Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Chương 122 : Ai sửa mái nhà dột?
Nhóm dịch: QuyVoThuong Nguồn: Lý Dương mỉm cười, Hà lão nói một câu mà Lý Dương lúc này vẫn còn nhớ rất kỹ. Trong giới đồ cổ rất nhiều chuyện, vô luận chuyện gì cũng không được tin tưởng, phải tin vào chính nhãn lực của mình. Ai biết được chủ cửa hàng trước mắt có phải đang cố ý tỏ ra thương cảm không?
Hơn nữa, cái Tuyên Đức Lô này tuyệt không tới mười vạn, năm vạn đã là đắt rồi, Lý Dương cũng không dự định tăng giá lên nữa.
-Ông chủ, tôi nói sự thực, 10 vạn đã là lỗ 10 vạn rồi, không thể thấp hơn được.
Chủ cửa hàng nhìn thấy Lý Dương bất động thanh sắc nên vẻ mặt lập tức tỏ ra đau khổ, nhưng khóe mắt vẫn còn thỉnh thoảng liếc nhìn Lý Dương.
-Ba, ba, con đã về.
Ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng gọi, chủ cửa hàng sửng sốt, trên mặt hiện ra nụ cười, nhanh chóng thu lại Tuyên Đức Lô.
Từ bên ngoài chạy vào là một cậu bé chưa tới mười hai tuổi, trên đầu còn đội theo một cái mũi, nhìn thấy trong cửa hàng có người cậu bé liền sửng sốt một chút nhưng rất nhanh lập tức cười to nói rằng:
-Ba ơi, lọ sơn lấy được ở Triệu thôn con đã mang về rồi.
-Thật sao, nhanh mở ra cho tôi xem nào.
Chủ cửa hàng vẻ mặt có chút kích động, đứng dậy liền đi ra ngoài. Nhưng mà mới chỉ đi có hai bước liền xoay người ôm cái rương Tuyên Đức Lô đưa vào trong phòng sau, rồi mới đi ra ngoài.
Nhìn thấy Lý Dương, chủ quán lên tiếng nói:
-Ông chủ này, rất xin lỗi con trai tôi vừa mới lấy được một kiện hàng hóa về, hai vị nếu không tiện ngày mai quay trở lại nói chuyện sau cũng được.
-Không sao cả, con của ông thu được món đồ gì vậy chúng tôi đi xem qua một chút?
Lý Dương lắc đầu, hiện giờ ở nông thôn đã rất khó tìm được một món đồ rồi, nhưng mà lọ sơn này lại làm cho hắn nghĩ tới một việc.
Hà lão đã từng nói qua với Lý Dương, thi thoảng cũng có trường hợp để bảo vệ văn sức trên đồ sứ tránh bị thời gian ăn mòn, người ta hay sơn lên một lớp sơn bảo vệ.
Sau này những nước sơn này bởi vì một số chuyện ngoài ý muốn mà vẫn không bị xóa đi. Những người biết bí mật này thường xuyên thu thập loại đồ sứ có nước sơn này, có người còn nhặt được báu vật rồi.
Nhưng mà sau này cũng có rất nhiều người lợi dụng chuyện này để bố trí bẫy rập. Làm cho không ít người không biết bị lừa, hiện giờ chuyện đã qua lâu rồi, người biết loại đồ sứ được bọc trong một lớp sơn cũng không còn nhiều.
-Chuyện này, có thể, có thể, không thành vấn đề.
Chủ cửa hàng suy nghĩ một chút, sau đó cười cười đáp ứng xuống. Đồ vật đã là của bọn hắn, Lý Dương muốn sửa mái nhà dột cho hắn, thì hắn cũng không khách khí. Chủ cửa hàng cũng không ngại bán đi một ít vật gì đó.
Đang nói, cậu bé mang theo một lọ sơn lớn đi vào, cái lọ này quả thực không nhỏ, cao gần nửa mét, sơn màu hồng, chỉ là thời gian dài qua đi đã biến thành màu nâu đen rồi.
Vừa nhìn thấy lọ lớn này, chủ cửa hàng lập tức kích động.
Cậu bé lấy ra một cái thùng, lấy ít nước vào trong thùng, đặt lọ sơn này vào trong chậu nước sau đó lấy ra cái khăn thấm nước bắt đầu chà chà trên thân lọ sơn.
Chủ cửa hàng đứng bên cạnh hỗ trợ, hai người Lý Dương đứng ngây ngốc ở bên cạnh.
Chiếc lọ sơn này vừa mới tới Lý Dương đã dùng năng lực đặc thù để quan sát món đồ này. Cha con chủ cửa hàng vận khí thật không tồi, đúng là loại đồ sứ sơn qua như Hà lão đã giảng.
Bên trong lớp sơn là loại sứ thanh hoa có hai tầng khe hở màu vàng nhạt, không có lạc Khoản, Lý Dương căn cứ vào khe hở mà phân tích, đây là một kiện đồ sứ Quang Tự Đân Diêu, cũng không tồi chút nào.
Lý Dương ngây ngốc chính là cái bệ của lọ lớn này, cái bệ đỡ của nó rất dày, ở giữa còn có chút ánh sáng. Bên trong một món đồ rửa bút làm bằng sứ nằm lẳng lặng ở đó, trên mặt đồ rửa bút màu sắc qua những khe hở không ngờ lên tới hơn 15 màu.
Lại nói tiếp đây là lần thứ 2 Lý Dương gặp phải chuyện bảo bối được dấu bên trong một kiện đồ vật khác. Không biết người xưa có phải thích làm như thế hay không?
Mười lăm vòng, một vòng là 60 năm, nói rõ cái đồ rửa bút này đã có niên đại ít nhất là 900 năm. Lý Dương nghĩ một chút, đó đại khái là thời kỳ cuối của Bắc Tống à.
Đồ rửa bút làm bằng sứ màu xanh này khéo léo tinh xảo phi thường. Đường kính của nó không sai biệt lắm tầm 30mm, độ dày khoảng 4-5mm. Mặt trái của đồ rửa bút này cũng không có chữ Khoản, chỉ có đinh ngân thật nhỏ, có năm cái đinh ngân như vậy. Lý Dương tỉ mỉ nhớ lại tri thức về cổ vật học được ở nhà Hà lão, Hà lão luôn là đại hành gia trong nghề đồ cổ, loại thư tịch về việc này cũng rất nhiều.
Chủng loại đồ sứ có đinh ngân cũng không nhiều, hơn nữa vào hậu kỳ Bắc Tống. Lý Dương không sai biệt lắm đã đoán ra được lai lịch của món đồ rửa bút này. Nếu Lý Dương đoán không nhầm, cái món đồ rửa bút này chính là một kiện bảo bối khó lường. Lý Dương sau khi ra phán đoán, chủ cửa hàng vào con trai đã rửa được hơn phân nửa lớp sơn bên trên. Càng tẩy rửa chủ cửa hàng càng cao hứng, trên khuôn mặt cậu con trai cũng tràn đầy hưng phấn. Không cần phải nói bọn họ hưng phấn vì sắp sửa được mái nhà dột rồi.
-Ông chủ, vận khí không tồi, là một kiện đồ cổ rồi.
Lý Dương ngồi xuống, cười ha hả nói một câu, chủ cửa hàng cũng vui vẻ, không nhịn được mà gật đầu.
-Đây là Tương Quân Quán được làm ở Dân Diêu thời kì Quang Tự. Tuy là Dân Diêu nhưng vô cùng tinh mỹ, giá trị cũng xa xỉ.
Lý Dương tiếp tục nói rằng, chủ cửa hàng gật đầu. Vừa rồi nhìn thoáng qua hắn đã nói được vấn đề của Tuyên Đức Lô. Chủ cửa hàng đã cho rằng Lý Dương là chuyên gia cao cấp, hơn nữa hắn cũng đã nhìn ra niên đại của món đồ này, tự nhiên không có bất luận hoài nghi nào cả.
Nói xong những thứ này Lý Dương cũng không nói chuyện nữa, lẳng lặng nhìn hai cha con họ tẩy rửa sơn. Qua hơn nửa tiếng đồng hồn, hai cha con rốt cuộc cũng rửa sạch được cái lọ sứ lớn này.
-Ông chủ, tôi đối với bảo bối ông vừa thu được rất có hứng thú, nói cái giá đi?
Thấy cha con chủ quán ôm cái lọ đặt lên bàn, Lý Dương nhìn Tương Quân Quán(Quán = lọ) đột nhiên nói một câu.
-Ông chủ này, nhãn lực của ngài thực sự là tôi không qua được, nếu ngài xem trúng vậy ngài cho một cái giá đi.
Chủ cửa hàng sóng mắt vừa chuyển lập tức cười ha hả nói rằng.
Cái lọ lớn này là lúc hắn đi xuống vùng nông thôn vô tình gặp được. Lúc đó muốn bảo người tôi bán cho hắn rồi. Thế nhưng chủ cửa hàng cũng đủ kiên nhẫn, chờ thêm một tháng nữa mới nhờ con trai đi tìm phương pháp khác tới mua.
Kết quả đúng là một lần đã thành, con trai hắn cũng đã mang được lọ sứ lớn này về. Hắn hôm nay vẫn còn chưa đóng cửa, chính là đợi con trai quay về, không nghĩ tới trong lúc chờ đợi lại gặp được khách hàng.
Hắn đối với Lý Dương rất xa lạ, nghe giọng cũng có thể nhận ra được Lý Dương là người từ ngoài tới. Nhưng mà chuyện này cũng không quan hệ, chỉ cần có tiền thì thế nào cũng được. Người buôn bán chủ yếu là kiếm tiền, chủ cửa hàng cũng không phải là một người sưu tầm.
-Năm vạn!
Lý Dương suy nghĩ một chút, lập tức đưa ra cái giá cả, Tương Quân Quán này mặc dù tốt, nhưng dù sao cũng là Dân Diêu, đồ sứ của Dân Diêu cũng không thể cao hơn Quan Diêu được.
Giống như cái chén nhỏ của Lý Dương lừa được, Càn Long Dân Diêu chỉ cần 2 vạn một đôi, đổi lại thành Gia Tĩnh Quan Diêu có thể biến thành 300 vạn rồi, kém cả trăm lần à.
-Ông chủ, thấy ngài ra giá thì biết ngài quả thực là người trong nghề. 5 vạn tôi có thể cho ngài, thế nhưng ngài phải mua Tuyên Đức Lô, hai món đồ 15 vạn.
Chủ cửa hàng nhìn hắn cười ha hả rồi trả lời. Hắn nhìn ra Lý Dương quả thực có hứng thú đối với Tương Quân Quán này, cho nên mới đưa ra cái điều kiện như vậy. Tuyên Đức Lô ở trên tay hắn cũng lâu quá rồi, chủ quán đã muốn bán ra ngoài sớm, lần này gặp phải Lý Dương hắn quyết không buông tha.
-Hai kiện, 12 vạn.
Lý Dương hận không thể lập tức đáp ứng chủ cửa hàng, thế nhưng hắn cũng hiểu rõ, nếu đáp ứng sớm quá chủ của hàng sẽ nghi ngờ.
-14 vạn.
Chủ cửa hàng nói.
-13 vạn.
Lý Dương lập tức trả giá.
-Đồng ý!
Nụ cười trên mặt chủ cửa hàng lúc này càng sâu rồi, đôi mắt cũng híp lại, làm cho người tôi có cảm giác như một loại gian thương.
Con trai của hắn đứng ở bên cạnh nhìn thấy, thấy Tương Quân Quán này bán ra nhanh như vậy cũng thật cao hứng. Đây chính là lần đầu tiên hắn ra ngoài thu mua hàng hóa, đạt được thành tích như vậy là tốt rồi.
Chủ cửa hàng này chỉ có giao dịch tiền mặt, Lý Dương để cho Lưu Cương quay về lấy tiền, còn hắn ở lại nói chuyện phiếm với chủ cửa hàng.
Hơn mười phút sau Lưu Cương cầm theo túi tiền mang tới. Lý Dương lấy ra 13 vạn tiền mặt đưa cho chủ cửa hàng. Lúc này kiện phế phẩm Tuyên Đức Lô cùng Quang Tự Dân Diêu Tương Quân Quán biến thành của hắn rồi.
Chờ khi đồ tới tay, Lý Dương mang theo Tương Quân Quán cùng Tương Đức Lô rời khỏi cửa hàng đồ cổ. Chủ cửa hàng còn cố ý ra tiễn bọn họ thật xa mới trở lại.
-Cha, hôm nay chúng tôi kiếm lớn rồi. Cái lọ lớn đó chúng tôi chỉ mất 500 đồng làm phí vận chuyển, Tuyên Đức Lô ngài chỉ mua có 2 vạn. Ngày hôm nay bán lời một lúc hơn 10 vạn à.
Trên mặt người con trai lộ ra vẻ mặt hưng phấn. Chủ cửa hàng hơi chút đắc ý, Tuyên Đức Lô lúc hắn thu mua đã biết là có tỳ vết, chỉ là muốn xem có thể hù được người hay không. 20 vạn bất quá chỉ là nói dối Lý Dương mà thôi, hắn muốn làm cho Lý Dương đồng tình với hắn mà thôi.
Hiện nay xem ra, chủ cửa hàng tự nhận hiệu quả không tồi, Lý Dương coi trọng cái Tương Quân Quán của hắn, làm cho hắn bán lời được hơn 10 vạn, vụ buôn bán này làm cho hắn ăn uống được cả một năm rồi.
Vừa rời khỏi cửa hàng đồ cổ, Lý Dương vẫn áp chế tim mình đập nhanh. Nếu như Lý Dương đoán không có sai, bên trong Tương Quân Quán có cất dấu một kiện đồ rửa bút Nhữ Diêu Thanh Dứu.
Nhữ Diêu là một trong năm lò gốm sứ lớn nhất Đại Tống lúc bấy giờ. Đồ sứ của nó được nung ra lưu truyền tới đời sau vô cùng thưa thớt, cái món đồ rửa bút Thanh Dứu này giá trị có thể nghĩ được.
Chủ cửa hàng cho rằng mình kiếm lời lớn nhưng lại không biết món lời lớn đã bị Lý Dương lấy đi mất.
Trở lại khách sạn, Lý Dương đã muốn đập Tương Quân Quán ra rồi, nhưng mà Lưu Cương ở bên cạnh nên thôi.
Tuyên Đức Lô tuy rằng là phế phẩm, nhưng cũng là một kiện đồ cổ, hơn nữa còn có món đồ chính phẩm rửa bút Thanh Dứu, Lý Dương cuối cùng cũng có vật phẩm cất dấu cho riêng mình rồi. Cũng có khí thế của một người trong giới đồ cổ rồi.
Ngủ vô cùng ngon, sáng hôm sau Lý Dương tâm tình rất sảng khoái.
Lý Xán cũng đã dậy từ sớm, trải qua một đêm tinh thần cùng thể xác của hắn cũng đã được khôi phục không ít. Mấy người ăn xong bữa sáng, Lý Xán nhìn thấy Tuyên Đức Lô và Tương Quân Quán, kinh ngạc không khép mồm lại được.
Trên xe, Lý Dương mới nói chuyện hôm qua cho Lý Xán. Lý Xán nhìn kỹ hai món đồ vật này, không ngừng lắc đầu biểu thị Lý Dương đã mua đắt rồi. Hai đồ vật này ở cùng chỗ mà bán được 10 vạn đã là quá đắt rồi, Lý Xán biểu thị nếu là hắn mua mà nói, tối đa chỉ có 8 vạn là có thể giúp Lý Dương mua được.
Lý Dương chỉ là cười cười, cũng không để ý, bảo bối chân chính còn ở bên trong à, so với giá trị của món đồ rửa bút thanh dứu này thì 10 vạn chỉ là một con số lẻ mà thôi.
Lý Dương đưa Lý Xán tới Trịnh Châu suy nghĩ một chút rồi cùng Lưu Cương trở về Minh Dương. Kiện đồ rửa bút này rất quý, bởi vì còn ở bên trong Tương Quân Quán nên rất khó bỏ vào trong tủ sắt ở trong xe. Làm cho Lý Dương lo lắng chính là đường từ Trịnh Châu trở về nhà cự ly có tới hơn 200 dặm. stevenqb1890Siêu Cấp Hoàng Kim ThủTác giả: Tiểu Tiểu Vũ
Truyện khác cùng thể loại
357 chương
21 chương
10 chương
244 chương
65 chương
31 chương
165 chương