Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Chương 1172 : Trở thành người một nhà
Siêu Cấp Hoàng Kim ThủTác giả: Tiểu Tiểu VũChương 1168: Trở thành người một nhàNhóm dịch: QuyVoThuongNguồn: metruyenKhi Lâm Lang hỏi, Lý Dương cũng nhìn về phía viện trưởng Hoàng.
Câu trả lời hôm nay của Viện trưởng Hoàng vượt ngoài dự liệu của Lý Dương, mặc dù hỏi về những nghi hoặc đối với “Thanh minh thượng hà đồ” của Viện trưởng Hoàng khi còn trẻ, nhưng Lý Dương hiểu rằng, đó chính là tiếng lòng của Viện trưởng Hoàng, đến bây giờ vẫn kiên trì với quan điểm năm xưa của mình.
Nếu không thì ông ta tuyệt đối sẽ không nói ra những lời như thế.
Chỉ là vì thân phận của mình nên ông ta không thể trực tiếp tỏ rõ những quan điểm này, “Thanh minh thượng hà đồ” được chứng thực là tranh gốc, đó là công lao chung của Từ Lão và viện trưởng tiền nhiệm.
Còn là thành tích rất lớn của bọn họ.
Viện trưởng Hoàng là học trò của viện trưởng tiền nhiệm, trước khi có được chứng cứ đầy đủ, ông ta tuyệt đối không thể phát biểu ý kiến ngược lại, như vậy sẽ bị xem là ông ta đang phản đối viện trưởng tiền nhiệm.Ông ta không thể chịu được kết quả như vậy.
Viện trưởng Hoàng cũng là một người tôn sư trọng đạo.
Hiện nay Viện trưởng Hoàng dựa vào quan điểm trước đây của mình để phát biểu những điều này, thực ra cũng là đang gián tiếp tỏ rõ, ông ta vẫn có sự nghi ngờ về bức tranh này, có điều những nghi ngờ này không thể nói ra một cách quang minh chính đại được.
-Đúng vậy, chính là những lời tựa và con dấu đó!
Viện trưởng Hoàng chậm rãi gật đầu, bắt đầu từ người sưu tầm đầu tiên là Tống Huy Tông, bức tranh này đã lưu lại lời tực và con dấu của không ít người, những người cho rằng thư pháp của mình tốt, liền trực tiếp viết chữ lên đó, còn những người thấy chữ của mình không được thì chỉ lưu lại con dấu.
Thứ mà Tống Huy Tông để lại chính là tên của “Thanh minh thượng hà đồ” và con dấu của ông ta, sau đó lại là Trương Trứ người Kim, cũng vì sự chú thích cố tình của Trương Trứ mà mọi người đều biết rằng bức tranh này do Trương Trạch Thụy vẽ.
Sau đó còn có con dấu của những người sưu tập như hoàng đế Gia Khánh.
Dừng lại một lát, Viện trưởng Hoàng lại chậm rãi nói:
-Những con dấu sau Gia Khánh tôi không thấy có vấn đề gì lắm, nhưng lời tựa của Lý Đông Dương và mấy con dấu trước đó, tôi đều cảm thấy có vấn đề!
-Ý của ông là bức tranh được cất giữ trong Cố Cung kia là bị ngụy tạo trước thời Gia Khánh hay sao?
Lâm Lang khẽ gật đầu, nhỏ giọng hỏi.
Viện trưởng Hoàng lặng lẽ gật đầu, nói:
-Trước đây quả thật tôi có nghĩ như vậy, tôi từng nghiên cứu kỹ lưỡng chữ của Lý Đông Dương, Lý Đông Dương là nhà thư pháp quả không sai nhưng trải nghiệm nhiều nhất của ông ta là ở mặt chính trị, chữ của ông ta không có gì đặc biệt lắm, không khó để ngụy tạo!
- Ấn chương giám định sau đó cũng như thế sao?
Lâm Lang lại hỏi một câu.
Viện trưởng Hoàng lại gật đầu, lần này không nói lời nào.
Ngay cả chữ còn ngụy tạo được thì ấn chương càng không cần nói rồi, bức tranh trong Cố Cung quả thật có quá nhiều nghi điểm, tiếc là người lúc bấy giờ vô cùng hy vọng bức tranh đó là thật, nên nó cũng đã trở thành tranh thật.
Tục ngữ nói rất đúng: một món đồ là giả nhưng tất cả mọi người đều cho nó là thật, thì nó chính là đồ thật.
- Viện trưởng Hoàng này, ngày trước ông nắm chắc được bao nhiêu phần?
Lý Dương lạ hỏi một câu, thái độ của Viện trưởng Hoàng rất quan trọng, đặc biệt là vào lúc này, Lý Dương đã sớm nhìn ra, dù bây giờ trong lòng của Viện trưởng Hoàng vẫn có nghi hoặc về bức tranh trong Cố Cung.
Chỉ là những câu này, với thân phận hiện giờ của hắn, không có cách nào để nói ra miệng.
- Không hề chắc chắn, chuyện này không phải là chắc chắn hay không, chỉ có thể nói là trong lòng có chút khó hiểu mà thôi!
Viện trưởng Hoàng thở dài, một bức tranh là thật hay giả, thật khó mà nói chắc chắn hay không để xét đoán, trước đây bức tranh trong Cố Cung cũng từng trải qua giám định khoa học như thử nghiệm giấy, kết quả cuối cùng đều phù hợp với đặc điểm của thời Bắc Tống.
Có điều chuyện dùng giấy và mực của thời trước để vẽ tranh, cũng là chuyện thường tình sau này, nếu không có những kiểm nghiệm chắc chắn này thì bức tranh trong Cố Cung hoàn toàn không thể được xem là đồ thật.
- Tôi hiểu ý của ông rồi, kệ nó là thật hay giả, phiên đấu giá “Thanh minh thượng hà đồ” vào ba ngày sau, chúng ta đều phải dốc hết sức mình.
Lý Dương khẽ nói một câu, Viện trưởng Hoàng lại lặng lẽ gật đầu.
Viện trưởng Hoàng cũng có hiểu biết ít nhiều về đại hội đấu giá, trong số những người tổ chức đại hội đấu giá có những chuyên gia giám định tầm cỡ, trong đó trình độ của một số người thậm chí không thua kém gì ông ta.
Trong tình trạng như vậy, bọn họ dám nói rằng bức tranh đem ra đấu giá chính là đồ thật, nhất định cũng có nắm chắc phần nào.
Thế nên ông ta mới nói nhiều như vậy, bất kể là thật hay giả, sớm để Lý Dương và Lâm Lang xem trọng việc này cũng tốt.
Có điều trong lòng của Viện trưởng Hoàng, lại mơ hồ có một dự cảm không tốt, ông ta cảm thấy bức tranh này, sẽ gây chấn động rất lớn đối với bức tranh trong Cố Cung, đã có thể tác động đến bức tranh trong Cố Cung, vậy thì kết quả đương nhiên không nói cũng biết rồi.
- Thôi bỏ đi, chúng ta đi ăn cơm trước nhé, đói bụng quá rồi, còn thời gian ba ngày, bất luận là thật hay giả, ba ngày sau chúng ta có thể biết được rồi!
Lý Dương đột nhiên lắc đầu, cười nói một câu.
Lúc này Lý Dương đã hiểu rằng, bức trong Cố Cung có thể giả, còn về chuyện tại sao lại trở thành đồ thật, hoàn toàn là do tình hình trong nước lúc bấy giờ, là do trong lòng người Trung Quốc hy vọng món đồ này là thật.
Chuyện như thế không hiếm thấy, trước đây từng có rất nhiều ví dụ như thế rồi.
Một ví dụ đơn giản nhất là quan điểm trời tròn đất vuông được rất nhiều người thừa nhận, hơn nữa còn nhận định như vậy trong suốt mấy ngàn năm, cuối cùng lại chứng minh được đây là một cách nói sai lầm, tất cả người trước đó đều sai.
- Lý Dương nói không sai, còn có thời gian ba ngày, bây giờ chúng ta có gấp cũng vô dụng, bây giờ thật sự đói rồi, cứ đi ăn cơm trước đi!
Viện trưởng Hoàng cười nói một câu, nhưng ánh mắt thoáng vẻ lo âu, lại tiết lộ suy nghĩ của ông ta lúc này.
Lâm Lang không phản đối việc ra ngoài ăn cơm.
Mấy người bọn họ trực tiếp dùng bữa tối trong phòng ăn của khách sạn, bữa tối rất phong phú, chỉ là mỗi người đều không hứng thú lắm, ăn được một chút liền vội vã kết thúc, tin tức mà hôm nay Lâm Lang mang về quả thật là bọn họ rất kinh ngạc.
Ai về phòng người nấy, nghỉ ngơi một đêm.
Sáng sớm hôm sau, Lý Dương liền gọi điện thoại cho ông cụ, hôm qua do khác múi giờ, Lý Dương không muốn quấy rầy ông cụ nghỉ ngơi.
Chuyện như vậy, hắn rất muốn đề nghị của ông cụ, “Thanh minh thượng hà đồ” trong Cố Cung có thể là giả, bức tranh thật sắp xuất hiện trong đại hội đấu giá, tin tức này thật sự quá quan trọng.
Điều quan trọng nhất là Viện trưởng Hoàng dường như cũng hơi thừa nhận.
Nghe những gì Lý Dương kể, ông cụ trầm ngâm một hồi, cuối cùng mới nói với Lý Dương cứ yên lặng quan sát, nỗ lực hết mình là được rồi, một số chuyện thì nên hỏi thêm ý kiến của Viện trưởng Hoàng.
Nói xong những điều này, ông cụ liền cúp máy.Ông cụ nói rất ít, cũng rất ngắn gọn nhưng Lý Dương lại nghe ra được, ông ta dường như cũng không đánh giá cao bức tranh trong Cố Cung.
Điều này cũng khiến cho Lý Dương đặt nhiều kì vọng hơn vào buổi đấu giá ngày kia.
Lý Dương không biết là, bọn họ cúp máy không lâu thì ông cụ lại gọi điện cho Viện trưởng Hoàng, bọn họ trò chuyện rất lâu, chừng hơn nửa tiếng đồng hồ.
Buổi sáng tất cả mọi người đếu không ra ngoài, đều ở lại trong khách sạn, chuyện về “Thanh minh thượng hà đồ” chỉ có Lý Dương, Lâm Lang và Viện trưởng Hoàng biết, không nói cho người khác biết.
Chuyện như vậy cũng không cần phải nói ra, khỏi phải dẫn đến rối loạn.
Chưa đến 11 giờ, tất cả mọi người tụ tập lại, đón xe rời khỏi khách sạn, buổi đấu giá sẽ bắt đầu vào 1 giờ chiều, buổi trưa dùng bữa ở khách sạn hiển nhiên là không kịp rồi.
Có điều phòng của bọn họ là phòng VIP, có thể dùng bữa trong phòng của mình, không cần phải ra ngoài ăn Buffet với những người khác.
Bên ngoài nông trường, một cái chợ trông rất thô sơ vẫn hoạt động, hơn nữa còn vô cùng náo nhiệt.
Hôm nay bọn Lý Dương đến muộn nên không có thời gian đi dạo những chợ này, nghe bảo hôm nay đã buôn bán được không ít bảo vật, bảo vật trị giá mấy chục vạn Euro không hiếm, món trên trăm vạn cũng không ít.
Theo ước tính, chỉ trong một buổi sáng thế này, kim ngạch mua bán của chợ bên ngoài đã đột phá con số một trăm triệu Euro.
Một con số như vậy, đủ nhìn thấy sức ảnh hưởng của đại hội đấu giá rồi, hèn gì mà phí sạp ở đây được coi là đắt nhất thế giới, cũng có rất nhiều người tranh nhau đến mua.
Phí sạp càng cao thì chứng minh cơ hội buôn bán càng nhiều, tiền mà bọn họ có thể kiếm được cũng càng nhiều.
- Ông Lý!
Đoàn người Lý Dương vừa vào đại sảnh của nông trường, ông Hawes liền tươi cười đến chào đón, Lý Dương liền xoay người, bước về phía Hawes.
Không có cách nào, người ta vừa mới tặng mình một căn phòng trị giá trên trăm vạn Euro, hiện giờ không thể phớt lờ người ta, càng không cần nói tình cảm giữa Lý Dương và Hawes cũng không tệ.
- Ông Hawes, cám ơn sự hào phóng của ông!
Lý Dương mỉm cười nói một câu, tối qua khi Hawes đưa thẻ cho hắn, hắn còn không rõ lắm ý nghĩa của tấm thẻ đó, bây giờ hiểu rõ tồi, đương nhiên phải nói tiếng cám ơn trước.
- Ha ha, chúng ta là bạn bè mà,chuyện đó có gì đáng nói đâu!
Hawes cười lớn một tiếng, hai mắt nhìn Lý Dương chằm chằm, lại cười nói:
- Thật ra tôi càng hy vọng có thể thật trở thành người một nhà thật sự với ông Lý đây!
Trở thành người một nhà thật sử?
Trong lòng Lâm Lang và Viện trưởng Hoàng đều hơi dao động, bọn họ không hiểu rõ Hawes nói vậy có nghĩa gì, nhưng lại biết rằng, nhất định có hàm ý khác bên trong.
- Tôi cũng hy vọng như thế, nhưng tiếc là thời cơ chưa chín muồi!
Lý Dương khẽ cười một tiếng, nhẹ nhàng khước từ, Hawes vẫn thăm dò hắn, muốn hắn gia nhập vào tổ chức của bọn họ.
Bọn họ lại không biết rằng, kể từ khi ông cụ nói rõ thiệt hơn, Lý Dương đã hoàn toàn không trông mong gì vào tổ chức này rồi, hắn ta không muốn tất cả những gì của mình đều chịu sự khống chế của người khác, càng không lấy những món đồ sưu tầm của mình chia sẻ với người khác.
Đồ sưu tầm của hắn có quá nhiều món đã định trước là không thể xuất ngoại được rồi.
- Vậy thì quá đáng tiếc rồi, nhưng tôi tin rằng sẽ có một ngày như vậy, hôm nay ông chơi vui vẻ nhé!
Hawes nhún vai, nói xong liền mỉm cười bỏ đi, lại chào hỏi với một người bạn khác, người như ông ta có rất nhiều bạn bè, ở đây dường như đi đến đâu cũng đều có người quen.
Lâm Lang cũng như vậy, chỉ có điều là ông ta không giao lưu với nhiều người, luôn ở bên cạnh Lý Dương.
- Đi thôi, chúng ta đến phòng trước đi!
Nhìn Hawes đang trò chuyện vui vẻ với người khác, Lý Dương khẽ lắc đầu, quay đầu lại cười, nói một câu với người bên cạnh.
Trong lòng Lý Dương đột nhiên hiểu rõ một chuyện, hắn ta tin rằng Hawes nhất định đã sớm biết chuyện “Thanh minh thượng hà đồ” sẽ được đem ra đấu giá, chỉ là không cho hắn biết mà thôi.
Với quan hệ của Hawes và tổ chức thần bí của bọn họ, không thể nào không biết chuyện này.
Nhưng Lý Dương cũng không để tâm đến điều này, quan hệ giữa ông Hawes và hắn chẳng phải đặc biệt gì, người ta có cho hắn biết hay không là quyền tự do của họ.
- Được, đi thôi!
Bạch Minh liền đáp lại một tiếng, buổi mát xa hôm qua rất thoải mái, hắn nôn nóng muốn thử ngay hôm nay, để hưởng thụ cuộc sống xa hoa của quý tộc.
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
504 chương
93 chương
63 chương