người liền có cảm giác thăng bằng trở lại, thân thể đứng thẳng, hắn vội vã quay lại nhìn thì thấy ông chủ quán cao gầy ngày hôm qua, cũng chính là cha của Hiểu Hiểu, đang cười tủm tỉm nhìn mình:"Cậu tìm tôi à?"
Hiện tại Cao Tiệm Phi cũng triệt để hiểu rõ, hai cha con nhà này ai cũng là cao thủ!
"Vốn là muốn tìm ông, bất quá hiện tại thôi đi” Cao Tiệm Phi ánh mắt đảo qua, quả thật căn nhà của Nghiêm Khuê có treo biển số 67 trước cửa, đúng là nhà mà người thiếu phụ ở công ty môi giới giới thiệu, và chủ nhà chính là người đàn ông cao gầy tên Nghiêm Khuê trước mắt này.
Nhưng Cao Tiệm Phi không muốn cùng với một đôi “võ lâm cao thủ mai danh ẩn tích" này ở cùng một chỗ, hắn liền vội vã nói: "Được rồi, tôi xin phép đi trước, không quấy rầy hai vị nữa. . ."
"Chờ chút, chờ chút" Nghiêm Khuê cất bước nắm lấy vai Cao Tiệm Phi: "Này chàng trai trẻ, cậu vừa mới luôn miệng nói tìm tôi, thế sao bây giờ gặp rồi lại muốn đi? Cậu rốt cuộc tìm tôi có chuyện gì? Nói thật đi”
Cao Tiệm Phi liếc mắt nhìn Hiểu Hiểu, địch ý trong mắt Hiểu Hiểu đã giảm đi nhiều, cô gái rất đắc ý nhìn cha, nói: "Cha, cha nhìn lầm rồi? Cao thủ? Xí, cao với chả thủ!"
"Hiểu Hiểu, đừng nói bậy bạ, mau vào trong đi” Nghiêm Khuê trừng mắt nhìn Hiểu Hiểu, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Hiểu Hiểu lè lưỡi với cha cô một cái, sau đó “xí” với Cao Tiệm Phi một tiếng rồi ngồi xuống một băng ghế trước cửa, cũng không có vào nhà.
"Thực ra tôi tới đây là để thuê phòng ở” Cao Tiệm Phi lấy ra tờ giấy: "Ông xem đi, đường Nguyệt Hoa, số 67 Nguyệt Hoa thôn, Nghiêm Khuê, đúng không?"
"Cậu muốn thuê phòng sao?" Nghiêm Khuê ngạc nhiên một chút, sau đó cười ha ha: "Sao cậu lại chạy đến vùng nông thôn này thuê phòng? Đại ca của cậu đâu? Nhìn thì bọn họ hẳn là rất có tiền mới đúng, sao không đi thuê khách sạn ở mà lại chạy đến đây?”
Hiểu Hiểu cũng nhân cơ hội xen vào: "Đúng vậy, ngươi không phải chung chạ với đám cặn bã kia sao? Thu phí bảo kê và làm nhiều chuyện thất đức hẳn là phải có rất nhiều tiền mới đúng, chạy đến nhà của chúng ta thuê phòng, mau khai đi, có mục đích gì hả?”
"Là hiểu lầm, là hiểu lầm!" Cao Tiệm Phi vội liên tiếng: "Chuyện tối ngày hôm trước hai người thấy chỉ bất quá là giả thôi. Kỳ thực tôi với những người đó không có quan hệ gì đâu. Thực sự mà! Chỉ là trong đó có một người, cậu ta là hàng xóm của tôi, tôi vừa đi tới Quảng Châu này không quen biết ai nên bất đắc dĩ mới gọi điện thoại cho cậu ta và nhờ cậu ta giúp kiếm công việc làm, kết quả là cậu ta kéo theo một đám người để tôi mời đi ăn uống, cũng không nói gì đến chuyện giới thiệu công việc cả, đây đúng là hãm hại tôi mà. Tuy nhiên tôi cũng không có biện pháp, bọn họ người đông thế mạnh, tôi chỉ có thể tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, tối đó ăn uống cũng tốn của tôi hết khoảng 3000, tôi rất đau lòng, tôi cũng không có nhiều tiền, vì vậy sau đó tôi cũng không dám liên hệ với bọn họ nữa."
Cao Tiệm Phi bịa chuyện nói một hơi.
Sau đó hắn còn nhấn mạnh: "Hai người nhìn đi, tôi mặc đồ đều là hàng si đa, bọn họ thì chạy xe đắt tiền, sao có thể cùng đi chung được? Đúng không?"
Nghiêm Khuê nhìn đánh giá Cao Tiệm Phi vài lần: "Đúng vậy, nhìn dáng vẻ của cậu cũng không giống như lưu manh, nếu là lưu manh thì ngày đó cậu đã đi luôn rồi, đâu cần phải trả tiền."
Hiểu Hiểu cũng gật đầu: "Nhìn kỹ thì cũng không giống với đám cặn bã kia cho lắm”
Trong lòng Cao Tiệm Phi thở dài một hơi: "Đúng, đúng, hai người phải tin tôi, vậy hiện tại không còn vấn đề gì nữa phải không? Nếu vậy tôi xin phép cáo từ”
"Chờ chút! Còn chuyện thuê phòng thì sao?” Nghiêm Khuê thoáng cái trở thành con buôn, hỏi.
"Không dám, để tôi đi tìm chỗ khác vậy, không dám làm phiền hai người nữa” Cao Tiệm Phi đang vội vã muốn đi, nói.
"Này, đêm đó cậu thanh toán tiền, trên người còn dư chút nào không? Tóm lại cậu còn tiền thuê phòng không?" Nghiêm Khuê thoạt nhìn càng ngày càng lộ vẻ con buôn: "Còn nữa, cậu đã tìm được việc làm chưa?”
"À, tôi chỉ còn có chút tiền thôi. Về phần công việc thì nhờ may mắn, đã tìm được rồi." Cao Tiệm Phi trả lời.
"Tiền chỉ còn chút ít, thế nhưng đã tìm được việc làm. À, ừm, có thể. . ." Nghiêm Khuê lẩm bẩm nói, sau đó hắn trực tiếp vỗ vỗ vai Cao Tiệm Phi: "Chàng trai trẻ, câu tên gì?"
"Cao Tiệm Phi."
"Một cái tên rất đẹp! Ngừơi nào mang tên này tương lai sẽ rất có tiền đồ” Nghiêm Khuê liền nịnh bợ Cao Tiệm Phi: "À, Tiểu Cao, tôi gọi cậu như vậy có đựơc không? Tiểu Cao à, cậu hãy nghĩ kỹ lại đi, cậu vừa tìm được công việc, còn có rất nhiều chỗ cần xài tiền, giá cả ở Quảng Châu cũng rất cao, giá thuê phòng cũng rất đắt, thế thì chi bằng cậu nhìn xem thử, nơi của tôi đây, trước núi sau biển, hoàn cảnh ưu nhã, giao thông tiện lợi, người người thân thiện giúp đỡ cho nhau, hơn nữa buổi tối đi vài bước là có thể đến được đường Nguyệt Hoa ăn uống, phải không! Tiểu Cao, cậu cứ thuê phòng ở đây đi, tôi rất hoan nghênh cậu, nhiệt liệt hoan nghênh cậu!"
Nghiêm Khuê làm cho Cao Tiệm Phi cảm giác được hắn không phải chủ quán ăn mà là con buôn.
"Việc này,. . để tôi suy nghĩ một chút đã. . ." Không thể không nói, tim của Cao Tiệm Phi có chút tim đập nhanh hơn, đúng là rất hời và rất tiện lợi!
Thế nhưng trong tiềm thức của hắn khi nghĩ đến việc ở chung với hai người "không bình thường" này thì hơi ớn lạnh.
Do dự!
"Cậu còn suy nghĩ gì nữa? Tiểu Cao, tôi nói cho cậu biết, giá thuê 300 đồng một tháng là cậu đã được lợi rất nhiều rồi đó” Nghiêm Khuê nói: "Thôi thì như vầy, tôi cho cậu thêm một ít ưu đãi nữa, bữa ăn sáng mỗi ngày tôi bao luôn, thế nào?" Nói xong, ánh mắt của Nghiêm Khuê thoáng nhìn Hiểu Hiểu.
Hiểu Hiểu lập tức nói: "Mỗi buổi sáng, ta sẽ nấu mì cho ngươi ăn”
"À, ừm, tiền thuê nhà 300 mỗi tháng, còn miễn phí bữa ăn sáng. . ." Cao Tiệm Phi lại suy nghĩ.
"Con gái của tôi nấu mì rất ngon đấy” Nghiêm Khuê lại vỗ vỗ vai của Cao Tiệm Phi, nói lời thấm thía: "Tiểu Cao, bỏ qua cơ hội này thì sẽ không gặp nữa đâu”
"Được rồi, ông dẫn tôi đi xem phòng trước đi” Cao Tiệm Phi cuối cùng cũng quyết định.
Chủ yếu chính là điều kiện quá tốt, ngoài ra tuy rằng hai cha con này không phải người thường, thế nhưng Cao Tiệm Phi thấy bọn họ cũng không giống như là người xấu!
"Hiểu Hiểu, mau giúp Tiểu Cao kéo va li” Nghiêm Khuê lên tiếng bảo Hiểu Hiểu, sau đó tự mình ôm vai Cao Tiệm Phi rồi đi vào nhà.
Nghiêm Khuê dẫn Cao Tiệm Phi đến một căn phòng trên tầng 2.
Đây là căn phòng mà Nghiêm Khuê muốn cho thuê. Cao Tiệm Phi liền quan sát.
Căn phòng rộng khiảng chừng 20 thước vuông, những dụng cụ trong phòng đều là làm bằng gỗ, nhìn rất cũ, giường thì hơi nhỏ, có cái ti vi màu kiểu xưa cùng cái tủ hơi cũ, trên bàn có một cái bình nước cùng mấy cái ly.
Nói tóm lại, căn phòng nhìn cũng tương đối sạch sẽ.
Hiểu Hiểu kéo va li của Cao Tiệm Phi đi vào trong phòng, sai đó nói: "Nè, kẻ xấu xa kia, cái này để ở đâu hả?”
"Hiểu Hiểu, con sao lại gọi Tiểu Cao như thế hả?" Nghiêm Khuê quát lớn một câu, sau đó quay đầu nói với Cao Tiệm Phi: "Con gái của tôi không được ăn học nhiều nhưng tính cách của nó rất trung thực, có đôi khi nói lời không đúng mực, cậu thông cảm. Sau này cậu ở chung với nó lâu thì sẽ hiểu rõ. Này, Tiểu Cao, cậu thấy phòng ốc thế nào, được không?”
"À, cũng không tệ lắm!" Cao Tiệm Phi rất thành thực nói: "Tôi thấy cũng được, tôi thuê vậy”
"Tốt quá!" Nghiêm Khuê vui mừng nói: "Vậy. . . nửa năm tiền thuê, Tiểu Cao. . . cậu chắc hiểu mà" Nói xong, Nghiêm Khuê vỗ vỗ bộ ngực: "Giữa chúng ta sẽ không làm hợp đồng thuê nhà được không? Danh tiếng của Nghiêm Khuê tôi trong vòng mười dặm xung quanh đây tiếng lành đồn xa, tuyệt đối sẽ không lừa cậu, cậu cứ yên tâm mà ở!"
Cao Tiệm Phi cũng không suy nghĩ nhiều, tuy rằng Nghiêm Khuê có đôi khi biểu lộ không bình thường nhưng chắc hẳn sẽ không là lừa đảo.
Cao Tiệm Phi lấy từ trong bóp ra một xấp tiền mặt.
4000 đồng, đây là tất cả tiền tài trong người Cao Tiệm Phi.
Đếm 1800 đồng và đưa cho Nghiêm Khuê.
Nghiêm Khuê lúc cầm được tiền, đôi mắt rõ ràng sáng lên một chút. Hắn vừa đếm tiền vừa nói với Cao Tiệm Phi: "Okay, Tiểu Cao, tiền thuê đủ rồi, như đã hứa mỗi ngày tôi sẽ cung cấp bữa sáng miễn phí cho cậu, tuy nhiên các bữa khác thì phải thu tiền đấy. Cậu hãy yên tâm, tôi và Hiểu Hiểu ăn gì thì cậu ăn đó, giá cả tuyệt đối công bằng, mỗi bữa cơm giá 10 đồng, thế nào? Nếu như cậu muốn thêm ăn khuya thì tính thêm”
Tại Quảng Châu này, 10 đồng kỳ thực cũng chính là giá của một hộp cơm, Nghiêm Khuê cũng xác thực không lừa dối Cao Tiệm Phi. Vì vậy, Cao Tiệm Phi lại đếm thêm 300 đồng đưa tiếp cho Nghiêm Khuê: "Tôi trả trước cho ông một tháng tiền cơm."
"Tiểu Cao, cậu thực sự là một người mau lẹ!" Nghiêm Khuê cầm lấy tiền từ tay Cao Tiệm Phi, mặt mày vui mừng nói: "Tiểu Cao, tôi sẽ không quấy rầy cậu nữa, cậu hãy thu dọn phòng chút đi, đợi lát nữa nhớ xuống ăn cơm chiều đó, nếu có gì cần giúp thì cậu trực tiếp tìm Hiểu Hiểu nhé!"
Nói xong, Nghiêm Khuê kéo Hiểu Hiểu rời khỏi phòng.
"Phải cố chịu đựng thôi, xắp sếp đồ đạc chút vậy” Cao Tiệm Phi lẩm bẩm xong rồi mở va li lấy quần áo và đồ dùng sinh họat ra đặt vào trong tủ quần áo.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa đâu đấy, Cao Tiệm Phi ngồi ở trên giường, mở khung ánh sáng ra xem.
177 sưu quỷ điểm đã khôi phục hoàn toàn.
Cao Tiệm Phi trực tiếp sử dụng 1 sưu quỷ điểm dò tìm quỷ hồn, sau đó chọn đại lấy 176 quỷ hồn cấp 1 và tụ họp linh hồn của chúng.
Rất nhanh, số phần trăm liền nhảy trong khung ánh sáng.
Cùng một lúc tụ họp linh hồn của hơn một trăm quỷ hồn thì cũng mất một khỏang thời gian, tiếp đó Cao Tiệm Phi cởi giầy ra rồi nằm ở trên giường, móc ra điếu thuốc mồi lên hút.
10 phút sau, linh hồn của 176 quỷ hồn cấp 1 đã tụ họp hòan tất. Trạng thái cá nhân của Cao Tiệm Phi trên khung ánh sáng cũng thay đổi.
"Sưu quỷ giả: Cao Tiệm Phi
Tuổi tác: 22
Đẳng cấp: 1
Sưu quỷ điểm: 0/353
Kinh nghiệm: 348
Để thăng cấp trở thành sưu quỷ giả cấp 2, người chơi cần số kinh nghiệm là: 652
"Chỉ cần qua 2 ngày nữa thì ta có thể tăng cấp làm sưu quỷ giả cấp 2 rồi" Cao Tiệm Phi phun khói thuốc, trong lòng rất thoả mãn.
Cùng lúc đó, ở trong một căn phòng khác.
Nghiêm Khuê đem số tiền của Cao Tiệm Phi trả cho hắn bỏ vào trong một rương bằng gỗ.
Cái rương gỗ này cao khoảng chừng nửa thước, hình vuông, ở trên mặt trên có một cái rãnh để bỏ tiền vào. Đây là một rương trữ tiền tự chế tạo.
"Ha ha, con gái ơi, mục tiêu của chúng ta lại rút ngắn thêm nữa rồi. Phải tiếp tục cố gắng, phải tiếp tục kiếm tiền" Trong ánh mắt của Nghiêm Khuê phát ra thần sắc vui sướng pha lẫn hy vọng.
Hiểu Hiểu cũng có vẻ rất hài lòng: "Cha à, cha đã nói nếu kiếm đủ tiền thì con có thể gặp được mẹ, phải không?”
"Con gái ngoan, cha đã khi nào gạt con chưa?” Nghiêm Khuê trìu mến vuốt đầu Hiểu Hiểu: "Nếu kiếm đủ tiền rồi thì cha có thể đem mẹ con về bên cạnh chúng ta, đến lúc đó một nhà chúng ta đoàn tụ, thật quá tốt rồi"
"À này cha, cha không phải đã nói tên xấu xa kia là một cao thủ sao? Thế thì làm thế nào mà con mới động một chút là hắn té ngã rồi. Theo con thấy thì hắn chỉ là một người bình thường thôi, đâu phải cao thủ gì đâu!" Hiểu Hiểu nói sang chuyện khác.
Nghiêm Khuê vỗ vỗ cái ót: "Vừa rồi con đẩy hắn thì cha cũng thấy được, đúng là không phải giả vờ, nếu như hắn thực sự là cao thủ thì sẽ không cho con tiếp cận dễ thế đâu, hơn nữa khi con đẩy hắn thì hẳn cũng không phản ứng, ôi, là cha nhìn lầm. Cha già rồi, ánh mắt cũng không được như xưa nữa”
"Cha đừng có buồn, ai cũng có lúc sai lầm mà” Hiểu Hiểu nói.
Buổi chiều cứ thế mà trôi qua, tới thời gian ăn tối, Hiểu Hiểu liền gọi Cao Tiệm Phi xuống ăn cơm.
Bữa cơm tối cũng rất đơn giản, một dĩa cải trắng xào, một dĩa dưa muối cộng thêm ít thịt.
Cao Tiệm Phi cũng không phải là một người kiêng ăn, loại bữa cơm thế này xem ra cũng ngon hơn bữa cơm ở gia đình hắn trước đây rồi.
Ăn xong cơm tối, Cao Tiệm Phi đi dạo trong sân một chút rồi trở về phòng tắm rửa, tiếp đó nằm trên giường xem ti vi và chuẩn bị ngủ.
Đến khoảng chừng 11 giờ ruỡi tối, Cao Tiệm Phi cởi hết quần áo nằm ở trên giường, tắt đèn, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ. Lúc này, bỗng nhiên Cao Tiệm Phi nghe được cửa phòng của hắn mở ra, rõ ràng là có người dùng chìa khóa mở cửa phòng hắn!
Cao Tiệm Phi vội vàng ngồi dậy, tay chụp lấy cái quần short mặc vào, lúc này, cửa phòng đã mở rộng.
"Ai đó?" Cao Tiệm Phi lên tiếng.
"Đừng ồn, là tôi đây!" Trong bóng tối vang lên tiếng của Hiểu Hiểu.
Trong lòng Cao Tiệm Phi khẩn trương, hỏi: "Đã khuya thế này rồi cô. . . cô đến đây làm gì?”
"Cạch!" Công tắc đèn bị Hiểu Hiểu bật, đèn sáng lên. Hiểu Hiểu đang mặc một bộ đồ ngủ thêu bông hoa, tóc ướt sũng, rón ra rón rén bước vào phòng rồi đóng cửa lại.
Cao Tiệm Phi vội vã cầm lấy chiếc áo thun chồng vào, trong lòng khẩn trương hơn: "Cô. . . cô muốn làm gì?"
Cao Tiệm Phi nghĩ thầm, Hiểu Hiểu là người luyện võ, nếu như mà Hiểu Hiểu muốn chơi đùa thì mình làm sao đối phó đây?
Trong 22 năm qua, Cao Tiệm Phi thủ thân như ngọc, lẽ nào nói đêm nay sẽ bị mất “sự trong trắng” vào tay người con gái này?
"Này này, cô đừng có tới đây!" Cao Tiệm Phi sợ đến thân thể co lại.
"Tôi cũng đâu phải cọp, anh sợ cái gì?" Hiểu Hiểu ngẩng đầu nhìn Cao Tiệm Phi, ánh mắt của cô rất trong suốt, rất tinh khiết, nhìn không có gì khác thường.
Cao Tiệm Phi cảm thấy hơi an tâm một chút: "Cô.. cô vào phòng tôi làm gì thế?”
Hiểu Hiểu rất tự nhiên ngồi xuống giường, vươn đầu ngón tay ngoắc ngoắc Cao Tiệm Phi, nói: "Đến đây đi, ngồi cạnh tôi, tôi có chuyện muốn nói với anh"
Truyện khác cùng thể loại
150 chương
17 chương
63 chương
179 chương
37 chương
74 chương
662 chương
92 chương