Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Chương 1205 : Còn có thể chống đỡ
Siêu Cấp Hoàng Kim ThủTác giả: Tiểu Tiểu VũChương 1201: Còn có thể chống đỡNhóm dịch: QuyVoThuongNguồn: metruyenBọn Lý Xán, Chu Văn vẫn đang ngồi ở chỗ lần trước.
Bên cạnh bọn họ, ban đầu vốn là chỗ của người Nhật Bản và người Hàn Quốc lúc này đều đổi người rồi, ngoại trừ Lâm Chính Thanh tham gia lần này ra bốn người khác có hai người Châu Âu, hai người Mỹ.
Hai người Châu Âu đó ở bản địa có danh khí rất cao, được người ta gọi là đổ vương, chỉ là không được thế giới thừa nhận, danh khí không bằng thập đại vương cườngCho dù như vậy, thực lực của bọn họ cũng không yếu.
Hai người Mỹ đó thoạt nhìn còn hơi trẻ tuổi, là cao thủ cờ bạc nổi tiếng mấy năm gần đây, nghe nói một trong hai người đó đã từng thắng thập đại vương cường, chỉ là vì nguyên nhân khác mà tên tuổi không lưu truyền.
Cho dù nói thế nào, những người này không thể xem thường, không có thực lực nhất định, sẽ không được cao nhân mời đến. Sau đó cung cấp cho nhiều tiền phỉnh như vậy đểu tham gia đánh cược.
Sáu người tham gia đổ hôm nay, người thu hút nhất chính là đổ vương Lâm Chính Thanh đến từ Malaixia.
Rất nhiều người đều suy đoán, Lâm Chính Thanh xếp thứ mười thế giới. Có thể thắng Lý Dương hay không, nếu là có thể thắng Lý Dương tên tuổi của y nhất định sẽ được nâng lên, cho dù y không đạt được vị trí thứ năm, cũng có thể thăng lên hai bậc.
Nhưng nếu y thua, Lý Dương có thể thay thế vị trí của y, trở thành đổ vương đứng thứ mười trên thế giới.
Chỉ dựa vào hai cuộc thi đánh cược, thì có thể bước vào vị trí thứ mười trên thế giới, tốc này có thể nói là hiếm thấy.
Cho dù như vậy, nhiều nhất Lý Dương cũng xếp vị trí thứ mười, danh bài đổ vương nếu không phải chỉ dựa vào hai cuộc thi đấu thì có thể quyết định, muốn tham gia phải có rất nhiều điều kiện.
Nếu không phải người mà Lý Dương thắng đều là đổ vương thành danh lâu đời, hắn cũng sẽ không có một bước lên trời như thế này, một lần thì có cơ hội bước vào vị trí thứ mười trên thế giới.
Mà cơ hội như vậy, lại rất khó có lại.Ông cụ dẫn theo Hà Kiệt, Hà San San và Vương Giai Giai đên ngồi ở bên kia. Đám người lão Từ và lão Phương cũng đến rồi, đánh cược lần này là chén Mỹ Tửu Dạ Quang, quốc bảo của Trung Hoa, trong lòng mỗi người đều có chút thấp thỏm.
Nếu không phải Lý Dương có uy thế trên sân khấu, bọn họ đều dự định tham gia cuộc thi lần này.
- Ba!
Cách hắn không xa là Khổng Huyên,đám người lão Lương của Singapore cũng đều ở đây.
Khổng Huyên có chút lo lắng nắm lấy hai tay ba của mình, cô vẫn luôn theo lão Khổng, nhất là cuộc thi lần này đối với bọn họ rất quan trọng.
Có thể nói, vì trận đánh cược này, tất cả Khổng gia đều đè lên mình.
Lão Khổng không chỉ đem toàn bộ bảo bối mà mình cất dấu nhiều năm ra, còn là bảo bối dùng không ít tiền mua, còn qua mối quan hệ tốt với một số bạn bè mới mượn đến rất nhiều đồ.
Khổng gia đem tất cả bảo bối đặt cược vào trong cuộc thi lần này.
Đơn giản từ bối cảnh thực lực mà nói, ông không thể so với người Hàn Quốc và người Nhật Bản, dù sao ông chỉ có một mình, không giống người Hàn Quốc và người Nhật, thua còn có cơ hội khác, một khi ông thua thì xem như là thua tất cả.
Hơn nữa Khổng gia sẽ gặp một cơ chấn động mạnh, lần này áp lực Khổng gia gánh không nhỏ. Nếu thua, Khổng gia tuyệt đối sẽ tổn thương rất nặng.
Không đến mức phải phá sản, nhưng chắn chắc mất đi vinh quang của ngày xưa. Trong tình huống này, e rằng bọn họ chỉ có thể là suy vong gia tộc.
Chính vì vậy, Khổng Huyên mới lo lắng như vậy. Cuộc thi lần này có liên quan đến vận mệnh của gia tộc.
Vì cặp chén Dạ Quang lần này, lão Khổng thật sự là đánh đổi tất cả.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, rất nhanh tới tám giờ tối.
Cuộc thi đổ lần này, trọng tại vẫn là Caray Manchester, người tham gia trận này danh bài đổ đàn kém so với trận lần trước nhưng giá trị của bảo bối đánh cược cao hơn nhiều so với trận lần trước, về sức ảnh hưởng cũng xem như ngang nhauSáu người, chầm chậm ra sân khấu, người ra cuối cùng là Lý Dương.
Hắn ngồi gần Lâm Chính Thanh nhất. Sau khi ngồi xuống, Lâm Chính Thanh còn mỉm cười chào hắn.
Lại nói, Lâm Chính Thanh cũng là người Hoa. Ông nội của y lúc ở Thanh Mộc sau khi tới ở Đông Nam Á, bọn họ đều lập nghiệp ở đó. Cha mẹ của Lâm Chính Thanh đều mang dòng máu người hoa chính gốc, ngày nay Lâm gia ở Malaixia cũng xem như có chút danh tiếng.
Đặc biệt là Lâm Chính Thanh, vị đổ vương đến từ Malaixia này cũng ít nhiều có tính kiêu ngạo trong lòng.
Dưới chủ trì của Caray Manchester trận đấu thứ hai rất nhanh được bắt đầu, hơn nữa vừa mới bắt đầu đã rất náo nhiệt.
Trận đánh lần này và trận lần trước rõ ràng không giống nhau. Vừa mới bắt đầu hai đổ vương Châu Âu đã tỏ ra uy thế rất mạnh, chỉ qua bốn ván, hai cao thủ giới cờ bạc một người Mỹ đã bị bọn họ loại ra khỏi vòng đấu.
Cục diện này, làm Lý Dương bất giác chau mày lại. Lâm Chính Thanh cũng chú ý bọn họ.
Hai người Châu Âu, rõ ràng là đang liên hợp với nhau.
Trên bàn cờ gặp người cùng liên hợp với nhau, đây không phải là chuyện gì tốt. Liên hợp lúc này không chỉ là không đơn giản như một cộng một bằng hai. Nếu phối hợp tốt, hai người có thể phát huy ra tác dụng rất lớn.
Cuộc đấu tiếp tục, ván bài thứ mười hai, một người Mỹ khác cũng bị loại. Chỉ sau ván thứ mười hai thì loại hai người, tính kịch liệt của trận đấu lần này cao hơn nhiều so với trận lần trước.
Trên bàn cờ, bây giờ chỉ còn lại hai người.
Lý Dương, Lâm Chính Thanh và hai người Châu Âu cùng liên kết với nhau. Hai người Châu Âu cùng liên kết tỏ ra sức mạnh rất rõ ràng, chính Lâm Chính Thanh cũng không dám xem thường.
Bốn người, trong đó tiền phỉnh của một người Châu Âu nhiều nhất, Lý Dương thứ hai, Lâm Chính Thanh thứ ba, còn lại là người Châu Âu xếp thứ tư.
Chủ yếu là Lý Dương đã từng thắng bọn họ một lần, hai người cùng liên hợp đối với người khác có hiệu quả thấy rõ nhưng đối với Lý Dương lại không lớn, ngược lại còn thua bởi Lý Dương một lần.
Ván bài thứ mười ba rất nhanh được phát xong, bài của Lâm Chính Thanh là lớn nhất.
- Hình như là lần đầu tiên tới phiên tôi nói trước. Năm trăm ngàn, Lý tiên sinh, ngài thấy sao?
Lâm Chính Thanh mỉm cười, quăng ra tiền phỉnh, nhìn thẳng Lý Dương. Lời nói của y kỳ thực còn có một hàm ý khác, chính là tạm thời liên hợp với Lý Dương. Liên hợp của hai người Châu Âu mang đến cho bọn họ không ít áp lực.
Cho dù là Lý Dương là đối thủ của y, cái này cũng chỉ có thể tiêu diệt hết hai người Châu Âu trước, sau đó mới tranh cao thấp.
- Lâm Chính Thanh hình như là lần đầu tiên nói sau khi chia bài, quả thật không dễ. Tôi theo!
Do dự một hồi, Lý Dương nhẹ nhàng quăng ra tiền phỉnh. Lâm Chính Thanh thoáng thở dài, Lý Dương không có từ chối ý liên thủ của y, áp lực tiếp theo không phải mình y gánh chịu.
- Theo!
- Không theo!
Hai người Châu Âu, một người bỏ một người tiếp tục. Bọn họ rất nhanh giải quyết hai đối thủ, thắng được tiền phỉnh cho mình, đã đạt được mục đích trước đó của bọn họ.
Bọn họ sở dĩ không ẩn dấu, bắt đầu biểu hiện rất sinh động, chính là muốn khống chế cục diện bàn cờ. Bây giờ, Lâm Chính Thanh bị áp bách muốn tạm thời liên hợp với Lý Dương, để để hiệu qủa của bọn họ làm ra có tốt nhiều.
Không ai gia chú, tiếp tục chia bài.
Ván bài này rất nhanh kết thúc, người thắng lợi cuối cùng chính là hai người Châu Âu đó. Lý Dương chỉ theo một lần, Lâm Chính Thanh cũng không có tiếp tục theo.
Bài lần này, người Châu Âu đó quả thật nhận được bài lớn nhất còn tốt hơn bài của bọn họ rất nhiều, căn bản không cần phải theo.
Đứng bên ngoài quan sát, tay của cha con Khổng gia cứ siết chặc vào nhau.
Mỗi một lá bài của Lâm Chính Thanh, mỗi lần hạ chú đều làm tim của bọn họ đập nhanh hơn. Lúc này Khổng Huyên đem toàn bộ tinh thần của mình cầu khẩn hy vọng bọn họ có thể thắng.
Có lẽ là cầu khẩn của cô có tác dụng, cũng có lẽ là liên thủ của Lâm Chính Thanh và Lý Dương có hiệu quả.
Tiếp theo, phối hợp tạm thời của Lý Dương và Lâm Chính Thanh làm hai người Châu Âu không thuận buồm xuôi gió như lúc nãy. Chí ít bọn họ muốn đánh bại Lâm Chính Thanh, cuối cùng đơn độc đối phó Lý Dương, cách nghĩ này không thực hiện.
Cục diện, tạm thời có chút căng thẳng.
Ván hai mươi ba, Lý Dương nhận được một tay bài tốt, làm hai người Châu Âu cùng đối phó với hắn. Cuối cùng ăn một người trong đó, cục diện bốn người rốt cục biến thành ba người.
Mà lúc này, tiền phỉnh của Lý Dương đã rất nhiều rồi.
Trên bàn cờ trở thành ba người, hợp tác tạm thời của Lý Dương và Lâm Chính Thanh cũng tuyên cáo kết thúc, xuất hiện cục diện tam quốc đỉnh lập.
Mỗi ván bài tiếp theo, cũng đều trở nên vô cùng kịch liệt.
Ván thứ ba mươi, Lý Dương bỏ sớm, Lâm Chính Thanh và người Châu Âu còn lại cùng liều đánh tới cùng. Lâm Chính Thanh thắng, người Châu Âu bị loại.
Trên bàn cờ, chỉ còn lại hai người Lý Dương và Lâm Chính Thanh.
Tiền phỉnh của sáu người, toàn bộ đều nằm trong tay hai người. Nhưng tiền phỉnh của Lý Dương nhiều hơn một chút, hắn có chừng hơn sáu bảy chục triệu, Lâm Chính Thanh có khoảng bốn chục triệu.
Cảnh tượng này, so với kết cuộc của trận lần trước chút giống nhau.
Lần trước khi cuối cùng chỉ còn lại hai người, cũng là tiền phỉnh của Lý Dương nhiều, tiền phỉnh của Xa Hào Dân ít. Cuối cùng Lý Dương thắng, rất nhiều người đều bắt đầu đoán kết cục cuối cùng trận này.
- Trong bất tri bất giác, lão đại lại chiếm được thế tuyệt đối!
Lý Xán nhìn chằm vào bàn cờ, trận này so với trận lần tước cảm giác còn đặc sắc hơn. Nhưng làm bọn họ phiền muộn là, bọn họ vẫn chưa cảm giác gì, trên tay của Lý Dương tiền phỉnh lại nhiều như vậy.
Hình như những tiền phỉnh này đều là vô ý rơi vào tay của Lý Dương.
- Tầm quan sát của lão đại quá cao, gần như hắn chưa có phạm sai lầm, thua ít thắng nhiều, dần dần tích lũy thành nhiều như vậy, hơn nữa khả năng phán đoán của lão đại cũng rất cao, hình như thấu hiểu được tất cả.
Chu Văn nhẹ nhàng nói, y là người trong nghề, không chỉ chỉ xem náo nhiệt.
Trận đấu này, làm y nhận ra rất nhiều vấn đề. Chí ít biểu hiện của Lý Dương, mải mai không thua gì các đổ vương có danh tiếng trên thế giới, Chu Văn thậm chí cảm nhận Lý Dương còn mạnh hơn bọn họ.
Có cảm giác này không chỉ có mình Chu VănSau trận này. Thực lực của Lý Dương cũng chân chính chiếm được tán thành của mọi người. Bất luận muốn thừa nhận hay không thừa nhận, tất cả mọi người đều phải thừa nhận Lý Dương trên con đường cờ bác thật sự không tệ, có thực lực tuyệt cao.
Hai người bắt đầu ván bài thứ ba mươi mốt.
Hai người chia bài càng nhanh, bài chia lần này đều rất tốt. Lý Dương là ALâm Chính Thành là KLý Dương nói trước đẩy ra một triệu tiền phỉnh, chỉ còn lại hai người, hắn sẽ không kéo dài thêm.
- Lý tiên sinh, sắp ba giờ rồi, ngài không cảm thấy mệt sao?
Lâm Chính Thanh không có đi bài, sau khi xem lá bài cuối, cười ha hả nói với Lý Dương một câu.
- Mệt?
Lý Dương thoáng chút sửng sốt, liền cười cười:
- Có một chút thôi, nhưng vẫn còn trụ vững, Lâm tiên sinh có thể không biết, tôi luyện qua Thái Cực Công hơn nữa có trình độ trung cấp!
Truyện khác cùng thể loại
65 chương
1550 chương
19 chương
25 chương
166 chương
544 chương
41 chương