Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 1280 : Dao ngọc không bình thường!

Siêu Cấp Hoàng Kim ThủTác giả: Tiểu Tiểu VũChương 1277: Dao ngọc không bình thường! Nhóm dịch: QuyVoThuongNguồn: metruyen-Đao nhỏ không chớp mắt này không ngờ là Ngô Côn Đao? Sự xuất hiện của thanh thần binh lợi khí này dẫn đến rối loạn hoàn toàn không chỉ người xem, khám khảo, cố vấn và các vị lãnh đạo bên đó cũng đều bắt đầu bàn luận. Có thể nói từ nghành chạm ngọc hoặc người có liên quan đến ngành chạm ngọc, gần như không có ai không biết Lục Tử Cương. Một chút hiểu biết về Lục Tử Cương đều sẽ biết ông binh khí độc nhất mà ông làm chạm ngọc, Ngô Côn Đao. Ngô Côn Đao lần nữa xuất hiện còn là trong trường hợp này xuất hiện, không khỏi khiến người không kinh ngạc.,-Trần Lão, đây thực sự là Ngô Côn Đao sao? Hội trưởng Tịch đích thân đến bên cạnh Trần Vô Cực, hỏi nhỏ một câu, làm hội trưởng của hiệp hội ngọc thạch, ông rất rõ uy lực của Ngô Côn Đao với các thầy chạm ngọc. -Hội trưởng Tịch, Ngô Côn Đao là Lý Dương ngẫu nhiên tìm lại được! Trần Lão mỉm cười gật đầu, mắt của Hội trưởng Tịch mở càng to hơn, Trần Vô Cực thừa nhận thân phận của thanh đao này, cũng chứng thực suy đoán của bọn họ. -Trần Lão, công tác bí mật của ông làm thật sự tốt! Hội trưởng Tịch gượng cười nói một câu, việc Lý Dương có Ngô Côn Đao chỉ có ít người biết, thiểu số này cón đều được Trần Vô Cực yêu cầu giữ bí mật, bên ngoài tất nhiên không rõ. Thật ra trước khi thi đấu đại sư, Trần Vô Cực đã đoán được Ngô Côn Đao sẽ mang lại chấn động cho mọi người, đây cũng xem như giúp Lý Dương tạo thế, hiện này mà nói hiệu quả không tồi. -Tiểu lý là người phúc duyên thâm hậu! Hồng Lão bên cạnh Trần Vô Cực thở dài, bọn họ sớm biết Lý Dương có Ngô Côn Đao , nhưng tận mắt thấy Lý Dương sử dụng thành thục thanh đao này, trong lòng còn có chút suy nghĩ khác. Lòng đố kị là bản năng của con người, cho dù bọn họ các lão tiền bối này cũng không thể ngoại lệ. -Hồng Lão nói rất đúng, duyên phúc của cậu ta, thật không còn gì để nói! Hội trưởng Tịch rất tán đồng gật gật đầu, nhìn ánh mắt của Lý Dương lại có chút phức tạp, tiếp theo ông cũng không nói gì, sau khi cáo biệt bọn người Trần Vô Cực lại trở về chỗ ngồi của mình. Lúc ông trở về, đồng thời cũng mang theo tin tức thanh đao này là Ngô Côn Đao trở về. Lúc này toàn bộ hội trường, bàn luận gần như đều là thần binh tuyệt thế này, ngày cả màn hình lớn đều nhắm thẳng vào Lý Dương, toàn cảnh triển hiện thanh đao này. Một cây đao, lúc này nghiễm nhiên trở thành trung tâm của mọi người. Tiếng bàn luận của mọi người không thể thúc đẩy thời gian, trận đấu rất nhanh được 50 phút, những đại sư chạm ngọc tốc độ nhanh đã kết thúc điêu khắc, bắt đầu đánh bóng. Đánh bóng đầu tiên chính là Chu Diệp. Chu Diệp làm là cái cưa nhỏ, lúc nhỏ, Chu Diệp thích nhất hoàn toàn không phải là chạm ngọc, mà là thợ mộc, lúc đó hâm mộ nhất chính là cưa của thợ mộc không ngừng múa may cưa xẻ, rất hi vọng có một ngày anh ta cũng như thợ mộc vậy, cầm cưa làm ra các dụng cụ gia đình người khác cần. Đáng tiếc cha mẹ anh ta đối với niềm đam mê này không tán đồng, chạm ngọc cũng chính là thủ công, nhưng địa vị cao hơn thợ mộc rất nhiều. Hơn nữa bọn họ cũng xem như là thế gia chạm ngọc, Chu Diệp lại tính cách ngoan ngoãn, được cha mẹ yêu cầu, từ nhỏ bắt đầu học chạm ngọc. Người thông mình, ở nơi nào cũng đều có thể phát triển, Chu Diệp dần dần có danh tiếng của chính mình trong ngành chạm ngọc, dần dần cũng hoàn toàn bỏ quên lí tưởng hồi nhỏ thợ mộc của mình. Hôm nay lúc Trần Vô Cực ra đề, anh ta đầu tiên nghĩ đến chính là cái cưa hâm mộ từ nhỏ, không kìm được làm ra cưa ngọc. -Chu Diệp là thiên tài! Hồng Lão nhìn trên màn hình lớn đang hiện cưa ngọc nhỏ, không kìm nổi khen ngợi một tiếng, lúc này cưa ngọc còn chưa đánh bóng xong, nhưng bất phàm trong đó đã hiện ra rồi. -Đúng, thiên tài chân chính nếu đi trái đường, các lực phá hoại sẽ vượt qua tưởng tượng, may mà thiên tài này đã quay được đường ngay! Tống Lão cũng nói theo một câu, người khác đều không nói gì, việc của Chu Diệp bọn họ đều biết rõ. Các ngọc cổ nhà Chu mô phỏng này đến nay còn chưa hoàn toàn xóa sạch, tuy nhiên bọn họ cũng đều hiểu Chu Diệp làm ra các ngọc cổ này là hành vi ép buộc, đối với Chu Diệp hoàn toàn không trách cứ nhiều. -Hoàng Hạo cũng không kém! Tề Lão đột nhiên nói một câu, Hoàng Hạo ngồi ngọc khí cũng gần kết thúc, Hoàng Hạo là hoàn toàn không phải riêng một ngọc khí, anh ta làm nguyên liệu được cung cấp thành khối ngọc hình vuông, điêu khắc khối ngọc ra gò, khoan, đạo cụ các công cụ chạm ngọc. Gò, khoan các vật này đều là công cụ chạm ngọc trước kia thường dùng, sau khi máy móc hóa phát triển các công cụ này rất nhiều đều rơi vào lịch sử, tuy nhiên, lúc nhỏ Hoàng Hạo tiếp xúc với các vật này, đối với các vật am hiểu rất sâu. Một điểm quan trọng nhất là rất nhiều thầy chạm ngọc lão tiền bối, đối với công cụ trước đây đều có cảm tình, hiện nay chạm ngọc tuy không còn sử dụng các công cụ này, nhưng ý nghĩa của chún vẫn tồn tại. -Tiểu tử này đang mạo hiểm, thời gian quá gấp như vậy, còn dám làm nhiều vật như vậy! Hồng Lão lắc đầu mắng một tiếng, tuy nhiên nụ cười trên mặt ông đã bán mất tâm tình của ông lúc này. Thời gian ngắn như vậy khắc ra nhiều vật như vậy, tuyệt đối không phải việc dễ làm. Điều đó chỉ có thể chứng minh thực lực mạnh mẽ của Hoàng Hạo, biểu hiện đồ đệ tốt, sư phục làm sao không vui được. Bọn Tống Lão, Tề Lão đều nhìn ra khẩu phật tâm xà của Hồng Lão , nhưng không vạch trần. Người ta bồi dưỡng ra một đồ đệ tốt, quả là bổn sự của mình, điểm này không có gì ngưỡng mộ, huống hồ, Tề Lão có con trai Tề Hải Dương kế thừa gia nghiệp, lần này vật Tề Hải Dương làm ra cũng ngang Hoàng Hạo. Tống Lão không thu nhận đồ đệ, lòng càng mở rộng, chỉ cần lần này Lý Dương có thể giành được thứ tự tốt là được, Bắc Kinh có một Lý Dương là đủ rồi. Thời gian còn lại là năm phút cuối cùng, rất nhiều đại sư chạm ngọc đều bắt đầu đánh bóng công cụ trên tay, tác phẩm nghệ thuật chạm ngọc nào cũng đều tinh xảo cũng từ trong tay bọn họ xuất hiện. Cho dù thời gian gấp gáp, các đại sư này dũng ngọc khí nhỏ, cũng đều giao được một đáp án hoàn mỹ. Màn hình lớn chuyển đổi liên tục, khán giả sẽ xuất hiện tiếng khen ngợi, không hổ là thi đấu đại sư đỉnh cấp nhất của giới chạm ngọc, nguyên liệu ngọc bình thường từ trong tay họ sau đó làm ra các vật vô cùng bất phàm. Màn hình lớn, lúc này lại tập trung vào một người. Lý Dương khởi bước muộn, so với các đại sư chạm ngọc khác hắn muộn khoảng hai mươi phút, thời gian này hoàn toàn không ảnh hưởng điêu khắc của hắn, lúc này miếng ngọc nhỏ trong tay hắn cũng đã thành hình rồi. Chỉ là mọi người nhìn thấy nguyên liệu ngọc thành hình sau đó đều sửng sốt một lúc. Lý Dương chạm khắc rất giống dụng cụ cắt gọt, quả thực mà nói như là một lưỡi dao, chỉ là dao này thoạt nhìn bình thường như vậy, lại dài lại nhỏ, giống như một cây côn thẳng. Nếu đơn giản bán ra, khối khắc ngọc này của Lý Dương căn bản không thể so sánh với các đại sư chạm ngọc khác, rất nhiều học trò chạm ngọc bình thường trong lòng thì thầm, ngọc khi như vậy bọn họ cũng có thể làm, làm sao lại xuất hiện trong cuộc thi đấu đại sư chạm ngọc. Thời gian trôi qua 58 phút, còn lại hai phút cuối cùng. Lúc này mọi người của ban giám khảo cũng đều nhìn Lý Dương, bọn người Hồng Lão đều nhíu mày,vẻ mặt của Trần Vô Cực thoạt nhìn rất bình tĩnh, nhưng trong lòng rất lo lắng, ông cũng không biết Lý Dương đang làm việc gì. Còn hai phút cuối cùng, khóe miệng Lý Dương lại hiện một nụ cười. Hắn không cần máy đánh bóng, chỉ lấy ra một cái băng gạt màu trắng, khẽ khẽ lau ở dao ngọc khiêm tốn này, hai phút cuối cùng trôi quan, Hồng Lão tuyên bố thời gian thi đấu đã đến, Lý Dương trực tiếp đặt dao ngọc lên bàn. Mặt trên của dao ngọc còn phút một băng gạt màu trắng, dao ngọc bên trong hoàn toàn bị che lại.33 vị đại sư chạm ngọc dự thi đều đứng dậy, đến giờ rồi, công việc của bọn họ đã hoàn thành rồi, cho dù kết quả như thế nào, bọn họ đều đã cố gắng hết sức, đợi kết quả là chính. Tề Hải Dương, Hoàng Hạo đều quay đầu nhìn Lý Dương, một chút ngưỡng mộ trong mắt cũng không dấu. Các đại sư chạm ngọc khác vừa nãy đắm chìm trong công việc, hoàn toàn không biết việc Ngô Côn Đao trong tay của Lý Dương, nhưng hai người bọn họ rất biết, Lý Dương vừa nãy thu lại thanh đao không bình thường chính là thần binh tuyệt thế trong truyền thuyết! Đáng tiếc là, hai người vừa nãy luôn chuyên tâm vào công việc của mình, không trông thấy Lý Dương sử dụng Ngô Côn Đao như thế nào. Các đại sư dự thi mang để lại tác phẩm của mình, tất cả đi về ghế tham dự, tạm thời nghỉ ngơi, các giám khảo cũng tạm thời rời đi, bọn họ phải thu các tác phẩm chạm ngọc tiến hành đánh giá, bình ra kết quả của hôm nay. Hiện trường thi đấu diễn ra vài hoạt đồng hỗ trợ, không đến mức khiến mọi người vất vả chờ đợi. -Bộ trưởng An, tôi thấy Lý Dương lần này có thể bị loại! Trương Ưng khẽ thở dài, trước đây anh ta đối với Lý Dương ôm hi vọng rất lớn. dù sao Lý Dương là người đứng đầu ngày thi đấu hôm qua. Anh ta cũng hi vọng Lý Dương có thể đạt được thành tích tốt, mình cũng coi như là một người bạn của Lý Dương. Lý Dương giành được thành tích càng tốt anh ta làm bạn càng tự hào. Nhưng cuối cùng sau khi thấy dao ngọc không bình thường của Lý Dương, trong lòng anh ta không có một tia hy vọng. Đừng nói anh ta nữa, chính các sinh viên không hiểu chạm ngọc hiện này cũng tràn đầy thất vọng. Cho dù bọn họ không hiểu chạm ngọc, không biết tốt xấu của chạm ngọc, nhưng bọn họ đều nhìn ra, vừa này dao ngọc của lý dương và các ngọc khi mà các đại sư khác điêu khắc so ánh có chênh lệch rất lớn, đấy là chênh lệch khiến người khác tuyệt vọng. Đây giống như một đống vàng sáng lấp lánh và một đống đá không được coi trọng đặt cùng nhau. Khiến cho bọn họ buồn chán là khối đá không được coi trọng này chính là dao ngọc mà Lý Dương làm ra, trông thấy vật thần tượng làm ra kém như vậy, trong lòng rất nhiều người đều rất chua xót. Tục ngữ nói không sai, hi vọng càng lớn thất vọng càng nhiều, các sinh viên này hiện nay chính là như vậy. Ngay cả người bình thường đều có suy nghĩ này, đừng nói là người am hiểu đó. Trương Ưng nói lời này cũng đơn thuần là bình thường, trong các người xem còn có không ít người đang bàn luận, hiện nay không có ai coi trọng Lý Dương. An Văn Quân quay đầu nhìn Trương Ưng một cái, trực tiếp lắc đầu. Cô không nói gì, nhưng cô đối với của Trương Ưng rất tán đồng. Lần này Lý Dương có thể bị loại thẳng, vô duyên với chung kết ngày mai. Kết quả này,trong lòng An Văn Quân có cảm giác khác lạ nói không nên lời. Cô không biết mình nên vui hay nên buồn, làm người bạn của Lý Dương, Lý Dương không được thăng cấp cô hẳn rất buồn mới đúng, nhưng Lý Dương không thăng cấp, trong chạm ngọc biểu hiện bình thường đó đối với An Thị có rất nhiều chỗ lợi. Lý Dương không có được nhiều thành tựu như vậy, hi vọng lôi kéo Lý Dương của cô có thể tăng lên mấy phần. Góp vui có mấy trò, đáng tiếc tâm trạng của người xem hoàn toàn không được náo động lên, rất nhiều người còn đang nhìn xung quanh, hi vọng các giám khảo sớm đi ra ngoài. Trận đấu hôm nay, buổi sáng có thể có kết quả, buổi chiều là thời gian nghỉ ngơi, có thể để các đại sư thăng cấp nghỉ ngơi một chút, chuẩn bị tốt cho chung kết ngày mai.