Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Chương 164 : Mã mập muốn chiếm tiện nghi
Nhóm dịch: QuyVoThuong Nguồn: - Lý tiên sinh?
Người bị Lý Dương nắm lấy cánh tay đang ôm một cái bình sứ, hắn trừng mắt nhìn Lý Dương.
- Mã Mập, sao anh lại ở đây?
Lý Dương còn kinh ngạc hơn cả y. Người trước mắt là con của Lưu Tuyết Tùng-ông của Ngô Hiểu Lỵ. Tên Mã mập này sưu tầm qua rất nhiều đồ cổ. Lý Dương còn nhớ rõ, lúc đầu đã khuyên người này đừng chơi đồ cổ nữa, tâm tính của y căn bản không thích hợp chơi đồ cổ.
- Tôi, tôi không có việc gì, đến đi loanh quanh thăm thú!
Nét mặt của Mã Mập có chút không tự nhiên, ôm lấy bình gốm định lùi về phía sau. Ánh mắt của Lý Dương tự nhiên dõi theo động tác của hắn. Y muốn che dấu nhưng không thể dấu nổi cái bình gốm mà mình đang ôm.
Đối với Lý Dương, Mã mập có chút sợ hãi. Điều này đến Lý Dương cũng không biết tại sao, hoặc có thể là vì khả năng về đồ cổ của Lý Dương hơn của hắn, hoặc là vì Lý Dương là người có tiền.
- Mua cái này ở đâu?
Lý Dương ngẩng đầu nhìn Mã Mập, thản nhiên hỏi một câu. Lý Dương lúc này nhớ tới câu nói của Ngô Hiểu Lỵ, người này tuyệt đối sẽ không buông tha đồ cổ, cho hắn càng nhiều tiền bằng với việc càng hại hắn. Quả nhiên không sai, đột nhiên lại chạy đến Bắc Kinh mua đồ cổ.
- Ở, ở phía dưới cùng của bên đó!
Bị Lý Dương phát hiện, Mã mập che dấu nữa cũng vô dụng, khẽ đáp lại Lý Dương, nhưng hai tay vẫn ôm chặt bình hoa đó, thấp đầu không dám nhìn Lý Dương.
- Lý huynh đệ, vị này là?
Trịnh Khải Đạt bước đến, nghi hoặc hỏi. Y thật sự không biết Mã Mập, còn cho rằng Mã Mập có quan hệ thân thiết với Lý Dương. Tuổi tác Lý Dương và Mã Mập cách nhau khá xa, không giống là bạn bè.
Trịnh Khải Đạt nghĩ vậy nhưng lại quên mất chính minh. Y và Lý Dương là bạn, nhưng tuổi tác y và Mã mập này cũn không nhau nhiều lắm.
- Hắn là con của Lưu Tuyết Tùng, không hiểu lắm về đồ cổ, nhưng rất ham mê.
Lý Dương cười đau khổ lắc đầu. Trịnh Khải Đạt lại gật gật đầu. Thời gian Trịnh Khải Đạt chơi đồ cổ không ngắn, hắn biết có khá nhiều người giống với tên mập này.
Trịnh Khải Đạt nhìn kĩ bình gốm rồi nói:
- Bình gốm này được đó, mua ở đâu, bao nhiêu tiền vậy?
- 300!
Nghe Trịnh Khải Đạt khen, Mã Mập lập tức đứng thẳng người, sau khi nói xong vội vàng hỏi Trịnh Khải Đạt:
- Anh xem cái bình này nếu bán sẽ được bao nhiêu? Có phải kiếm được hàng ngon không?
- Để tôi xem kĩ xem!
Trịnh Khải Đạt không trả lời, mà kéo Mã Mập đến chỗ vắng người, bỏ bình hoa của y lên mặt đất, Trịnh Khải Đạt cầm lên xem kĩ càng.
Lý Dương và bọn người Tần Dũng cũng đi theo, nghe thấy Mã Mập nói mua bình hoa này giá 300, Lý Dương cũng có chút kinh ngạc.
Trịnh Khải Đạt vừa nhìn vừa gật đầu, nói:
- Đây là bình gốm thời dân quốc phỏng chế thời Khang Hi, 300 tệ cũng đáng, có giá sưu tầm nhất định.
- Đồ giả, không phải là đồ cổ thời Khang Hi? Không thể nào, các anh xem đi, dưới đáy còn có kí hiệu thời Khang Hi, anh đừng có mà lừa tôi!
Mã mập hơi sững người, đột nhiên kêu lên, còn có chút cảnh giác!
- Chắc chắn không phải. Tôi mặc dù không bằng Lý huynh đệ, nhưng nhìn cái này thì không thành vấn đề.
Trịnh Khải Đạt trừng mắt nhìn y, nếu không phải cảm thấy Mã mập là người quen, Trịnh Khải Đạt nhất định sẽ không nói với y những điều này.
- Trịnh ca nói không sai. Đây đích thực không phải là đồ gốm thời Khang Hi, đáy bình có để lại chữ viết là không sai, nhưng màu sắc không đúng, không phải là vật liệu thời Khang Hi dùng để chế tạo. Tiếp nữa, màu men này cũng không đúng, màu men đồ gốm thời Khang Hi đầy đặn, mượt mà, có cảm giác thủy tinh rõ ràng. Xem kĩ vật này của cậu, mặc dù coi như màu men còn tạm được nhưng so với thời Khang Hi thì còn thua xa.
Lý Dương cũng ngồi xổm xuống đất, cầm chiếc bình Thanh Hoa Hoa Cô lên nhìn cẩn thận, chậm rãi nói.
Nhìn Mã Mập vẫn trừng mắt, Lý Dương lại chỉ vào đường vân bên ngoài bình nói:
- Trên đây vẽ thanh hoa sơn thạch ở thời Khang Hi bức tranh như thế này chủ yếu có hai loại, là Phủ Phách Thuân và Ma Phê Thuân. Bức thanh hoa sơn thạch là Phủ Phách Thuân nhưng không cẩn thận, hiệu quả của thủ pháp Phủ Phách Thuân, trước tiên dùng mực loãng phủ lên, sau đó mới nhấn đến các đường nét không được thể hiện. Như thế này làm cho tầng lớp bức tranh hoa lá quá đơn điệu, không có đặc trưng hoa lá ba tầng như ở thời Khang Hi. Bốn tầng hoặc là nhiều tầng hơn, hơn nữa lúc phủ mực loãng bút pháp có chút kém cỏi, cảm giác trình tự vĩnh viễn không toát lên được.
Lý Dương nói, bọn người Trịnh Khải Đạt và Tấn Dũng đều nghe cẩn thận, hơn nữa lặng lẽ gật đầu. Những thứ này bọn họ đều biết, nhưng không thể biết rõ bằng Lý Dương. Trong lòng họ rất khâm phục Lý Dương.
Nói xong Lý Dương cũng ngẩn người, kĩ thuật hoa lá Khang Hi Lý Dương nhìn qua trong sách vở, chỉ có điều hắn chắc chắn chỉ xem qua một lần, không hề nghiên cứu kĩ càng. Nhưng bây giờ vừa nhìn thấy Thanh Hoa Hoa Cô giả thời Khang Hi Trung Quốc, những thứ đã xem qua không ngừng hiện lên trong ý nghĩ của Lý Dương, bất giác liền nói ra.
Lý Dương khẽ lắc lắc đầu, không nghĩ về điều này nữa. Những thứ học được đem ra dùng kịp thời là điều tốt hoặc có lẽ trí nhớ bản thân bây giờ đã tốt hơn trước nhiều.
Lý Dương lật đi lật lại cái bình Hoa Cô, chỉ vào cỏ cây hoa lá trong hoa văn Thanh Hoa trên bình nói tiếp:
- Hơn nữa, nói về họa pháp của những cây cối này, họa pháp cây cối trên bình gốm thời Khang Hi có đặc trưng nhất đó là có lá, chút lá và cành, rất nhiều khi là đan xem, cao thấp hài hòa vô cùng hoàn mĩ, rất ít gặp chỗ cứng nhắc. Trong đó cây thông là thường gặp nhất, cành cây già cỗi có lực, Pha- ra- ông nói, thủ pháp vẽ lá thông có hiệu quả như thủy mặc, tiền nhuận bút là đỉnh cao của Thanh Hoa, có thể nói là trước đây chưa từng có ai, sau này cũng vậy!
Lý Dương liếc nhìn Mã mập, lại nói:
- Nhìn bình gốm này của anh, cho dù là chất liệu hay kĩ năng đều có chỗ rõ ràng lực bất tòng tâm, tuyệt đối không thể là cổ vật thời Khang Hi, đích thực là đồ giả, chỉ có điều mô phỏng không tồi, nếu mua 300 tệ thì không bị thiệt, còn có thể kiếm chút đỉnh.
Trịnh Khải Đạt và Tần Dũng lại gật đầu, còn sắc mặt của Mã Mập lại càng lúc càng khó coi, giống như sắp khóc tới nơi.
- Lý tiên sinh, anh nói bình này có thể kiếm được một chút, vậy rốt cuộc có thể kiếm được bao nhiêu?
Lý Dương khó hiểu nhìn Mã Mập, mua được đồ có thể kiếm tiền vẫn không vui. Tên Mã Mập này sợ rằng muốn tìm đồ cổ chính hiệu đến phát điên rồi.
- Nếu cầm đến Minh Dương, bán 800 đến nghìn tệ không thành vấn đề nhưng nếu bán cho hàng đồ cổ thì bọn họ nhất định sẽ không mua với giá ấy.
Lý Dương suy nghĩ một chút, mới ước tính được giá này. Gần đây Lý Dương nghiên cứu toàn là nhưng hàng có giá tương đối cao, đối với những đồ nhái phổ biến này cũng không hiểu nhiều lắm.
- Có một nghìn, thôi rồi, xong rồi!
Vốn cho rằng Mã Mập phải vui mừng, ai ngờ y ngồi phịch xuống đất, vẻ mặt ảo não, chua xót. Lý Dương và Trịnh Khải Đạt nhìn nhau, hai người đều cảm thấy có gì không đúng.
- Mã Mập, cậu nói thật đi, cái này rốt cuộc mua bao nhiêu tiền?
Lý Dương nhìn Mã Mập, đột nhiên hỏi.
- Tôi, tôi trả 30 nghìn mua nó, còn cho rằng là đồ thời Khang Hi thật sự, không ngờ lại mua phải hàng giả.
Môi Mã Mập run cầm cập, đập vào nhau, cuối cùng gào khóc lên. Y không dám tin những gì Trịnh Khải Đạt nói nhưng y rất tin Lý Dương. Biết Lý Dương là người nhiều tiền, không lừa gạt y, hơn nữa Lý Dương lại đưa ra nhiều đạo lý như vậy, lúc này Mã Mập đang không biết mình bị lừa, thật là khờ khạo!
- 30 nghìn?
Lý Dương và Trịnh Khải Đạt sững người một lúc, đặc biệt là Lý Dương, hơi có chút nói không lên lời. Mình đã mua lô hàng của Mã Mập chưa được mấy ngày, một tháng chưa được. Tên này lại mang 30 nghìn tệ chạy đến Bắc Kinh mua chiếc bình giả, 30 nghìn tệ bị hắn tiêu hết sạch rồi!
Lý Dương lại nhớ tới gã này dường như vẫn còn mối nợ canh cánh trong lòng, bất lực lắc lắc đầu. Ngô Hiểu Lỵ nói quả không sai, người như thế này đúng là vô phương cứu chữa.
- Tôi đi tìm tên kia!
Mã Mập đột nhiên đứng dậy, ôm bình chạy về phía trước, Lý Dương không ngăn cản y. Tên này cho dù tìm được người ta thì e rằng cũng không được thừa nhận. Chỉ xem y có thể cải tà quy chính, sống tốt qua ngày sau vụ này hay không.
- Người này rốt cuộc là ai? Sao lại mua 30 nghìn tệ mà nói là 300 tệ?
Trịnh Khải Đạt thấy tên béo này rất kì lạ. Y ở trước mặt Lý Dương dường như cố ý che dấu thân phận mình.
Lý Dương cười đau khổ, kể lại chuyện hắn và Ngô Hiểu Lỵ đến nhà hắn xem “Tuyên Đức Đại Hang” cho Trịnh Khải Đạt nghe. Sau khi nghe xong, Trịnh Khải Đạt, Tần Dũng và Triệu Dân đều ngẩn ra, không ngờ còn có việc như vậy trên đời.
Cái chén đó, Lý Dương không làm sao đề cập được. Lớp dầu trên cái chén vẫn chưa hết, bây giờ cái bát này đặt trước mặt người khác cũng có thể nhìn ra giá trị trong đó.
Gạt chuyện của Mã Mập sang một bên, mấy người tiếp tục đi về phía trước. Không phải Lý Dương không muốn giúp y mà là người như vậy căn bản không có cách nào giúp được. Nếu Mã Mập kiên định, quyết chí làm việc chứ không phải muốn tìm đồ độc đắc phát tài thì Lý Dương giúp hắn tìm việc làm tạm không vấn đề gì. Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy thì giúp thể nào cũng vô ích, trừ phi Lý Dương ngày ngày đều giúp y phân biệt đồ thật hay giả, nhưng điều này trên thực tế là không thể.
Chưa đi được vài phút thì đến khu mà Mã Mập nói. Đại Bằng thực ra gần giống mấy quầy hàng, chỉ là có thêm một cái biển nhựa chắn mưa, chắn gió. Cuối Đại Bằng cũng là những quầy hàng la liệt, bên trên bày đa dạng các loại đồ cổ.
Lý Dương vẫn cố ý đi vào xem một vòng, cuối cùng phát hiện đồ vật bên trong quả thật không có gì khác với những thứ bày bán bên ngoài. Không biết có phải vì thêm cái biển hiệu khiến mọi người có cảm giác đồ ở đây tốt hơn bên ngoài? Đồ bên trong hơi đắt một chút, những thứ tương đồng ở bên ngoài bán 5, 10 tệ thì ở cuối Đại Bằng ít nhất cũng phải 30, 50 tệ.
Bóng dáng Mã Mập đã khuất, y có thể tìm được kẻ đã lừa y hay không, không ai biết, nhưng bọn người Lý Dương đều hiểu, tên lừa đảo đó vẫn coi như chưa ác lắm, dùng đồ thường lừa y nhưng vẫn có thể làm y thu lại chút đỉnh. Rất nhiều người dùng hàng giả hiện đại lừa gạt người khác nhưng cơ bản một chút giá trị cũng không có. stevenqb1890Siêu Cấp Hoàng Kim ThủTác giả: Tiểu Tiểu Vũ
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
504 chương
93 chương
63 chương