Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 989 : Thật sự là Lý Dương

Nhóm dịch: QuyVoThuongNguồn: metruyen- Chẳng hiểu gì cả! Lý Dương hơi nao nao, trong lòng lại thở dài, xoay người đi ra ngoài, con mắt của Triệu Khuê còn hơi căng ra, âm thầm vẫy tay gọi Hải Đông, Hải Đông gật nhẹ đầu, lẳng lặng đi ra ngoài. Sau khi những người này bỏ đi, ánh mắt tràn đầy oán hận, vừa nhìn thì biết là người có tâm địa hẹp hòi, Lý Dương không phát hiện ra những thứ này, có lẽ cũng không chú ý đến những thứ này, nhưng bọn họ nhất định phải chú ý. Nguy hiểm, lúc có Triệu Vĩnh theo sát thì không có xảy ra chuyện gì. Bây giờ là lúc bọn họ bảo vệ Lý Dương, Lý Dương đối với bọn họ cũng rất tốt, bảo vệ Lý Dương là công việc của bọn họ cũng là trách nhiệm của bọn họ, tất nhiên không cho phép bên cạnh Lý Dương xảy ra nguy hiểm gì. Đám người dần dần đi mất, rất nhiều người tụm năm tụm ba trò chuyện. Lý Dương vừa rời khỏi, trước khi hắn sử dụng cái máy giải thạch đó có người chạy đến dành lấy, ngay cả trước khi người trẻ tuổi đó sử dụng máy giải thạch cũng có người dùng, mượn vận mệnh của bọn họ đổ, xem thử có thể làm mình có đổ tăng không. Người thích đổ thạch, có thể nói không thể không tin vào vận may. - Chú Lý. Vừa mới đi ra ngoài, Trịnh Khải Đạt và Tư Mã Lâm liền xông tới, trên mặt hai người tới giờ vẫn còn ảo não. Mấy người Lão Cố, Trương Vĩ, Vương Hạo Dân cũng vây lại, bọn họ vốn đi cùng nhau, kết quả Lý Dương đi vào, bọn họ bị đều ngăn ở bên ngoài, lúc này mới tụ tập lại. - Chú Lý, có thật là chú, tiếp tay như vậy cũng có thể phán đoán ra, ta thấy chỉ có mình chú mới có thể làm được như vậy! Tư Mã Lâm, phấn khởi nói, y nói là nói trong lòng, trận hôm nay thi đổ tuyệt đối rất đặc biệt, nhưng đặc biệt này cũng là Lý Dương bày ra, nếu đổi là người khác, thì không nhất định là như vậy. Ngẫm nghĩ lại cũng là vậy, nếu như ngay từ đầu dựa theo cách của ba người đó mà giải, có thể bọn họ đã cắt ra Phỉ Thúy, mà không phải cắt ra lớp ngọc. Cắt ra Phỉ Thúy đổ tăng làm người ta kinh giật, từ lớp ngọc nát mài ra Phỉ Thúy làm cho người ta thêm kinh hãi, hơn nữa Phỉ Thúy của bọn họ nếu thiết ra, cuối cùng không nhất định thu được thắng lợi. Còn có, không phải Lý Dương, người trẻ tuổi cho dù đao thứ hai cũng cắt ra ngọc nát, tuyệt đối sẽ không mài thạch ở ngọc nát, tình hình liên tục ngọc nát mài tăng thì sẽ không xuất hiện. Đổ thạch cũng giống vậy, nếu đổi người thì sẽ không xảy ra cảnh tượng phấn kích như vậy, thậm chí có thể thay đổi kết quả. - May mắn thôi! Lý Dương nhẹ nhàng cười, không tiến hành giải thạch gì hôm nay trên đổ thạch đã không cần giải thích bất cứ cái gì, đường thiết của hắn làm, trong mắt người khác đều là đương nhiên, đều là hiển nhiên. Đây là ảnh hưởng của người nổi tiếng mang lại. Cười xong, Lý Dương lại nói: - Đúng rồi anh Trịnh tôi có chút chuyện phải đi trước, hôm nay e rằng không thể cùng anh chọn nguyên thạch. - Có chuyện phải đi? Trương Vĩ mở to hai mắt, chút thất vọng trong mắt không thể nào che dấu được, vốn muốn cùng Lý Dương, nhờ hắn tham mưu một chút, chọn mấy khối nguyên thạch, Lý Dương đi rồi, những cái này cũng thôi rồi. Lý Dương, gật đầu, nói: - Đúng, có một người bạn ở Mỹ vừa tới không chỉ là bạn của tôi, còn là bạn của ông cụ, tôi phải đi tiếp đãi một chút. Nếu đã như vậy, vậy thì anh đi trước đi, chúng tôi sẽ tự chọn. Tư Mã Lâm nói tiếp, là người từ nước ngoài đến, còn là bạn bè của ông cụ, đối với Lý Dương mà nói quả thật là chuyện rất quan trọng, Tư Mã Lâm rất hiểu. Trịnh Khải Đạt gật đầu Trương Vĩ và Vương Hạo Dân có chút không nỡ, nhưng bọn họ biết rõ Lý Dương không thể tiếp tục ở lại, thì cũng không hỏi nhiều. - Lý, Lý tiên sinh đâu? Lý tiên sinh vừa từ biệt, bên cạnh đột nhiên có người đàn ông khoảng năm mươi tuổi đi tới, y không thể tới gần Lý Dương vì bị Lưu Cương chặn lại. Lý Dương kinh ngạc nhìn y, nhẹ giọng nói: - Tôi họ Lý, xin hỏi ông là? Trước mắt người này rất xa lạ, Lý Dương khẳng định mình chưa từng gặp qua y ngoại trừ trước mắt người này ra, xung quanh còn có mấy người vây quanh. - Ngài là ngọc, Ngọc Thánh Lý Dương tiên sinh phải không? Người đó lại hỏi tiếp, lúc hỏi còn tỏ chút khẩn trương, hai tay không ngừng chà xát vào nhau. Y lớn gấp đôi tuổi của Lý Dương, nhưng trước mặt Lý Dương lại giống như là vãn bối, rất câu nệ, người Trung Quốc rất xem trọng người lớn tuổi, nhưng cũng chú trọng người giỏi, bất cứ người nào có thực lực có năng lực, đều phải nhận sự tôn kính của người khác. Lý Dương hơi nao nao, hắn cũng không ngờ mình bị nhận ra. Nhìn xung quanh, Lý Dương mới gật đầu nói- Tôi là Lý Dương, sao ông biết tôi? Người đó hơi sửng sốt một chút, liền lập tức vui mừng kêu lên: - Tôi, tôi đoán ra thôi, thủ pháp giải thạch của cậu quá cao minh, rất ít người trẻ tuổi như ngài lại có trình độ như thế, cho nên tôi liền đoán thử, không ngời thật chính là cậu. Bên cạnh hắn chỉ có ba người, hắn không quen biết ba người này, nhưng lời nói của hai người ba người cũng nghe thấy. Bọn họ đến đây, cũng là muốn hỏi Lý Dương một vấn đề, mấy người này là mới vừa đoán ra thân phận của Lý Dương, mấy người đó, đều có trình độ đổ thạch nhất định, còn tốt hơn nhiều so với bọn người Tư Mã Lâm. Nghe Lý Dương nói ra thân phận, ba người bọn họ đều tỏ ra một thần sắc kích động. Ngọc thánh Lý Dương, chính là ngọc thánh Lý Dương, một người bọn họ không ngờ xuất hiện ở chỗ này, người làm ra quá trình giải thạch phấn kích như vậy nếu nói là Lý Dương thì cũng không có gì là kỳ lạ. Cũng chỉ có bậc thầy đỉnh cao như vậy mới có thể làm ra nghịch chuyển kinh thiên động địa như vậy. Mấy người này cũng là người thông minh, không nói ra thân phận của Lý Dương, Lý Dương vẫn đang mang kính râm, lại chưa từng biểu lộ mình ra, rõ ràng là muốn che đậy thân phậnLúc này kêu lên, sẽ làm nhiều người chú ý, nói không chừng còn làm Lý Dương tức giận, như vậy sẽ mất nhiều hơn là được. - Không, thật ngại! Đột nhiên từ xa có một người chạy tới, tới bên cạnh Lý Dương còn thở hổn hển, người này tuổi không lớn, khoảng hơn ba mươi tuổi, mặc y phục màu trắng, còn mang cà vạt. Người đàn ông trẻ thở hổn hển, mới tiếp tục nói: - Ông, chào ông, tôi là người thuộc bộ phận thu mua châu báo của An thị, mấy khối Phỉ Thúy của ngài lúc nãy, có thể bán cho An thị chúng tôi không? - An thị? Sắc mặt Lý Dương thoát có chút kỳ quái, khu giải thạch này có không ít người của công ty châu báo, bọn họ ở đây thu mua Phỉ Thúy của người khác giải ra, năm ngoái bọn họ đã gặp người của An thị. Nhưng người đó vì biểu hiện tốt được điều đi rồi, năm nay là người mới đến, không nhận ra Lý Dương. Cách đó không xa lại có một người chạy đến, người đàn ông mặc quần áo trắng ngẩng đầu nhìn xem, hai đầu chân mày nhăn lại, trong mắt còn tỏ ra sự chán chường. - Chào ông, tôi là người của bộ phận thu mua châu báo của Thiệu thị, mấy khối Phỉ Thúy này của ông, có thể cân nhắc bán cho Thiệu thị chúng tôi? Người đến vừa tới bên cạnh, thì lập tức tỏ rõ ý đồ, chẳng trách người đó lúc nãy lại tỏ sắc mặt như vậy, An thị và Thiệu thị sớm đã công khai, năm ngoái Lý Dương đã biết rồi. Lúc đổ thạch lúc nãy, mấy người thu mua Phỉ Thúy cũng không có ở đây, đều ở chỗ khác, đợi sau khi đổ xong, nghe nói giải ra Phỉ Thúy Băng Chủng mới lập tức chạy tới. Phỉ Thúy Băng Chủng, An thị và Thiệu thị cũng phải tranh thủ đoạt lấy món hàng này. Hai người bọn họ chạy qua rất nhanh, mấy người khác cũng đều chạy tới, thậm chí còn có người không có được tin tức. - Thật ngại, tôi có nhà máy gia công của mình, những Phỉ Thúy này sẽ không bán ra ngoài. Lý Dương không rõ những người này, nhưng cũng không lấy làm lạ vì sự xuất hiện của bọn họ, ở đây không có bọn họ mới là kỳ lạ, một nơi quan trọng như vậy những công ty châu báo đó chắc chắn sẽ không bỏ qua. Hắn nói cũng không sai, Trần Vô Cực cho dù không trở thành tông sư chân chính, thì cũng là một người đứng đầu bậc thầy, mà chính hắn lại sắp học chạm ngọc, những nguyên liệu này nhất định là giữ lại cho mình, không có lý nào lại bán đi. Nói xong, Lý Dương cáo biệt Tư Mã Lâm, bước nhanh đi ra ngoài. Mấy cao thủ đổ thạch đó đều sửng sốt, oán hận nhìn hai người thu mua Phỉ Thủy, cũng vội vàng chạy theo, bọn họ cũng đang nghĩ làm sao làm quen với Lý Dương. Đáng tiếc sau khi Lý Dương rời khỏi đi thẳng lên xe, làm bọ họ cũng không thể nắm bắt được cơ hội lần này. Vài phút sau, tin tức Ngọc Thánh Lý Dương có mặt trong đổ thạch lần này mới được truyền ra ngoài, làm cho mọi người xung quanh thêm một phen kích động, là Lý Dương làm đổ thạch phấn khích như vậy, quả thật có gì là lạ. - Lý Dương, chi phiếu này cho anh, đây là tài khoản của em, hồi đâu cho em năm triệu. Trên xe, Hà San San xé ra tờ chi phiếu, viết lên đó số tài khoản ngân hàng, đem hai tờ chi phiếu trên tay giao cho Lý Dương. Lúc cô ấy mượn tiền nói rồi, thua cô chịu, thắng chia cho Lý Dương một nữa. Nhìn tờ chi phiếu và tài khoản ngân hàng trước mặt, Lý Dương lại lắc đầu, đại tiểu thư này chính là làm cho hắn sợ, đang tìm cách tiễn cô ấy đi, giữ lại bên cạnh mình không chừng một ngày nào đó sẽ nổ tung. - Năm triệu này anh cho Giai Giai đi, em không cần! Lý Dương chỉ nhận một tờ chi phiếu, là tờ chi phiếu trước hắn ký, đây vốn là tiền của hắn, lấy lại cũng không có gì. Hà San San tròn mắt đảo qua, lập tức thu tay lại, cười hì hì nói: - Cho Giai Giai, được rồi, đây là anh nói đó! Vương Giai Giai hơi sửng sốt, lập tức cười lắc đầu. Hà San San thắng được tiền, Lý Dương cũng không để ý tới, nhưng hắn cũng không trực tiếp cự tuyệt, tính cách của Hà San San hắn rất nhiểu, nếu thẳng thắng cự tuyệt cô ấy cảm thấy bạn xem thường cô ấy. Giao cho mình, một cách rất ổn thỏa, hai chị em họ nói rất nhiều là có thể được. Xe chạy rất nhanh, một chút đã tối Quãng Châu, Hoắc Tư tiên sinh ở trong khách sạn lớn Hương Cách Lý Lạp của Quãng Châu, là một khách sạn năm sao, y tới Trung Quốc mới hơn hai tiếng. Lúc này Hoắc Tư tiên sinh đang ở trong phòng khách của khách sạn, bên cạnh y còn có không ít nhân viên công tác, người giống như y mỗi lần đi đâu đó cũng không dễ. Hoắc Tư tiên sinh không nghỉ lại trong phòng, lại kiên trì ngồi ở trong phòng khách, làm cho xung quanh rất nhiều nhân viên công tác đều khó xử, không hiểu được Hoắc Tư tiên sinh này, bọn họ cũng không còn cách nào. Một nhân viên công tác đang muốn đi lên trước hỏi, Hoắc Tư tiên sinh đột nhiên đứng dậy, mỉm cười đi ra cổng chính. Cổng chính khách sạn, có mấy thanh niên nam nữ ra vào, trong đó có một người đang nhìn xung quanh, sau khi nhìn thấy Hoắc Tư tiên sinh, cũng rất nhanh chạy tới chỗ ông. Siêu Cấp Hoàng Kim ThủTác giả: Tiểu Tiểu Vũ