Siêu Cấp Gia Đinh
Chương 99 : Vạch sẵn kế hoạch
Chung Bân là quan phụ mẫu của Hàng Châu, trong Hàng Châu chức vị của hắn là lớn nhất, uy danh cũng cao nhất, trách nhiệm cũng nặng nề nhất.
Những kiện cáo hắn không thể không nhận, không thể từ chối được cho dù hắn có phải là tình nguyện không.
Nhưng thật khó cho Chung Bân, một vụ rất khó giải quyết ập lên đầu hắn.
Trần Tiểu Cửu trong lòng cười nói, sự việc phát triển không sai một tẹo nào với suy tính toán của hắn.
- Bên tên Long Đại có phản ứng gì?
Trần Tiểu Cửu tiếp tục hỏi.
- Long Đại à, cái thằng nhãi đó không hề biết gì cả, mãi sau mới biết.
Anh Mộc hả hê nói:
- Long Đại cũng không biết xảy ra chuyện gì, sau giờ ngọ mới biết chuyện này, nhưng lúc đó mọi chuyện cũng đã xôn xao rồi, cả thành huyên náo, không ai có thể che đậy được, hắn muốn làm thịt cái thằng chó củi khô, cướp Long Nhị lại, nhưng dưới sự phẫn nộ của dân chúng, Long Đại không dám ra tay, liền đi tìm La thông phán đại nhân mới đến nhậm chức, sau khi bị La đại nhân khéo léo từ chối, lại đi tìm Đồng tri phủ Tưởng đại nhân, những cũng không thu được kết quả gì, cuối cùng lại như ruồi bọ đi vào phủ đệ của Tôn Khoa.
- Sau đó thế nào?
Cái mà Trần Băng quan tâm đến chính là vấn đề này, cái tên thô kệch Long Đại này mặc dù thô kệch nhưng cũng có sự tinh tế, rất biết tung hỏa mù làm mê muội người khác. Hắn biết rõ tìm thông phán La đại nhân và Đồng tri phủ Tưởng đại nhân về việc này cũng chỉ là vô bổ không tác dụng lòng, nhưng trong tình hình khẩn cấp như vậy lại cố tình làm như vậy, xem ra hắn nghĩ rất chu đáo, sợ bị kẻ khác chú ý đến gây bất lợi cho bản thân.
Mà Tôn Khoa mới chính là bàn tay đứng đằng sau có thể giúp đỡ được Long Đại, cũng là người đứng đằng sau mà Long Đại có thể tin cậy nhất.
- Cửu ca, sự việc tiếp diễn về sau lại rất là kỳ quái, Long Đại ở trong phủ của Tôn Khoa đúng hai canh giờ, sau khi đi ra, thằng nhãi Long Đại cũng không đi tìm Chung đại nhân xin giúp đỡ, không ngờ khuôn mặt lại tươi cười đi thẳng về nhà.
Anh Mộc gãi đầu nói:
- Ta nghĩ nát cả óc mà cũng không thể hiểu được Long Đại sao lại thế? Em trai bị ném vào đại lao, hắn phải nổi điên mới đúng, nhưng lúc đi ra không ngờ lại như không xảy ra chuyện gì.
Tôn Khoa và Long Đại đều là những nhân vật khôn khéo tinh nhanh, mặc dù hai người đó và hắn đối đầu nhau, tuy nhiên Trần Tiểu Cửu cũng rất kính nể hai người họ.
Tai họa ập xuống, trước lúc nguy cấp không hề rối loạn, vẫn rất thản nhiên, đây chính là kiểu người lợi hại, cái gã Tôn Khoa lại càng thêm lợi hại, có thể trấn an giang hồ, trấn an những kẻ có tính cách nóng nảy như Long Đại, cũng là người có bản lĩnh lớn.
Mặc dù chưa gặp người này, nhưng trong lòng Trần Tiểu Cửu đã coi Tôn Khoa là một đối thủ mạnh mẽ.
- Cửu ca, hiện tại Long Nhị dù thế nào đi nữa cung không thoát khỏi đại lao được, thằng nhãi củi khô làm bao nhiêu chuyện ác, cho dù có bị chặt đầu cũng không rửa hết rội, chúng ta cũng coi như làm làm một việc tốt cho dân chúng, trong lòng thật sự vui sướng.
Anh Mộc cười ha hả nói, mái tóc màu đỏ bồng bềnh, trong rất có khí thế.
Anh Mộc vẫn còn quá ngây thơ, thế gian thiện ác làm gì có phân biệt rõ ràng như vậy. Xét đến cùng, tên củi khô cũng chỉ là một gã đáng thương, nhưng hắn không muốn giải thích cho Anh Mộc, mà có giải thích thì nói cũng không rõ được, thiện ác nhất định phải do bản thân hắn tự cảm nhận ra.
Trần Tiểu Cửu lắc đầu cười khổ nói:
- Anh Mộc, việc này vẫn chưa kết thúc, tên củi khô rất quan trọng, bất luận thế nào cũng không được để hắn bị chặt đầu, hoặc là bị vào đại lao, chúng ta nhất định phải cứu hắn ra.
- Thế là vì sao?
Anh Mộc lắc đầu nói:
- Người như hắn có chết cũng không hết tội, vì sao lại cứu hắn ra?
- Vì sao?
Trần Tiểu Cửu vẻ thần bí nói: Bạn đang đọc truyện được lấy tại T. r. u. y. e. n. y. y chấm cơm.
- Nói một cách đơn giản, tất cả chỉ vì một chữ "lợi".
Anh Mộc và Cao Cung trợn tròn mắt, vẫn không hiểu vì sao.
Trần Băng đổ mồ hôi. Quân đoàn Anh Mộc là hảo hán đấu tranh anh dũng, là những nam nhi hành hiệp trượng nghĩa, nhưng khi nói về đầu óc, có lẽ chỉ có Dương Bình là có chút nhạy bén linh hoạt.
Ba tên tép diu này mà dám lên mặt với Gia Cát Lượng, câu nói này quả là vô nghĩa, cho dù ngũ hổ thượng tướng phối hợp với nhau cũng không thể bằng một nửa trí tuệ của Gia Cát Lượng được.
Xem ra cần phải có một quân sư đến phụ tá quân đoàn Anh Mộc, mới có thể khiến bọn họ đi đúng vào quỹ đạo.
Như vậy, tên củi khô chỉ nặng 30 cân, là tiểu nhân bụng dạ rất xấu xa nhưng không thể không cứu hắn được.
Trần Tiểu Cửu giải thích cho Anh Mộc nói:
- Hiện giờ các ngươi năm người tuy rằng chiếm thế thượng phong, nhưng dựa vào may mắn để chiến thắng thì tuyệt đối không phải là thực lực, Long Đại nhất định vì chuyện này ghi hận trong lòng, trên thế gian không có chuyện gì là có thể giữ kín được mãi, kim trong bọc cũng có ngày lòi ra, nếu như một ngày nào đó hắn biết việc này là do 5 người các ngươi làm, các ngươi sẽ làm gì để giải quyết tốt hậu quả?
- Hừ, 5 người các ngươi có thể không sợ, 20 năm sau vẫn là một hảo hắn, nhưng vẫn là câu nói cũ, các ngươi có người thân, có cha mẹ, có anh chị em, nếu như Long Đại tìm bọn họ báo thù, chỉ dựa vào 5 người các ngươi thì có thể bảo vệ được bọn họ không?
Trần Băng từng bước dẫn dắt nói.
- Hô hô hô...
Cao Cung cười sằng sặc nói:
- Cửu ca, huynh ngốc rồi sao? Quân đoàn Anh Mộc chúng ta thu nạp tiểu đệ của Long Nhị, thế lực không phải lớn mạnh rồi sao, lại còn phải sợ thằng nhãi Long Đại sao?
Cái thằng mập đáng chết ngà ngươi lại dám nói ta ngốc, ta khinh ngươi.
Trần Tiểu Cửu đạp Cao Cung một phát nói:
- Các ngươi thu nạp tiểu đệ của Long Nhị? Các ngươi dựa vào cái gì mà thu nạp tiểu đệ của Long Nhị? Lẽ nào dựa vào 5 người các ngươi sao?
Anh Mộc và Cao Cung sửng sốt hồi lâu nói:
- Những tên tiểu đệ đó, không nương tựa vào chúng ta, còn có thể nương tựa vào ai?
Trần Tiểu Cửu tức giận nói:
- Đám tiểu đệ của Long Nhị mặc dù là rắn mất đầu, nhưng bọn họ nếu mà muốn tìm nơi nương tựa thì cũng sẽ không tìm đến các ngươi, thế lực của thằng nhãi Long Đại lớn mạnh nhất, lại là anh em ruột với Long Nhị, bọn họ nhất định đi theo Long Đại, đến lúc đó nếu mà thật như vậy, thế lực của Long Đại sẽ lớn mạnh lên rất nhiều, còn quân đoàn Anh Mộc các ngươi muốn tướng không có tướng, muốn binh không có binh, các ngươi còn lăn lộn cái rắm à.
- Cửu ca, vậy huynh nói phải làm thế nào?
Anh Mộc vuốt tóc, hiểu ra nói.
- Chỗ mấu chốt chình là ở tên củi khô.
Trần Tiểu Cửu tiếp tục nói:
- Tên củi khô là quân sư quạt mo cho Long Nhị, mặc dù giống cành củi khô, cần phụ thuộc vào người khác mới có thể sống được, nhưng mọi vấn đề hắn đều rất hiểu rõ, trong cái vòng tròn dơ bẩn đó, hắn cũng là một nhân vật có quyền uy, hắn chỉ cần hô hào một tiếng là đám tiểu đệ đó cũng sẽ đi theo hắn.
- Chính vì như vậy, thằng nhãi củi khô tuyệt đối không thể ngồi tù được, không thì đám tiểu đệ như rắn mất đầu, trong lúc vội vã, sẽ như ong vỡ tổ đi theo Long Đại. Đến lúc đó chúng ta hối tiếc cũng không kịp.
- Cửu ca sáng suốt.
Anh Mộc nịnh bợ nói:
- Nhưng tên nhãi củi khô mặc dù vì dân trừ hại, nhưng về luật pháp là hành hung, nhẹ thì ngồi tù, nặng thì chặt đầu, làm gì có lí do nào để thả ra.
- Việc tai người làm.
Trần Tiểu Cửu có chút tự tin nói:
- Trên đời này không có việc gì là không thể thay đổi được, hiện tại, chỉ cần các ngươi làm tốt việc của mình là được rồi.
- Cửu ca, huynh nói đi, huynh muốn bọn đệ làm như thế nào, bọn đệ sẽ làm như thế, tuyệt không phản đối.
Anh Mộc quyết tâm nói.
- Cửu ca, huynh nói đi, huynh muốn bọn đệ giết ai? Bọn đệ sẽ đến xử lí hắn ngay lập tức.
Cao Cung bộ dạng không lương tâm cười rống lên nói.
Cái đám đồ đệ liều chết này, thật không cứu được nữa rồi, Trần Tiểu Cửu lắc đầu nói:
- Trước mắt các ngươi phải làm là phải hết sức khiêm tốn, che dấu tin tức và hành tung của các ngươi, không cần làm chim đầu đàn. Hiểu không?
- Không hiểu, nhưng chúng ta nhớ kĩ rồi.
Anh Mộc gãi đầu nói.
Trần Tiểu Cửu lắc lắc đầu, nói:
- Thứ nhất, các ngươi phải bảo vệ tốt người thân của các ngươi, không được để bọn họ tách ra, nhất là Anh Mộc, nhất định phải bảo vệ tốt Tuệ Nương đấy. Thiếu một sợi tóc tìm ngươi hỏi tội.
Anh Mộc trố mắt nhìn, Cửu ca huynh có ý gì đây, sao tự nhiên lại lôi chị của ta vào, ta khinh huynh.
- Thứ hai, lực lượng quần chúng là vô biên, nhưng không thể quá lợi dụng điều đó, phải khống chế tình hình, không thể vô cớ gây sự, chỉ cần tìm hơn chục người vây quanh nha môn là được rồi.
- Thứ ba, kêu gọi quần chúng viết đơn, thỉnh cầu miễn tội cho củi khô, điều này cũng là quan trọng nhất, nhất định phải nhớ kĩ.
Trần Tiểu Cửu dặn dò nói:
- Chỉ cần các ngươi làm đúng ba điều này, các ngươi có thể gối đầu mà ngủ ngon rồi, vấn đề còn lại thì để Trần Tiểu Cửu ta.
- Cửu ca, huynh yên tâm, mấy điều này quá đơn giản, ta và Cao Cung sẽ đi làm ngay bây giờ.
Anh Mộc vỗ ngực nói.
- Nhớ kĩ, các ngươi nhất định phải khiêm tốn, mượn tay người khác làm những việc này, nhất thiết không được lộ ra dấu vết.
Trần Băng ân cần khuyên bảo.
- Rõ rồi ạ.
Anh Mộc và Cao Cung đang định đi, Trần Băng liền túm Cao Cung lại, nói thầm vào tai hắn hồi lâu, mặt Cao Cung lộ ra vẻ cười cười không thể tin được, liên tục gật đầu, nhận lời rồi bước đi.
Trần Băng đứng trên bãi tha ma, người thẳng như cây bút, tóc gió thổi bay, quả là có tác phong của một vị anh hùng.
Truyện khác cùng thể loại
140 chương
38 chương
126 chương
514 chương
132 chương
87 chương