Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 959 : Hưng quốc công là thứ gì

Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Tiểu Cửu, Viên Tử Trình dưới sự hộ tống của sáu trăm cung thủ, trở lại Kinh thành, Tuyết Tử, Khổng Nghi Tần, Yên Nhiên, Hồng Hạnh, Nguyệt Thần, Độc Hoàng, Hỗ Tam Nương, Đan Nhi, Song Nhi đi cùng. Mã Võ, Vương Phi Hổ, Chu Trị Sơn đều là các đại tướng mới hàng, đương nhiên phải về kinh hồi báo, giáp mặt nhận sự chiếu cố của Tân Hoàng. Đan Nhi mang thai, được chiều chuộng, không chịu được sự mệt nhọc của xe cộ. Một đoàn người đi rồi ngừng, cho tới ngày thứ 5, mới tới được địa phận kinh thành. Trần Tiểu Cửu nhìn về tường thành phía xa xa, thầm nghĩ nếu không phải Diệp Ngâm Phong thì cũng không phải tiểu Bạch công tử, mà là các thê thiếp xinh đẹp trong nhà của mình ra nghênh đón.. Hắn nhớ tới dáng vẻ hờn dỗi rồi véo tai mình của Mỵ Nhi, càng nhớ tới cái bụng càng ngày càng to của Tiểu Đường muội muội, không biết có thể bước đi nhanh được không, cũng không biết Thiên Vũ công chúa sống ở trong phủ hay là đã bị Nhị hoàng tử đưa đi, càng không biết Lý Nhạc Thanh có lo lắng cho mình hay không. Cả đường nghĩ ngợi lung tung, khoảng cách tới cửa thành chỉ còn khoảng ba dặm. Trần Tiểu Cửu thị lực vô cùng tốt, liền nhìn thấy xa xa dưới chân thành có binh sĩ nhiều như rừng, liền đoán được số người này là tới hoan nghênh hắn, vui mừng lại nghĩ: Mỵ nhi, Tiểu Đường muội muội, Thiên Vũ công chúa, thậm chí cả Lý Nhạc Thanh, sẽ tới nghênh đón mình hay không? Đi tới chỗ trước cửa thành 500 dặm, chợt nghe thấy tiếng trống, tiếng pháo, hàng ngàn người Hoàng gia khỏe mạnh, lọt vào tầm nhìn của Trần Tiểu Cửu. - Ha ha… có ý nghĩa! Lại là tiểu Hoàng đế đích thân tới đón chúng ta. Trần Tiểu Cửu cười ha ha, càng đi càng gần, lại nghe thấy hơn ngàn binh sĩ hét lên: - Hoan nghênh Quốc công đại nhân chiến thắng trở về! Tiếng hô từng trận, xông thẳng lên trời, suýt nữa khiến Tiểu Cửu chấn động ngã khỏi người Ô Nhã. Quốc công đại nhân? Trần Tiểu Cửu mặt mày nhăn lại, trong mắt lóe lên sự kinh ngạc. Một gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt Tiểu Cửu. Tiểu Hoàng đế ở giữa, Diệp Ngâm Phong, tiểu Bạch công tử đứng ở hai bên. Đám tướng thần Chung Bân, Lưu Lam, Trịnh Bình xếp hàng theo sát, những trọng thần này cũng hét lớn: - Hoan nghênh Quốc công đại nhân chiến thắng trở về. Trần Tiểu Cửu đứng trước cửa thành, trong mắt mang theo vẻ kinh ngạc, nhìn đôi mắt hẹp dài của tiểu Hoàng đế ngẩn người, lại hoàn toàn không biết “Quốc công đại nhân” rút cuộc là như thế nào? Tiểu đạo đồng xuất thân giang hồ, cho dù là trở thành Hoàng đế, mặc long bào, giơ tay nhắc chân vẫn đầy vẻ “phong trần”. Liếc nhìn lại, mặt mày thông thấu, tràn đầy sự vui mừng. Hắn nháy mắt ra hiệu với Thượng thư Lại bộ Lưu Lam. Lưu Lam hiểu ý, đi ra khỏi đám người, mở thánh chỉ, cũng mặc kệ Tiểu Cửu đứng thẳng người đối diện với Tiểu Hoàng đế, dõng dạc nói: - Thượng thư bộ Lễ Trần Tiểu Cửu không sợ gian nguy, vâng mệnh trong nguy nan, lấy chức giám quân, cùng với các tướng sĩ của Thiết Giáp doanh viễn chinh, chống lại mối họa phản Vương. Sự siêu quần này, sự quả quyết này, làm gương cho các binh sĩ, tất chiến tất thắng, giết hơn bảy vạn quân địch, chém đầu vô số phản tướng, khiến tên phản vương Ngô Nguyên như chó nhà có tang, nấp ở Bình Châu không chịu ra, không dám tranh phong. - Trần Tiểu Cửu công lao cực khổ, bảo gia vệ quốc, công lao to lớn, Hoàng thượng cảm động trước ân đức của Trần Tiểu Cửu, đặc biệt phong làm Hưng quốc công, thực ấp hai vạn hộ, quản lý khu đông của Hàng Châu là phong địa: ban thưởng kim long quyền trượng, thay Thiên tử; ban thưởng ghế ngồi trước điện, được sự lễ bái của quần thần, ban chiếu khắp thiên nhạ! Khâm thử. Thánh chỉ đọc xong, quần thần liền hành lễ với  Trần Tiểu Cửu: - Bái kiến Quốc công đại nhân… Trần Tiểu Cửu nghe quần thần xưng hô, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng. Hắn hiểu rõ thánh chỉ này rút cuộc có ý gì. Thực ấp hai vạn hộ, phong địa ở khu đông Hàng Châu, đây là tất cả trong Đông khu, bao gồm thu thuế, dân sinh, quân chính, tài chính đều do một mình hắn định đoạt.Ở Đông khu, Tiểu Cửu là ông trời. Ban thưởng kim long quyền trượng, lại ý là mình lúc nào cũng là đại thần Khâm Sai, đi tới đâu đều như có Hoàng thượng đích thân tới, có quyền hỏi chính trị. Ban thưởng ghế ngồi trước điện, hưởng thụ sự bái kiến của bách quan, lại ý là khiến quần thần có lòng kính ngưỡng mình. Tất cả những điều này nghe ra rất vinh quang. Nhưng Tiểu Cửu lại biết sâu hơn, Tiểu Hoàng đế là không muốn tự mình xử lý triều chính, mà là muốn mình là tượng gỗ của hắn. Tiểu đạo đồng này, chính là ghét làm Hoàng đế như vậy sao? Nghĩ thông suốt mưu kế của Tiểu đạo đồng, Tiểu Cửu thật muốn từ chối không nhận ban thưởng, nhưng cái danh Hưng quốc công thật khiến người ta không nỡ dứt bỏ. Thôi vậy, Tiểu Cửu ta lại cố mà làm, cong người nếm thử thú vui của chức Quốc công. - Tạ chủ long ân! Thần tất nhiên vì Đại Yến, vì Hoàng thượng vượt núi qua sông, quyết không chối từ. Trần Tiểu Cửu nhận thánh chỉ, kim long quyền trượng, lại nói những lời siêng năng, lúc này mới miễn cưỡng ứng phó qua quan. Diệp Ngâm Phong, Nhị hoàng tử tuy có nhiều lời muốn nói với Trần Tiểu Cửu, nhưng lúc trang trọng này cũng đành giả ý tiến lên hàn huyên vài câu với Tiểu Cửu, không cam lòng mà lui lại, để các thần tử khác thay nhau tiến lên, nịnh nọt Tiểu Cửu. Tiểu Hoàng đế cũng không có giác ngộ của một Hoàng đế, trước mặt quần thần liền bắt tay Tiểu Cửu, chỉ vào các thần tử kia, vẻ mặt phẫn uất nói: - Quốc công đại nhân, ngươi về rồi thì thật tốt, những việc lặt vặt ở triều đình kia, thật là phiền toái, đặc biệt là những thần tử này, sa sầm nét mặt, lải nhải kêu gào trước mặt ta, đánh thì không đánh được, mắng cũng mắng không được, mới có mấy ngày, hại ta gầy đi mười mấy cân thịt, hôm nay cuối cùng cũng giải thoát rồi, bọn họ có việc gì, cứ tìm ngươi làm, ta muốn chơi mèo đấu chó, nhàn nhã tận hưởng. Khí phách giang hồ của hắn, làm Hoàng đế mấy ngày, từ “Trẫm” kia lại luôn không nhớ, một câu một chữ đều là “ta”, thật là chọc tức những lễ quan giáo thụ cung đình, lễ nghi cung đình vì việc này, cung đình lễ quan không gánh nổi cái ác danh này, lại không có cách nào tố khổ, vô cùng oan ức. Những lời này của Tiểu Hoàng đế vừa thốt ra, thật khiến triều thần trợn mắt há mồm, sự tôn nghiêm của Hoàng thượng cửu ngũ, là Thiên tử của Đại Yến, cảm giác cầm Càn Khôn kia mới sảng khoái biết bao? Tướng thần trong thiên hạ đâu có ai không muốn nếm thử cái tư vị quân lâm thiên hạ chứ? Tiểu Hoàng đế vẫn cứ như ngồi trên đống than, đầu óc hắn hẳn là có vấn đề gì rồi sao? Trần Tiểu Cửu sớm đoán được tâm tư của tiểu Hoàng đế, cũng đau đầu một trận. Trong lòng cũng biết tâm linh tu đạo của Tiểu đạo đồng đã đến một mức độ cao nhất định, vì vậy khiến hắn không có chút quyến luyến nào đối với quyền thế. Trong triều thần có nhiều gương mặt mới, đều là sau khi trải qua họa của Tiêu Viêm, chỉnh hợp lại và được đề bạt lên thành năng thần cán sử. Bọn họ không phải dòng chính của Diệp Ngâm Phong, thì là bộ hạ của Nhị hoàng tử, đương nhiên kính trọng Tiểu Cửu như thần, ai cũng kinh sợ tiến lên chào. Tiểu Cửu không kiên trì ứng phó, tâm tư lại đang phiêu du bên ngoài, nhón nhón mũi chân, nhìn về phía xa, bộ dạng không yên lòng. - Có phải là nhớ tới tình nhân của ngươi không? Tiểu Hoàng đế chợt chạy ra, khiến các triều thần vây xung quanh sang một bên, vỗ tay, trong đội quân liền đứng sang hai bên, một chiếc xe, một chiếc kiệu xe hào hoa, xuất hiện trước mặt Tiểu Cửu. - Cửu ca. - Tiểu Cửu… Mỵ Nhi đỡ Tiểu Đường muội muội bụng phồng lên, từ từ xuống xe, từ xa mỉm cười với Tiểu Cửu, hai hàng lệ chảy xuống má, mọi sự nhớ nhung đều thể hiện ra ngoài. - Mỵ nhi, Tiểu Đường muội muội. Tiểu Cửu con mắt tỏa sáng, dang rộng đôi tay, ôm chặt lấy Mỵ nhi, cũng không để ý tới các triều thần ở đó, liền hôn nồng nhiệt lên đôi môi đỏ mọng của Mỵ Nhi. Mỵ nhi còn nghênh đón, nỗi nhớ trong lòng càng sâu đậm, khuôn mặt đỏ ửng, ôm eo Tiểu Cửu. Quần thần nhìn thấy vậy trợn mắt há mồm, Quốc công đại nhân đúng là khác thường. - Cửu ca.., tiểu Đường muội muội nâng cái bụng to lên, đôi mắt ngập nước nhìn Tiểu Cửu, môi đỏ mọng mỉm cười đầy hạnh phúc. - Tiểu Đường muội muội khóc gì chứ? Trần Tiểu Cửu giơ cánh tay ôm tiểu Đường muội muội, liếc nhìn thấy cái bụng phình to, lúc này mới vội vàng dừng lại, đôi tay dịu dàng xoa lên bụng tiểu Đường muội muội, dịu dàng nói: - Tiểu bảo bảo, nhớ cha không? Lại ghé tai vào cái bụng phình lên nghe một lát, mới chậm rãi gật đầu: - Ừ, hóa ra tiểu bảo bảo quả nhiên là nhớ cha rồi. Tiểu Đường muội muội cười khanh khách, xoa đầu Tiểu Cửu, dịu dàng nói: - Không chỉ tiểu bảo bảo nhớ chàng, mẹ của tiểu bảo bảo cũng rất nhớ chàng. - Haha... ta phải nhớ nàng chứ. Nghe những lời nói tâm tình của tiểu Đường muội muội, trong lòng Tiểu Cửu thấy ấm áp, lại thơm lên mặt tiểu Đường muội muội. Tiểu Đường muội muội thẹn thùng vô cùng, né sang một bên, nhìn Tiểu Cửu, rụt rè nói: - Đừng chỉ có hôn thiếp, trong kiệu, còn một muội muội nữa. Lại rất nhỏ giọng nhắc nhở: - Là Thiên Vũ công chúa, còn không mau tới ân cần đi? Cho dù tiểu Đường muội muội không nhắc nhở, Tiểu Cửu nhắm mắt cũng có thể đoán ra được người ngồi bên trong là Thiên Vũ công chúa, hắn xông lên nháy mắt với tiểu Đường muội muội, ra hiệu mình sớm đã nghĩ tới. Tiểu Đường muội muội cười một tiếng, lại nhỏ giọng lầm bầm: - Trong kiệu còn có một bất ngờ. - Hả? Còn có bất ngờ? Trần Tiểu Cửu suy nghĩ linh hoạt, đi tới trước kiệu, dịu dàng nói: - Thiên Vũ muội muội, muội đang trốn ta sao? Còn né không gặp ta..? - Ta chỉ là xấu hổ, đâu phải là muốn tránh đại ca ca? Thiên Vũ công chúa thẹn thùng âm thanh truyền ra khỏi kiệu: - Đại ca ca mau vào đây, trong này ta còn có một người mong nhớ đại ca ca ngày đêm. Người mong nhớ ta ngày đêm? Tiểu Cửu cảm xúc bắt đầu dâng lên, vén rèm đi vào, liền phát hiện Lý Nhạc Thanh không ngờ xuất hiện trong kiệu. - Sao nàng lại ở đây? Thấy gương mặt mê người kia của Lý Nhạc Thanh, trong lòng Tiểu Cửu vừa nhớ lại, vừa thương tiếc, thầm nghĩ nàng cố ý tới thăm mình, lại không nhìn ra kỳ nhân trong kiệu, sự oan ức này, thật khiến người ta vừa thương vừa yêu. - Trần… Lý Nhạc Thanh liếc thấy Tiểu Cửu, trái tim đập loạn lên, nhất thời không biết gọi là gì mới tốt, xấu hổ, nói: - Quốc công đại nhân… - Ai dà! Quốc công cái gì mà quốc công. Tiểu Cửu ngồi xuống, lỗ mãng đánh vào mông mềm mại của Lý Nhạc Thanh một cái, lại ngồi lên đùi nàng, hung ác nói: - Gọi ta Tiểu Cửu, bằng không, ta còn đánh vào mông nàng. - Tiểu Cửu! huynh đừng đánh ta. Lý Nhạc Thanh nắm chặt tay Tiểu Cửu, ngửi hơi thở khoan khoái nhẹ nhàng trên người Tiểu Cửu, nức nở nói: - Tiểu Cửu, huynh không biết ta nhớ huynh tới mức nào! Ta muốn tới gặp huynh, lại sợ người ta nói xấu, đành phải vụng trộm trốn trong kiệu của Công chúa. - Vụng trộm làm gì? Quang minh chính đại tốt bao nhiêu chứ? Tiểu Cửu vừa đánh vào mông Lý Nhạc Thanh, tay lại cảm thấy rất tuyệt, bàn tay không chịu nổi mà nhéo vài cái trên mông nàng, mềm mại, khiến người ta không nỡ buông tay. - Ta đâu dám quang minh chính đại gặp huynh? Ta... chính là một tiểu quả phụ… Lý Nhạc Thanh bị Tiểu Cửu xoa mông, mềm tới tận xương tủy, trong lòng liền cảm thấy ngứa ngáy, bàn tay nắm bàn tay to của Tiểu Cửu, không để hắn lộn xộn, cắn môi, vẻ mặt kiều oán.