Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Chương 54 : Thị trường nguyên liệu (7)
Mài ra rồi, tiếp tục mài nữa thì không được , cuối cùng vẫn phải dùng dao, nhưng lúc này dùng dao dễ dàng hơn nhiều, từ mặt vừa mài, Lý Dương vạch một đường thẳng từ cạnh ngoài, sau đó đặt nguyên thạch xuống máy cắt thạch.
Cứ như vậy, khối Phỉ Thúy bên trong được bảo toàn nguyên vẹn, có thể đạt được giá trị cao nhất của nó.
- Xoẹt xoẹt.
Chỗ Lý Dương vạch đường thẳng là chỗ mỏng nhất, rất nhanh liền bị cắt ra, hai nửa khối nguyên liệu được cắt ra một mặt không có gì cả, một mặt có màu xanh nhạt, không cần mài cũng biết, nhát dao vừa rồi không hề bị lỡ, cược thạch vẫn đang thắng.
- Lại thắng rồi!
Người chung quanh không ngừng bình luận. Dưới sự giúp đỡ của Tư Mã Lâm và Trịnh Khải Đạt, Lý Dương từ từ lau mặt cho ra màu xanh. Khối còn lại vứt sang một góc, bên trong chẳng có gì, coi như là phế liệu.
- Thắng, thắng lớn!
Có người trong số đám đông xung quanh kêu lên, nhìn mấy người Lý Dương một cách ngưỡng mộ, mới vừa rồi một người trong bọn họ thắng lớn, bây giờ lại có một người thắng lớn, ngay cả Trịnh Khải Đạt đi cùng bọn họ cũng đỏ cả mắt, những người khác càng không cần phải nói .
Tiếng hô kinh ngạc của bên này lại càng kích thích ba anh em bên kia, người anh cả nhìn chằm chằm khối nguyên liệu đang mài trên tay, mong đợi giây kế tiếp là có thể thấy màu xanh lộ ra ngoài. Nhưng hắn hy vọng càng lớn thất vọng cũng càng nhiều, nửa khối nguyên liệu lúc đầu màu gì vẫn là màu đó, ngay một chấm xanh nhỏ cũng không có.
Bên này Lý Dương rất nhanh chóng lau sạch chỗ vừa cắt, tiếp tục chuẩn bị hạ dao. Ông chủ ban nãy định trả Lý năm vạn có vẻ đang suy nghĩ có nên đưa ra giá cao để lấy luôn khối nguyên thạch này không.
Bốn phía quanh máy giải thạch đã vây quanh năm sáu chục người, người không nhìn rõ phía bên trong tranh nhau tìm ghế hay tảng đá rồi đứng lên trên nhìn vào trong. Đặc biệt là người cược thắng lần này chính là người cùng đi với người vừa cược thắng lúc trước, hai người còn thắng lớn, chuyện như vậy rất hiếm.
Trời bắt đầu tối dần, trên máy giải thạch có lớp vỏ ny lon chống nước mưa, bên trong vỏ có đèn, có người chạy đi bật đèn, để cho bọn Lý Dương có thể giải thạch.
Bây giờ những người này sợ nhất chính là Lý Dương đột nhiên không giải nữa hoặc là bán khối nguyên liệu đã giải được một nửa này đi. Chỉ giải một nửa, cũng đã thắng lớn như vậy, lại không cho người ta biết kết quả thì khó chịu như dùng móng vuốt mèo cào tim gan vật, cũng khá lo sẽ bán đi, người mua không giải ở đây thì cũng không thể thấy kết quả, đành chấp nhận.
Bên kia lại không được đối xử tốt như vậy, người em út trong ba anh em bọn họ tự mình đi bật đèn. Mà chung quanh, chỉ còn lại ba người bọn họ vẫn còn tiếp tục chiến đấu với những khối nguyên liệu, những người khác đều đã chạy sang bên kia.
- Xoẹt xoẹt !Lại một mặt bị cắt ra, bốn mặt khối nguyên liệu đều đã bị cắt ra, nguyên liệu như vậy thì cũng tương đối rồi, mài sạch nốt mặt cuối cùng, là có thể lấy ra toàn bộ khối Phỉ Thúy này ra ngoài.Ông chủ vừa ra giá lúc truớc bây giờ lại hối hận, hối hận mình không quyết đoán, Kim Ti Chủng Phỉ Thúy này có đến bảy tám cân nguyên chất, vừa rồi nếu ra giá cao một chút mua lại, bây giờ ít nhất có thể kiếm một nửa.
Dĩ nhiên, cũng đành cam chịu thôi, Lý Dương trước sau nhất định không bán khi đang giải dở.
- Trịnh tiên sinh, những cái còn lại phiền anh giúp tôi được không?
Lý Dương lau mồ hôi trán, bên ngoài trời đã tối đen, hai người bọn họ giải hai khối đá đã mất cả buổi chiều, quả thật là mất nhiều thời gian .
Nhưng đây cũng là bởi vì hai khối nguyên liệu đều rất lớn, nếu là nguyên liệu chỉ to bằng một quả bóng rỗ hoặc là nhỏ hơn thì tới giờ có thể giải hai mươi khối.
- Tôi à, được !
Trịnh Khải Đạt hơi sửng sốt, ngay sau đó mừng rỡ kêu lên, những người khác đều nhìn Trịnh Khải Đạt một cách ngưỡng mộ. Đây chính là cược thắng lớn, Lý Dương để cho Trịnh Khải Đạt giải lớp cuối cùng đồng nghĩa với việc để cho hắn hưởng sự may mắn. Chỉ cần là người thích cược thạch, đều tin vào vận may. Bất luận là Trịnh Khải Đạt hay là Tư Mã Lâm, mục đích ban đầu khi rủ hắn theo là có ý nghĩ này, đi theo người may mắn luôn có thể mang may mắn tới mình.
Trịnh Khải Đạt vui vẻ đi làm nốt công việc cuối cùng, những người khác đố kỵ cũng được, hâm mộ cũng được, bây giờ cũng không còn cách nào, ai bảo bọn họ không quen Lý Dương.
Thật ra thì Trịnh Khải Đạt cũng rất mệt, một ông chủ lớn bận rộn cả một buổi chiều, nhưng đến trước máy giải thạch thì không còn cảm giác đó nữa. Ngay cả Tư Mã Lâm đứng bên cạnh cũng có chút ghen tỵ với Trịnh Khải Đạt. Dĩ nhiên, hắn tuyệt đối sẽ không tranh cơ hội này với Trịnh Khải Đạt, hắn đã thắng lớn một lần, rất thỏa mãn.
Bên kia, việc giải thạch của người anh lớn cũng kết thúc, hắn mài rất nhiều từ tứ phía khối nguyên thạch của hắn, nhưng cuối cùng một chút màu xanh cũng không thấy.
- Anh, vừa rồi em đi xem, nghe người ở phía ngoài nói bọn họ mua khối nguyên liệu của chúng ta có giá năm sáu triệu, sao anh lại bán cho hắn giá một vạn? Anh không bán thì khối Phỉ Thúy kia đã là của chúng ta!
Người em út trở về, nhìn anh trai cả của mình mà oán trách, lần này bọn họ ôm hy vọng phát tài tới đây, ngoài mười mấy vạn của người anh cả, hai người bọn họ cũng góp mấy vạn, bây giờ mấy vạn này đã tan như bong bóng rồi.
- Im miệng, cậu cho rằng ta muốn bán à!
Anh cả đột nhiên quay lại mắng người em út, cậu út cúi thấp đầu xuống , bộ dáng người anh cả lúc này vô cùng đáng sợ, khuôn mặt dữ tợn và không cam lòng, ánh mắt đỏ rực, ngay cả con ngươi cũng sắp không nhìn thấy nữa.
Trên thực tế, trong lòng người anh cả thật vô cùng hối hận, đặc biệt khi nghe em út nói Phỉ Thúy bên trong có giá năm sáu triệu lại càng hối hận đến mức muốn đi nhảy lầu.
- Đáng chết, nguyên thạch lớn như vậy, chắc chắn không chỉ có khối nhỏ của hắn có Phỉ Thúy, những khối còn lại đêm nay dù không ngủ chúng ta cũng phải giải ra bằng được!
Người anh cả lại trở về đống nguyên liệu của mình, nguyên thạch trước mắt bọn họ bây giờ đã biến thành bảy tám khối, các khối đều như phế liệu. Điều này càng làm anh em họ khó chịu.
- Ồ!
Bên kia, Trịnh Khải Đạt thở phào thật dài, toàn bộ Phỉ Thúy bên trong đã được lấy ra, nhìn khối Phỉ Thúy đẹp đẽ này, Trịnh Khải Đạt có ý muốn mua.
- Năm triệu!Ông chủ đứng gần nhất không do dự, liền ra giá năm triệu. Khối Kim Ti Chủng Phỉ Thúy này to hơn so với khối Lão Khang Băng Chủng mà Lý Dương giải ra ở Thúy Ngọc Hiên, nặng hơn bảy kg, không chỉ đơn giản là mấy thứ vòng đeo tay hay trang sức nhỏ, mà dùng làm đồ trang trí lớn để bày cũng không vấn đề.
Dĩ nhiên, công ty châu báu là sẽ không làm đồ trang trí, bọn họ chỉ biết làm vòng và đồ trang sức đeo tay, như vậy mới phát giá trị lớn nhất, hơn nữa một khối lớn như vậy, thì công ty Lý Dương cũng phải tiêu thụ trong một năm trở lên. Nếu là ở thành phố lớn khác, có thể làm cho một công ty châu báu trung bình không phải lo lắng về nguyên liệu hạng trung cao Phỉ Thúy trong vòng một năm.
- Năm triệu ba mươi vạn!Ông chủ vừa ra giá vội quay đầu lại, không biết lúc nào, cái tên “Phan Trường Giang” lại quay lại.
Truyện khác cùng thể loại
65 chương
1550 chương
19 chương
25 chương
166 chương
544 chương
41 chương