Siêu Cấp Gia Đinh
Chương 70 : Lợi hại
Đời người giống ván cờ vậy, mọi người phải nghiêm túc cân nhắc!
Đương nhiên, Trần Băng có thể lý luận sự lợi hại của tiểu tốt khi qua sông đó chính là được đút rút từ những kinh nghiệm và lối suy nghĩ khác thường, cho dù nói những điều này cho bốn vị hoa đán nghe, thì bọn họ cũng như vịt nghe sấm mà thôi, thậm chí còn cho rằng hắn chỉ được cái khoác lác.
Trần Băng cũng không đòi hỏi người khác phải lý giải, thực chiến sẽ là câu trả lời đích đáng nhất đối với những lý luận của hắn.
Hắn khai cuộc rất kỳ lạ, toàn bộ những quân cờ không mang chút tấn công nào cả, tất cả đều đi những nước không thể lý giải nổi, mà nguyên nhân chính là bảo vệ những quân tốt quý giá đó.
Điều này khiến bốn vị hoa đán vô cùng kinh ngạc, với những lý giải đối với cờ tướng của bọn họ, bọn họ không thể nào hiểu nổi rốt cuộc Trần Băng làm vậy là có ý gì nữa? Trong lúc bọn họ còn chưa hiểu thế cờ của Trần Băng là gì thì bọn họ vẫn giữ chiến thuật đã vạch sẵn rồi.
Chung Việt, Tôn Kiến và Hàn Thái đều cảm thấy ngồi đây quá buồn chán nên đều tiến lên xem trận chiến, tiện thể xem xét những nước đi của bốn vị hoa đán này, rồi tới lượt mình sẽ biết cách mà chế ngự.
Những chiến thuật dùng tiểu binh này, mấy vị công tử xem cũng thấy mù mịt, không thể hiểu nổi Trần Băng đang làm trò gì nữa, nhất là Hàn Thái, trong lòng cứ thầm nghĩ, cái tên tiểu tử này lại động kinh rồi sao? Đi những nước cờ vớ vẩn gì thế này? Đúng là những tên nghiệp dư chỉ tầm thường vậy thôi sao?
Lúc này Trần Băng đã nhập vào trạng thái không còn thế giới bên ngoài rồi, ở trán và cánh mũi đã xuất hiện những giọt mồ hôi, trong đầu hắn đang hiển hiện hơn bốn mươi nước đi của cả bốn ván cờ này.
Vẻ chăm chú tập trung này của Trần Băng giống như đang nhập định vậy, không có chút gì là giả tạo và diễn kịch cả, bốn vị hoa đán lâu lắm rồi mới cảm nhận được sự thuần khiết của con người rồi, hắn cứ như vậy đúng là khiến người khác phải rung động.
Nhất là Đông Mai cô nương, càng có thể cảm nhận được tâm linh rất thuần khiết của Trần Băng, nàng và mấy tỉ muội của mình từ nhỏ đều được dậy những thứ gì gì ý, nói là đàn ông đều là những kẻ khốn kiếp, không có ai là tốt đẹp cả, nàng cứ nghĩ đó chính là chân lý, trong cuộc đời của nàng, đều tiếp xúc với những gã đàn ông phàm phu tục tử, ham sắc hám của lạ thôi.
Còn tên Trần Tiểu Cửu này, lần đầu tiên trong bao nhiêu năm nàng tôn thờ cái chân lý kia sản sinh sự hoài nghi. Trong lúc hắn đi những nước cờ, ánh mắt của hắn sao lại thuần khiết vô hại như vậy chứ, ánh mắt đó như cảm giác không có tạp sắc nào cả, cảm giác đó vừa có chút tự tin vừa có chút ngây ngô khiến Đông Mai cô nương càng cảm thấy hiếu kỳ hơn.
Quả thực nàng không hề nghĩ trên cõi đời này lại có người đáng quý và thuần khiết như hắn.
Nàng cứ nghiên cứu vẻ hồn nhiên và thuần khiết của Trần Băng, khiến những nước đi của nàng không còn sắc bén như thường ngày nữa, khiến những tỉ muội của nàng khẽ trộm cười, thầm nghĩ rằng nàng đã phải lòng cái tên tiểu tử đẹp trai này rồi.
Đến lúc này thì trong hơn bốn mươi nước đi của Trần Băng suy diễn ra thì hắn đã tìm được một cách chắc chắn sẽ giành thắng lợi, tuy đây mới là trung cuộc, nhưng trong tâm trí của hắn thì bốn ván cờ này dường như đã hoàn toàn kết thúc rồi.
- Đông Mai cô nương nàng đừng có nương tay nhé, tuy ta không thể khai pháo với nàng được, nhưng ta thích nhất nàng khai pháo với ta, nàng hãy lấy hết những sự lợi hại vốn có của nàng, làm ta tung xác nhé.
Từ trong trạng thái suy nghĩ cao độ đó hắn cũng đã định thần lại rồi, những nét thuần khiết hồn nhiên đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một khuôn mặt có vẻ rất cợt nhả.
- Yên tâm đi, Trần công tử, lửa pháo của ta chỉ dành cho ngươi thôi, ngươi cứ từ từ mà dùng đi nhé.
Đông Mai không hề hiểu được những vẻ thuần khiết và hồn nhiên của Trần Tiểu Cửu vừa nãy đã tan biến đi đâu mất rồi, không còn cảm giác vi diệu nữa, bỗng nhiên Đông Mai thấy thất vọng, rồi lại toàn tâm toàn ý tập trung vào những nước đi này.
Toàn thân Trần Tiểu Cửu rất thoải mái, toàn bộ những nước đi đã được hắn suy diễn trong đầu hết rồi, cho dù bốn vị hoa đán này có đi những nước cờ vi diệu đến đâu, thì cũng không thể nào thoát khỏi lòng bàn tay của hắn được.
Đông Mai cô nương bản thân cũng rất tinh thông những nước đi này, giống như tiên nhân chỉ lộ vậy, những nước đi rất linh hoạt, vô cùng dị thường, có thể tùy cơ ứng biến, đúng là không phải dạng tầm thường.
Vốn dĩ khi khai cuộc do Trần Tiểu Cửu thiếu một hai quân pháo, nên những nước đi của nàng rất thoải mái, không hề có cảm giác gây gáp lực gì, trong con mắt của nàng, với những cục diện như thế này mà còn không thắng nổi, thì đúng là không còn mặt mũi nào để nhìn người khác nữa rồi.
Nếu quả thật mà bị thua, vậy chẳng phải sẽ trở thành chuyện để thiên cổ bàn tán đó sao? Thì lúc đó còn xứng đáng với danh hiệu tứ đại hoa đán của Túy Hương Lầu nữa không? Còn được người khác tôn sùng với danh hiệu tài nữ kỳ đàn nữa không?
Nàng mang chút nghiền ngẫm suy tư thoải mái để ứng chiến với Trần Băng, tuy cảm thấy những nước đi của Trần Băng rất kỳ quái, nhưng nàng cũng không có chút lơ là gì, nhưng chỉ cảm thấy những quân tốt của mình vô duyên vô cớ bị ăn gần hết rồi, còn những quân tốt của Trần Băng thì còn nguyên vẹn, đang chờ thời cơ mà tiến lên. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T. r. u. y. e. n. y. y chấm cơm.
Đi thêm vài nước nữa, thì phát hiện những quân tốt của Trần Băng đã không ngần ngại mà qua sông, lúc nàng muốn bóp chết cái luận điểm này của Trần Băng, đột nhiên Trần Băng thay đổi không còn kiểu phòng thù như lúc đầu nữa, dùng tất cả những sự phối hợp của bốn quân trọng điểm một mạch tấn công vào doanh trại của Đông Mai.
Đông Mai vô cùng kinh hãi, vội vàng chống đỡ nhưng có vẻ không còn kịp nữa rồi, vội co hết quân về để phòng thủ, Trần Băng không hề tiếc để hy sinh lực lượng mà điều động hoàn toàn những sức mạnh như ngàn mũi dao đâm thẳng vào tim Đông Mai vậy.
Tuy Đông Mai có chút bối rối, nhưng nàng biết tuy Trần Băng có sức tấn công rất linh hoạt sắc bén, nhưng những quân tốt đó dù sao phạm vi cũng không được như những quân trọng điểm, vả lại những quân trọng điểm của mình đều điều về rồi, phản công lại cũng không phải là khó khăn gì.
Trải qua một trận giao binh quyết liệt và hấp dẫn.
Đông Mai vẻ lo âu lau chút mồ hôi trên trán, trong lòng cảm thấy kinh hồn bạt vía, lại trải qua mấy bước đi mạo hiểm nữa, bốn quân trọng yếu của Trần Băng đã bị ăn không còn quân nào.
Vừa nãy những pha tấn công rất khí thế của Trần Tiểu Cửu khiến nàng hết hồn, nàng dốc toàn lực để ứng phó, trong lòng cảm thấy vui mừng rồi lại lau những giọt mồ hôi trên trán, cuối cùng cũng không bị mất mặt bởi danh hiệu là một trong tứ đại tài nữ kỳ đàn.
Nhưng khi nàng chú ý thấy những nụ cười hàm ý trên khuôn mặt Trần Tiểu Cửu, trong lòng lại cảm thấy có chút kinh ngạc.
Nàng cũng nhìn theo ánh mắt của Trần Tiểu Cửu vào bàn cờ, vừa nhìn xuống thì ngẩn ngây người ra.
Nàng kinh ngạc mà ngẩn người ra đó, nhìn vào những bố cục rất kỳ quái của bàn cờ, nhìn một hồi lâu, rồi thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Trần Tiểu Cửu nói:
- Công tử tài cao hơn người, Đông Mai chịu thua rồi.
Mấy vị công tử nghe thấy những câu tâm phục khẩu phục của Đông Mai, đều lao tới xem, chỉ có Diệp Ngâm Phong vẫn nhắm ngắt suy nghĩ. Chung Việt và đám người vừa nhìn xong, cảm thấy giật hết cả mình, trợn mắt há mồm lên vì kinh ngạc.
Hóa ra Trần Tiểu Cửu điều động những quân cờ chính tiến công mãnh liệt, rồi yểm hộ những quân tốt tiến lên, như vẻ nhòm rau gắp thịt, hắn thừa dịp Đông Mai cô nương đang luống cuống tay chân, vẻ phân tâm, chậm rãi điều động mấy quân tốt tiến vào cung của Đông Mai cô nương.
Chỉ thấy năm quân tốt của Trần Băng đang san sát nhau, cùng nhau phối hợp và tấn công, như những huynh đệ ruột thịt nương tựa vào nhau, không ai có thể làm gì được bọn họ vậy.
Còn lão tướng của Đông Mai thì chỉ còn cách cúi mặt, tước vũ khí mà đầu hàng thôi.
Mọi người đều tỏ ra kinh ngạc, tán thán không ngừng, năm quân tốt xếp thành hàng ngang thì xuất hiện thường xuyên trong một ván cờ, nhưng năm quân tốt dựa vào nhau cùng công lên thì đúng là rất hiếm thấy, có thể nói là vô cùng hiếm thấy, thậm chí có thể nói là không thể tin được.
Chung Việt và đám người lúc này mới biết được Trần Tiểu Cửu quả thật là không phải người tầm thường, ít ra trình độ lý giải những thế cờ thì thâm hậu hơn bọn họ rất nhiều lần.
Tên nhãi Hàn Thái tuy rằng kiêu ngạo, nhưng khi nhìn thấy những thế cờ như này, trong lòng hắn bỗng nảy sinh ra một nỗi sợ hãi vô thức, cái cảm giác sợ hãi này khiến hắn rất lâu sau mới bình tĩnh lại. Sao hắn lại có thể đi được những nước cờ tuyệt đỉnh như vậy chứ? Hắn còn là người hay là quỷ đây?
Trần Tiểu Cửu nhìn vào năm quân tốt trên bàn cờ vững vàng như Trường Thành không thể nào quật ngã được, trong lòng không khỏi tỉnh ngộ ra rất nhiều điều.
Hiện giờ, cuộc sống của hắn như một bàn cờ, có thể đi những nước tuyệt đỉnh, hoàn toàn nằm trong những tâm niệm của hắn rồi.Ở Chu phủ, nếu hắn có thể qua sông như những quân tốt này, rồi cứ thế mà thẳng tiến thôi, phải học được sức tấn công không tưởng của những quân tốt này, để đối thủ thất bại hoàn toàn.
Nếu có thể rời khỏi Chu phủ, thì hắn cũng như một lão soái vậy, phải bày mưu tính kế, đứng giữa mà điều hành; còn năm tên trong quân đoàn Anh Mộc như những quân tốt vậy, luôn sẵn sàng ra trận để giành chiến thắng.
Chỉ cần những quân tốt có thể qua sông, chỉ cần những quân tốt có thể kề sát nhau, cùng tương trợ cho nhau, thì đó là vũ khí lợi hại nhất rồi.
Xe pháo mã những quân được xem là hoa lệ và có sức tấn công mạnh mẽ nhưng một khi năm quân tốt này có thể qua sông và kề sát nhau thì mấy quân đó không là gì nữa rồi.
Rốt cuộc ai là lão soái, ai là quân tốt, ai là xe pháo mã, trong lòng Trần Băng cũng đã có đáp án rồi.
Trần Băng cứ ngẫm nghĩ như vậy rồi bừng tỉnh, hắn thấy đám người đều đưa những ánh mắt kinh ngạc nhìn thẳng vào hắn, cảm thấy có chút ngại ngùng, nghĩ tới bản thân mình vẫn còn ba ván nữa mới hoàn thành, vội vàng định lại thần rồi đi về phái ba vị cô nương kia.
Những tác phẩm kinh điển thì càng ít xuất hiện thì càng có làm tăng thêm sự chú ý và chờ đợi hơn, cho nên trong những ván cờ khác, Trần Tiểu Cửu cũng không tạo nên những kiểu tinh xảo này nữa, chỉ qua loa đánh để cầm hòa với mấy nàng này thôi.
Trong bốn trận đấu, chỉ có Đông Mai cô nương là được chứng kiến những nước đi tinh xảo, cho nên, Đông Mai cô nương cũng được coi là người may mắn nhất, cho dù là rất nhiều năm sau, thì những nước đi của ván cờ đó sẽ mãi im đậm trong đầu của nàng, mãi mãi không thể nào quên.
Truyện khác cùng thể loại
111 chương
53 chương
44 chương
131 chương
37 chương
159 chương
448 chương
482 chương