Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Chương 94 : Đấu Ngọc
Nhóm dịch: QuyVoThuong Nguồn: Sáng sớm ngày hôm sau, Trương Vĩ và Vương Hạo Dân còn có Cố lão cùng nhau tới cuộc họp, Tư Mã Lâm dẫn Lý Dương cùng các thành viên hiệp hội đi dạo một ngày. Các cuộc họp vô vị kiểu này Tư Mã Lâm đều không tham gia, dẫn Lý Dương đi dạo cũng là để trốn cuộc họp vô vị này.
Chủ nghĩa quan liêu mặc dù không tốt nhưng tạo cơ hội cho bọn Lý Dương có được thời gian nghỉ ngơi, tham quan các địa danh cũng là để Lý Dương quen với hoạt động này, bọn Lý Dương đối với Ngọc Văn Hóa nghìn năm thì cảm thấy vô cùng khâm phục.
Buổi tối ngủ một giấc ngon lành, sáng sớm hôm sau người của hiệp hội Ngọc Thạch Minh Dương đều tập hợp lại chuẩn bị xem trận Đấu Ngọc.
Trận Đấu Ngọc diễn ra ở quảng trường giải phóng Nam Dương, khi bọn Lý Dương tới xung quanh quảng trường đã đông nghịt, những người có thẻ hội viên mới được vào, phần đầu của cuộc tụ họp này là tất cả thành viên của hiệp hội đều có thể tới bên trong cùng.
Đây là cuộc tụ họp tại Nam Dương một trong bốn sự kiện trọng đại trong giới Ngọc Thạch, đây mới chỉ là mở đầu, sau đó người tham gia có thể sẽ đông hơn, năm ngoái thống kê được, tại Nam Dương những người chơi Ngọc Thạch và các thương gia của các địa phương trên toàn quốc có khoảng 40000 người, năm nay có thể sẽ nhiều hơn.
Sau khi chen được vào bên trong, Trịnh Khải Đạt than một câu, năm nay Trịnh Khải Đạt cảm thấy có rất nhiều người, nhiều hơn cả năm ngoái.
-Anh Trịnh, bốn sự kiện trọng đại là gì? Nam Dương Tụ Thị là cái gì?
Ngô Hiểu Lỵ đột nhiên hỏi, Lý Dương cũng hiếu kỳ nhìn Trịnh Khải Đạt, “bốn sự kiện trọng đại của giới Ngọc Thạch” Lý Dương cũng lần đầu mới nghe thấy.
-Bốn sự kiện trọng đại là do giới Ngọc Thạch của nước ta cùng nhau tự xưng, bao gồm: Nam Dương Tụ Thị, Bình Châu Công Bàn, Hòa Điền Khai Thị, Thụy Lệ Đổ Bàn, bởi vì giới Ngọc Thạch cùng nhau tới Nam Dương họp nên gọi là cuộc tụ hội ở Nam Dương.
Trịnh Khải Đạt chậm rãi giải thích Lý Dương và Ngô Hiểu Lỵ gật đầu không ngớt, Ngô Hiểu Lỵ không ham hố với đổ thạch lắm nên không biết về bốn sự kiện trọng đại cũng là bình thường, bốn sự kiện trọng đại này đều liên quan đến đổ thạch trong đó Bình Châu Công Bàn và Thụy Lệ Đổ Bàn thì toàn bộ hoạt động đều liên quan đến đổ thạch.
Hòa Điền Khai Thị lấy nhuyễn ngọc làm đại diện cũng là hình ảnh của đổ thạch, thế là họ liền tham gia cuộc tụ hội Nam Dương, một tuần cuối cùng đều là đổ thạch, có thể thấy sức ảnh hưởng của Ngọc Thạch rất lớn.
Khi Trịnh Khải Đạt giới thiệu cho Lý Dương, người dẫn chương trình đã bắt đầu nói về những tôn chỉ của hoạt động này, trên hàng ghế chủ tịch có mấy vị bô lão ngồi, đều là lãnh đạo hiệp hội Ngọc Thạch tỉnh Hà Nam và Nam Dương, nghe nói tổng bộ hiệp hội Ngọc Thạch còn phái người đến để tham gia sự kiện lớn này.
Người dẫn chương trình giới thiệu rất nhanh, một nhà điêu khắc khoảng năm mươi tuổi lập tức mang sản phẩm của mình đặt vào vị trí trung tâm của quảng trường. Trong khoảng thời gian hai tiếng họ phải hoàn thành tác phẩm mà họ cho là tuyệt tác nhất trước sự chứng kiến của mọi người, sau đó bán ra với giá gốc, buổi chiều tiếp tục tiến hành đánh giá để đưa ra được tác phẩm ngọc điêu khắc tuyệt tác nhất lần này.
Sau lời tuyên bố của hội trưởng hiệp hội Ngọc Thạch tỉnh trận đấu bắt đầu, năm mươi nhà điêu khắc lập tức ra tay, con dao trong tay không ngừng được phác thảo lên thân Ngọc Thạch thể hiện hết ý tưởng của mình, những người xem cũng náo nhiệt hẳn lên, có người thậm chí còn mang cả kính viễn vọng đi để xem cho rõ.
-Lý Dương, chúng tôi vừa được biết lần này Minh Dương chúng ta có hai chỉ tiêu mua, hai chỉ tiêu này nhường anh và Cố lão, Lý Dương, xem vận may của anh thế nào.
Trương Vĩ vội vàng chạy tới, Lý Dương hơi ngạc nhiên, mua Ngọc còn phải có chỉ tiêu? Đây là lần đầu anh nghe thấy.
-Tôi tin tưởng vận may của Lý huynh đệTư Mã Lâm thản nhiên cười, Trương Vĩ thở dài một cái, hai chỉ tiêu không dễ chia, anh nghĩ đi nghĩ lại mới phân cho hai người Lý Dương và Cố lão một già một trẻ trong hiệp hội Ngọc Thạch. Cố lão là những người lớn tuổi trong hiệp hội Ngọc Thạch nhường cho ông một chỉ tiêu cũng là đúng thôi, nhưng cho Lý Dương một chỉ tiêu thì sợ mọi người có ý kiến, tuy nhiên chỉ cần Tư Mã Lâm không có ý kiến gì còn ý kiến những người khác thì Trương Vĩ có giải quyết được.
Lúc này Lý Dương đã hiểu được chỉ tiêu này quan trọng như thế nào, hôm trước, khi mới tới Trịnh Khải Đạt đã nói qua cho hắn hiểu hoạt động điêu khắc ngọc lần này muốn mua được tác phẩm đẹp nhất cần phải có vận may, hiện chỉ có năm mươi sản phẩm, có thể mua được thì bản thân phải có may mắn.
-Được, Lý huynh đệ, ngươi nhất định phải xem cẩn thận, phải nhanh tay tìm được tác phẩm đẹp nhất và lập tức mua ngay, lần này Minh Dương chúng ta có mở mày mở mặt được không là nhờ cả vào cậu đấy.
Trương Vĩ quay lại nói với Lý Dương một câu, nói thực hắn cũng không tin tưởng vào con mắt của Lý Dương lắm nhưng kết quả lần này lại không phải căn cứ vào năng lực mà là vận may, vận may của Lý Dương mà không đến thì cũng không có cách nào.
Trận đấu lần này các nhà điêu khắc đều là những người tài ba xuất chúng, đến phút cuối cùng khó có thể phân biệt được ai khắc đẹp hơn, phải so đi so lại mới tìm ra được tác phẩm nào đẹp nhất, cứ tác phẩm nào khắc đẹp thì mua, vận may thực sự là nhân tố quyết địnhLý Dương gật gật đầu, nói:
-Được, tôi hiểu rồi, Trương tổng cứ yên tậm tôi sẽ cố gắng hết sức chọn ra được tốt nhất, nhanh tay nhất để mua được.
Trương Vĩ lại vội vàng đi, Cố lão đến không cần phải sắp xếp nhiều, nhãn lực của ông chưa chắc đã nhìn ra được thứ tốt nhất, nhưng những thứ tàm tạm thì cũng có thể nhìn ra được, cho dù không mua được thứ tốt nhất thì cụng không mua nhầm thứ tệ nhất, coi như cũng ổn.
Sau khi Trương Vĩ đi không lâu có một vài người từ trong đám đông bắt đầu bước vào trong quảng trường nhưng những người này không vào được bên trong nơi thi đấu điêu khắc, mà phải dừng ở ngoài nơi chiếc dây ngăn được chăng ra. quan sát kỹ những nhà điêu khắc đang trổ tài.
-Lý Dương, ngươi cũng vào trong đi, bọn họ đều là người có chỉ tiêu mua, đứng gần vừa tiện quan sát vừa tiện mua.
Tư Mã Lâm cười nhạt nói với Lý Dương, Lý Dương hơi ngạc nhiên, rồi lập tức gật đầu. cầm giấy chứng nhận Trương Vỹ đưa cho qua chỗ bảo vệ bước vào trong, sau khi Lý Dương bước vào còn có thêm hai người đi theo, Ngô Hiểu Lỵ và Lưu Cương không ngờ cũng lẻn được vào.
-Sao mọi người cũng vào?
Lý Dương dở khóc dở cười, đi mua ngọc chứ có phải đi chơi đâu.
-Đi theo anh xem thế nào, anh yên tâm, chúng tôi tuyệt đối không làm phiền anh đâuLưu Cương cười hì hì trả lời, Ngô Hiểu Lỵ cũng gật gật đầu.
-Được rồi, chỉ cần không làm phiền là được.
Lý Dương lắc đầu cười khổ, hai người này giống như cái đuôi, đi đến đâu là theo đến đó.
Chỗ quan sát cách chỗ các nhà điêu khắc làm việc gần nhất chỉ có hơn ba mét, xa nhất cũng không quá bảy tám mét, hoàn toàn có thể nhìn thấy rõ tiến độ và dáng vẻ của các nhà điêu khắc.
Người có kinh nghiệm đều biết, khi bắt đầu mua sẽ xuất hiện tình trạng tranh nhau, bạn nhìn thấy sản phẩm nào đẹp người khác cũng nhìn thấy, lúc này phải xem ai nhanh tay hơn. Mua được sớm một chút không chỉ mang lại cho bạn chút vinh dự mà còn kiếm được một khoản tiền nho nhỏ, kinh nghiệm cho thấy sản phẩm ngọc đẹp khi truyền tay giá trị của nó có thể lên gấp 10 lần giá trị ban đầu.
Dựa vào khoảng cách gần như vậy, Lý Dương bỗng giật mình, đây là năng lực đặc thù của hắn có thể bao phủ được phạm vi, sử dụng biểu đồ lập thể chắc chắn sẽ trực quan hơn mắt thường một chút.
Có được lợi thế này Lý Dương không do dự nữa, lập tức phát huy sở trường của mình, trước mặt hắn có tám vị điêu khắc lập tức được nằm trong biểu đồ lập thể, lọc bớt những gì không liên quan cuối cùng chỉ còn tám tác phẩm đang không ngừng biến hóa.
So sánh một cách trực quan, Lý Dương có thể phân biệt được đẹp xấu, mắt thường không thể nhìn được những lỗi nhỏ trong điêu khắc, những tỳ vết nhỏ cũng lộ ra trên biểu đồ lập thể của Lý Dương.
Lý Dương cũng hơi bất ngờ, ngay cả bản thân hắn cũng không ngờ được năng lực đặc thù này có thể mang lại cho hắn cảm giác trực quan đến vậy, trong chốc lát Lý Dương có thể phân biệt được trong tám tác phẩm tác phẩm nào đẹp nhất, tác phẩm nào xấu nhất.
Lý Dương quay đầu nhìn những người khác, những người này vẫn đang phí sức quan sát từng tác phẩm, Lý Dương lặng lẽ đi lên, Ngô Hiểu Lỵ liền đi theo sau Lý Dương, Lưu Cương ở hơi xa một chút, nhưng ba người vẫn chỉnh thể trong hành động.
Không đến mười phút, Lý Dương đã quan sát toàn bộ năm mươi tác phẩm điêu khắc trên ngọc, trong lòng đã biết được kết quả, đợi trận đấu kết thúc quan sát lại một lần nữa, căn bản lúc đó lại kết thúc rồi.
Điều mà Lý Dương không biết là, ở giữa đám đông bên ngoài, ngồi vị trí đại biểu hiệp hội Ngọc Thạch Trịnh Châu có một thanh niên đang dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn hắn và Ngô Hiểu Lỵ, nếu Lý Dương nhìn thấy người thanh niên đó, nhất định sẽ nhận ra Thẩm Hạo, người có duyên với hắn hai lần.
-Thế nào? Có nhìn ra cái nào được không?
Ngô Hiểu Lỵ kéo tay Lý Dương ra vội hỏi, Ngô Hiểu Lỵ cũng là một người theo ngành châu ngọc, nhưng nhìn mấy tác phẩm chưa hoàn thành na ná như nhau cô không phân biệt được cái nào đẹp nhất.
Lý Dương khẽ gật đầu:
-Cũng tàm tạmThực ra trong lòng Lý Dương đã có ba mục tiêu, ba mục tiêu này đều mạnh hơn những cái khác một chút, đợi khi trận đấu sắp kết thúc quan sát lại lần nữa, đến lúc đó sẽ tranh lấy cái đẹp nhất.
Thời gian trôi đi một cách chậm rãi, Ngọc Thạch trong tay các nhà điêu khắc bắt đầu biến thành những tác phẩm vô cùng linh hoạt sống động, do thời gian gấp nên các tác phẩm tạo ra đều hơi nhỏ một chút, động vật, tượng phật, người đều có.
Còn mười phút cuối cùng, Lý Dương quan sát thêm lần nữa, lúc này những người xung quanh đến cũng nhiều hơn, Lý Dương xem xong một vòng đã có vài nhà điêu khắc đặt dao xuống, vặn lưng mỉm cười.
-Chính là cái này.
Một phút trước khi trận đấu kết thúc, Lý Dương thông qua so sánh trực quan đã chọn ra được tác phẩm đẹp nhất, liền đi tới vị trí gần tác phẩm đó nhất. ở vị trí này Lý Dương phát hiện có hai người đang nhìn chằm chằm vào tác phẩm mà anh đã chọn, không biết bọn họ thực sự có con mắt nhìn hay là do may mắn.
Trận đấu kết thúc, người dẫn chương trình vừa tuyên bố, vẫn chưa kịp nói hết câu, Lý Dương chạy ra đầu tiên, sau đó tất cả mọi người ở quảng trường nhìn Lý Dương một mình xông vào nơi thi đấu điêu khắc. stevenqb1890Siêu Cấp Hoàng Kim ThủTác giả: Tiểu Tiểu Vũ
Truyện khác cùng thể loại
65 chương
1550 chương
19 chương
25 chương
166 chương
544 chương
41 chương