Siêu Cấp Gia Đinh
Chương 96 : Họa
Trần Tiểu Cửu trong mơ đang thưởng thức chiếc môi nhỏ nhắn xinh xắn của Đan Nhi, rồi tham lam vuốt ve sờ mó bộ ngực trắng nõn và căng tròn của nàng, tiếp theo là đang chuẩn bị mài gươm xông lên thì một cái tát như trời giáng vào mặt hắn khiến hắn tan giấc mộng tuyệt vời.
- Sao nàng lại đánh ta?
Trần Tiểu Cửu tức tới sùi bọt mép, cái cô nàng này quá ngỗ ngược rồi, ngươi đúng là kẻ không biết ơn hệu, ta chữa khỏi vết thương cho ngươi, ngươi còn lấy ân báo oán, đúng là không còn gì để nói nữa rồi.
- Ngươi đúng là tên dâm đồ, đúng là không có tâm địa tốt gì cả!
Đan Nhi tức giận tới mức toàn thân run rẩy lên, mặt mày đỏ ửng nói:
- Ngươi nói đi, vừa nãy ngươi mơ thấy cái gì? Lại còn nói ta vừa trắng, vừa... vừa mịn, vừa to nữa? Có phải ngươi đang mơ ta và ngươi ấy ấy... không?
Lẽ nào vừa nãy ta đã nói mơ sao?
Những việc có vẻ không thuận đạo lý này phải giữ kín trong bụng mới được, có đánh chết cũng không thể thừa nhận, nếu không chuyện này mà lan truyền ra ngoài, chẳng phải đã hủy hoại thanh danh của ta rồi sao, hắn vội lắc lắc đầu vẻ vôi tội nói:
- Đan Nhi, nàng nghĩ cái gì thế, ta là người ai gặp cũng phải yêu quý và mến mộ, làm sao mà trong mơ có thể làm cái chuyện đó với môt thiếu nữ băng thanh ngọc khiết như nàng được chứ?
- Vậy ngươi giải thích rõ rãng cho ta, nếu không ta...
Đan Nhi liếc mắt nhìn Trần Tiểu Cửu một cái rồi nói.
Cái cô nàng này, lại muốn cắt cà của ta chứ gì, đáng thương cho thằng nhỏ của ta quá, sao mệnh của mày khổ thế hả?
- Đó là... đó là, ta mơ thấy Đan Nhi cô nương đói bụng, đang ăn chiếc màn thầu rất to, cái màn thầu đó làm vừa ta vừa trắng lại vừa mịn, sờ vào cứ mềm nhũn ra, rất co dãn đàn hồi. Hơn nữa trên mặt chiếc màn thầu còn có những quả táo nhỏ màu đỏ tươi, những trái táo đó thật ngon, khiến ta phải thèm nhỏ dãi!
Trần Tiểu Cửu nói dói nhưng mặt không hề đỏ, tim không hề đập loạn, chỉ trong chốc lát, đã có thể nghĩ ra được một chiếc màn thầu để hình tượng ra khuôn ngực của nàng rồi.
Đan Nhi nghe xong càng thên xấu hổ, vừa tức giận, tuy biết hắn đang nói dối, đem ví dụ bầu ngực mình là chiếc màn thầu, nhưng cũng không có vẻ khóc lóc ôm sòm để lấy cớ, khiến cục tức trong lòng nàng vẫn còn đó, không thể phát ra ngoài được, rồi nàng lại bóp vào cằm của Trần Tiểu Cửu nói: T. r. u. y.ệ. n.
Y.
Y. c. o. m- Vậy chiếc màn thầu đó rốt cuộc ngươi có ăn hay không ăn?
- Ta vẫn chưa ăn được thì bị nàng đánh tỉnh luôn rồi.
Trần Tiểu Cửu liếm lưỡi vẻ tiếc nuối nói.
- Vậy rốt cuộc ngươi có muốn ăn cái đó không?
Đan Nhi ép nói.
Cái cô nàng này, không biết nàng muốn ta trả lời là muốn ăn hay là không muốn ăn đây? Hài, ăn hay không ăn cũng là một vấn đề khó khăn lan giải đây.
- Cái này... chiếc màn thầu trên tay nàng, nàng muốn ta ăn thì ta sẽ ăn, nàng không cho ta ăn thì ta sẽ không ăn, tất cả đều phụ thuộc vào nàng có cho hay không cho mà thôi.
Trần Tiểu Cửu ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nói.
Trên khuôn mặt Đan Nhi càng thêm ảm đạm, cái tên tiểu tử thối Trần Tiểu Cửu này đúng là đáng ghét, màn thầu của ta ngươi muốn ăn là được sao? Nàng vô cùng tức giận rồi chỉ vào mặt Trần Tiểu Cửu nói:
- Màn thầu là của ta, ngươi không thể ăn được, cũng không được muốn ăn, ngươi hiểu chưa hả?
Cái cô nàng này đang ra tối hậu thư với mình đây, da mặt Trần Tiểu Cửu thì dày khỏi phải nói rồi, hắn cười ha hả nói:
- Nàng không để ta ăn, thì ta sẽ không ăn, thực ra, Đan Nhi, ta không thích ăn màn thầu đâu, ta chỉ thích ăn những hạt táo đỏ hồng trên chiếc màn thầu đó thôi.
Sự vô sỉ của Trần Tiểu Cửu cuối cùng cũng là Đan Nhi nổi giận, nàng giơ tay lên rồi lại tung một cú tát như trời giáng vào mặt Trần Tiểu Cửu.
Cái con nha đầu này, không cho ả biết sự lợi hại của Trần Tiểu Cửu ta thì nàng không biết sợ rồi, ngươi cho rằng ta là kẻ dễ bắt nạt thế sao? Nếu bức qua ta dùng côn điện trích cho ngươi một cái là ngươi biết thế nào là lợi hại đó.
Cuối cùng Trần Tiểu Cửu cũng bộc lộ được bản sắc của một nam nhi, giơ tay ra ôm chầm lấy Đan Nhi và vật ngược Đan Nhi ra sau đó dùng bàn tay to khỏe của hắn vỗ mạnh vào mông nàng, khiến mông nàng rung lên từng đợt.
Đan Nhi lúc này như mộng mụ, hồn nhiên quên rằng nàng là người biết võ công, nàng lăm lăm nhìn Trần Tiểu Cửu nói:
- Ngươi dám đánh ta sao? Ngươi dám đánh ta sao?
Chỉ nghe thấy những tiếng bốp bốp bốp, cùng với câu hỏi của Đan Nhi, chiếc mông của nàng lại bị Trần Tiểu Cửu đánh cho vài cái nhớ đời, Trần Tiểu Cửu vừa đánh vừa nói:
- Ta cho ngươi biết thế là nào cố tính gây sự à, dám hủy họa khuôn mặt của Hồng Hạnh cô nương à, dám cắt cà của ta à, lại còn muốn vả vỡ miệng ta à...
Những cú tát này đúng là sướng thật, mỗi phát tát, Trần Tiểu Cửu nhưng xả được cục tức vậy, đang lúc tát sung sướng vậy, thấy Đan Nhi cũng không còn giãy dụa nữa, hắn liền dừng tay lại, xem cô nàng này có phải bị hắn đánh cho mê muội rồi không?
Đan Nhi không thể ngờ được rằng, bao nhiêu ngày qua Trần Tiểu Cửu đã quá nhẫn nhịn nàng, hôm nay dám động chân động tay với nàng, đúng là không còn hình tượng khúm núm nho nhã của ngày xưa nữa rồi.
Trong đầu nàng thấy hỗn loạn, muốn dùng võ công để chế phục Trần Tiểu Cửu, nhưng, vừa vận lực, lại cảm thấy vết thương ở xương sườn vô cùng đau đớn khó mà chịu nổi, căn bản không thể vận được chút sức lực nào cả.
Nàng nghĩ, mình là một tiểu cô nương lẻ loi hiu quạnh, không chỉ bị một tên tiểu tử thối cao to ôm và sờ lại còn bị đánh vào mông thế này nữa, lại không có chút sức lực nào để đáp trả, trong lòng cảm thấy ủy khuất vô cùng, nàng càng nghĩ lại càng kích động, òa lên một tiếng rồi khóc ầm lên.
Tiếng khóc này như tiếng sống Hoàng Hà trần trề không thể cứu vãn nổi, đôi vai run lên bần bật, trong từng hơi thể chỗ xương sườn càng thêm đau đớn, xương sườn càng đau, nàng càng khóc ác liệt hơn.
Một tuần hoàn đau khổ như vậy, không ngờ hơn nửa canh giờ cũng không thể dừng lại được.
Bất luận Trần Tiểu Cửu cầu xin bà cô hay bà cố nội, Đan Nhi cũng không thèm để ý, vẫn cứ khóc như mưa rồi những tiếng nấc như sấm rền.
Trần Tiểu Cửu nhìn vẻ bão bùng của Đan Nhi, trong lòng dâng lên một cảm giác tuyệt vọng buồn bã, đàn bà đúng là do nước tạo ra, cái cô nàng này khóc gì mà dai thế chứ, khóc thế mà cũng không thấy nước mắt nàng ngừng rơi, đúng là khó đỡ thật.
Hắn không thể chịu nổi, bịt tai lại, ngồi xuống góc tường, đợi chờ sau cơn mưa trời lại sáng.
Lại nửa canh giờ nữa trôi đi, cuối cùng Đan Nhi cũng ngừng khóc, đôi mắt đỏ ửng lên, nhìn mà khiến người khác phải thương tâm.
Trần Tiểu Cửu thấy dáng vẻ đáng thương của nàng, tiến tới lấy lòng nói:
- Đan Nhi, vừa nãy ta nhất thời kích động, ta kiểm điểm, ta nhận tội, Đan Nhi, nàng tha thứ cho ta nhé.
Đôi mắt của Đan Nhi sưng đỏ lên, vẻ mặt hờ hững nhìn Trần Tiểu Cửu nói:
- Cút, ngươi cút đi cho ta, ta không muốn nhìn thấy mặt ngươi nữa!
Trần Băng thấy trong ánh mắt của Đan Nhi toát ra sự lạnh lùng, vội vàng cười nói:
- Đan Nhi, ta không thể đi được, ta mà đi thì nàng làm thế nào, trên người nàng vẫn bị thương mà...
- Ngươi có cút đi không hả? Ngươi không cút thì ta cút!
Giọng Đan Nhi khàn khàn hét lên, cố chịu đau đớn, cố đứng dậy để đi.
Trần Băng nghe thấy những tiếng kêu gào như phát điên của Đan Nhi, rồi lại nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng tuyệt vọng của Đan Nhi, trong lòng thấy hỏng rồi, những cú tát này đánh mà không niệm tình gì rồi, lần này nàng hận ta thật rồi.
Hắn thấy bầu trời có vẻ sáng rồi, nghĩ, lúc này Đan Nhi cũng đã an toàn rồi, chắc sẽ không có nguy hiểm gì nữa, vẻ mặt bất đắc dĩ nói với Đan Nhi:
- Nàng không cần phải đi, để ta cút đi vậy, mấy ngày này nàng cứ ở đây mà dưỡng thương, đừng có đi đâu đấy, ta sẽ sai người mang đồ ăn đến cho nàng.
Vẻ mặt vẫn cứ hờ hững của Đan Nhi, những lời nói của hắn nàng cảm thấy khinh thường.
Trần Tiểu Cửu bất đắc dĩ, quay người bước đi, vừa đi tới cửa thì lại cảm thấy có chút lo lắng, dặn:
- Nàng không được chạy linh tinh đó, phải dưỡng thương cho tốt đã, như vậy ta mới yên tâm...
Trong giây lát, trong bóng tối một cái gì đó đánh vào ngực hắn, hắn cầm lên xem, ồ thì ra đó là chiếc giày của Đan Nhi.
Hắn lắc đầu cười khắc khổ, đặt chiếc giày xuống đất rồi vội vàng biến mất trong bóng tối.
Truyện khác cùng thể loại
140 chương
38 chương
126 chương
514 chương
132 chương
87 chương