Siêu Cấp Gia Đinh
Chương 66 : Tứ đại hoa đán
Tên mập Chu Ngộ Năng lật lẹo rất nhanh, nịnh hót thì cứ như ngựa quen đường cũ vậy, khiến mấy vị quý công tử kinh ngạc cứng hết cả họng, trợn mắt há hốc mồm lên.
Tiểu cô nương này nhìn vẻ mặt Chu Ngộ Năng núng nính mỉm cười, trong lòng vừa thấy sợ hãi và cảm thấy buồn cười, vẻ nơm nớp lo sợ mà né sang một bên, rồi lại nhìn các vị công tử đĩnh đạc nói:
- Vừa nãy Hồng Hạnh cô nương đã xem những đáp án của các vị rồi, chúc mừng các vị công tử, cửa ải thứ nhất tất cả đều thông qua rồi.
Tất cả mọi người đều tỏ ra kinh ngạc, điều này chẳng phải có ý gì đó sao, bọn họ đều biết rất rõ rằng, những kẻ được thông qua cũng có tên Trần Tiểu Cửu vừa mới tới xong.
Thế cờ này không được coi là những thế cờ tuyệt đỉnh nhất, nhưng cũng rất đẳng cấp, nhưng cái tên tiểu gia đinh kia chỉ dùng có chút thời gian mà đã phá giải được rồi.
Chu Ngộ Năng là người kinh ngạc và vui mừng nhất, vừa nãy hắn nghe Trần Băng nói là không nắm chắc lắm, dường như Trần Tiểu Cửu trong lúc vội vàng đã không có chút cơ hội nào để phá giải thế cờ đó rồi, trong lòng cảm thấy rất buồn chán.
Nhưng vừa rồi, hắn vừa cho một quyền lên người tên khốn Lý Phách Thiên kia, thấy dáng vẻ ngẩn ngơ của tên Lý Phách Thiên kia, nghe hắn khóc lên từng trận, trong lòng cũng cảm thấy mở lòng ra nhiều rồi.
Hắn cũng đã không hề ôm chút hi vọng gì rồi, không ngờ kết quả giải thế cờ đưa ra lại có bất ngờ, hắn kích động vỗ vào vai Trần Băng nói:
- Tiểu Cửu, huynh thật biết đùa, rõ ràng là nghĩ ra được đáp án rồi, lại còn lừa đệ.
Trần Băng làm mặt quỷ cười hì hì, trong lòng đối với cái kết quả này sớm đã chắc chắn, nên chẳng có chút ngạc nhiên nào.
Diệp Ngâm Phong vẻ mặt mặc dù không có biểu lộ gì nhưng trong lòng lại rối bời, cái thế cờ này chỉ có hơn 100 kiểu biến hóa, nhưng mỗi kiểu thì lại có hơn 30 cách biến hóa, như thế tính ra cũng phải có hơn ba nghìn cách đi cờ, Trần Băng lại không có thời gian đứng trước bàn cờ trực diện nhìn vị trí các quân cờ, rốt cuộc hắn lại nghĩ ra được cách đi đúng chứ?
Nếu không phải hắn đã từng được nhìn qua thế cờ giống như vậy, thì chắc chắn là có học vấn tuyệt vời, dựa vào bài thơ mà hắn làm, chắc hẳn thuộc thế hệ sau. Diệp Ngâm Phong nghĩ như thế nói.
Tiểu cô nương mặc kệ ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, thấy các vị công tử đã nghe được rõ ràng, liền giõng dạc nói tiếp:
- Các vị công tử có thể tiến vào vòng thứ hai, vòng thứ hai do bốn vị tỉ tỉ Xuân Hạ Thu Đông ra đề, mời các vị công tử đi theo ta.
Lý Phách Thiên mặc dù bị đánh chảy máu mũi, cả mặt thâm tím, nhưng nghe nói Xuân Hạ Thu Đông có lời mời, liền vội vội muốn đi vào, tiểu cô nương lại ngăn hắn lại, có chút lắp bắp than thở nói:
- Công tử cả người có vết máu, mặt thâm tím, thế này đi vào hình như có chút... Có chút đường đột... giai nhân, mời công tử sửa sang lại rồi mới vào nội đường.
- Cái gì? Cái tiểu nha đầu nhà ngươi còn dám như thế nói với ta? Ta đường đột cái con bà nhà ngươi!
Lý Phách Thiên bị nói như vậy, trong lòng có chút phẫn nộ, vừa mới bị tên mập Chu Ngô Năng đánh cho một trận đã đủ chán nản uể oải rồi, hắn không có lực phản kháng lại đành phải chịu, không ngờ con nha đầu miệng còn hôi sữa nhà ngươi lại cũng dám giương nanh múa vuốt với hắn, trong lòng không khỏi có chút tức giận.
Tiểu cô nương nghe Lý Phách Thiên hung hăng tàn nhẫn mắng mình như vậy, lại thấy mặt Lý Phách Thiên đầy vết máu, hung thần ác sát, nói thì như ác quỷ trong địa ngục, liền "oa" một tiếng khóc to lên.
Chu Ngô Năng thấy cơ hội đã đến, làm tịch làm bộ tiến lại khiêu khích nói:
- Ngươi xem cả người nhà ngươi đều dính đầy vết máu, như là từ lò mổ lợn ra vậy, nói ngươi đường đột giai nhân mà còn oan uổng sao? Mẹ kiếp, nếu không phục, thiếu gia ta cho ngươi thêm một quyền nữa, cho ngươi đến quỷ môn tham quan một vòng.
Lý Phách Thiên đúng là bị Chu Ngô Năng đánh cho sợ rồi, thấy hắn vẫn muốn động thủ nữa, sợ tới mức giật cả mình, vội vàng trốn phía sau Tôn Kiến lòng dám ra.
Chu Ngô Năng thấy bộ dạng sợ sệt của hắn, không khỏi mãn nguyện cười khẩy một cái.
Hắn lại nhìn lại mình cũng có vết máu đầy người, nghĩ thế này đi vào quả thực có ảnh hưởng đến thể diện và thân phận của hắn, hơn nữa kế hoạch hôm nay ngăn cản Lý Phách Thiên gặp Hồng Hạnh cô nương đã thành công, trong lòng cũng đã rất mãn nguyện rồi, liền nói với Lý Phách Thiên:
- Thôi, ta nể mặt Tôn Kiến, cùng lắm thì hai ta đều không vào, lão tử ta cùng ngươi, lần này ngươi hài lòng rồi chứ.
Lý Phách Thiên đầy oan ức, nghĩ mình đang làm cái lòng? Không những bị tên béo Chu Ngô Năng đánh cho một trận, bây giờ lại ngay cả nội đường cũng không được vào. Quả là tiền mất tật mang, trong lòng thầm chửi thằng nhãi Long Đại vong ân bội nghĩa, nhưng khi hắn đối diện ánh mắt chung một mối thù của các quý công tử thì đành phải ngoan ngoãn khuất phục, từ bỏ cơ hội gặp Hồng Hạnh cô nương.
Tôn Kiền an ủi hắn nói:
- Không sao, nếu ngươi không được tiện cho lắm thì có thể để cho Hàn Thái đi thay ngươi mà.
Lý Phách Thiên ngẫm nghĩ cũng đã không còn cách nào khác rồi, vội vàng gọi Hàn Thái lại nhỏ giọng nói:
- Hàn Thái, lần này ngươi nhất định lấy lại thể diện cho ta, mạnh tay đánh bại nhuệ khí của Chu Ngô Năng và thằng tiểu gia đinh đó.
Hàn Thái mặc dù vũ lực không mạnh, nhưng đối với tài chơi cờ của mình lại rất tự tin, vội vàng nhận lời.
Chu Ngô Năng nghe thấy cách này càng thấy vui mừng, thế này Trần Tiểu Cửu lại có thể ra trận giúp hắn rồi. Hắn vỗ vai Trần Tiểu Cửu, thành khẩn nói:
- Tiểu Cửu, chỉ cần huynh thắng được vòng này, đệ mạnh tay chi ngân lượng, bốn chị em Xuân Hạ Thu Đông huynh có được dễ như trở bàn tay rồi, cố lên, đệ tin huynh.
Thằng nhãi này, lại dùng mĩ nhân kế với ta rồi, nhưng ta thích, Trần Tiểu Cửu nghe nói vòng sau do Xuân Hạ Thu Đông ra đề, trong lòng cũng thấy có chút buồn cười, những cô gái yếu ớt như hoa, tài chơi cờ có thể lợi hại cỡ nào chứ. Hắn thật sự muốn gặp.
Thấy mọi người không dị nghị, tiểu cô nương giõng dạc nói:
- Các vị công tử, nếu đã chuẩn bị xong, vậy xin mời theo ta vào nội đường.
Tiểu cô nương ở phía trước dẫn được, đám người Trần Băng theo sát phía sau, ra ngoại được, rẽ vào một hoa viên tỏa mùi hương thơm ngát, lại đi qua hành lang có cây cầu nhỏ, mở cửa lưỡi liềm ra, bên trong chính là nội đường.
Trong phòng được trang trí rất tráng lệ, màu sắc của mùa xuân tràn ngập khắp phòng, rèm màu hồng phối với màu xanh của căn phòng khiến cho không gian thêm mờ mờ ảo ảo, khiến lòng người mê hoặc.
Nhìn về phía trước, bốn vị cô nương trẻ tuổi xinh đẹp đoan đoan chính chính ngồi trên chiếc ghế cổ kính, cái bàn trước mặt bọn họ đều bày một bộ cờ tinh xảo.
Lại nhìn bốn vị cô nương Xuân Vũ, Hạ Hà, Thu Hương, Đông Mai, cô nào mặt cũng nở nụ cười dịu dàng, đều mặc mặc bộ quần áo màu trắng thướt tha, đầu tóc được làm thật đẹp, dáng người thon thả, phong tình vô hạn, khuông mặt nhỏ nhắn mỗi người một vẻ, lại đều hết sức mê hoặc lòng người.
Thấy mấy vị công tử tiến vào, bốn vị hoa đán đều nhẹ nhàng đứng dậy, dáng người uyển chuyển hành lễ, nhẹ nhàng nói:
- Công tử, nô gia thỉnh an công tử.
Tiếng nũng nịu thỉnh an, vẻ thướt tha của bốn vị hoa đán này tràn đầy vẻ dịu dàng nữ tính của con gái. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL. vn - https://Đúng là đám người Diệp Ngâm Phong có tầm nhìn tầm hiểu biết rộng lớn, mặc dù vẻ mặt cố gắng điềm tĩnh, cũng không kìm được tiếng hô khen ngợi trong lòng.
Đám người Chung Việt và Tôn Kiến đều lộ ra vẻ mặt khen ngợi sắc đẹp, nhưng vẫn có thể kìm chế được cảm xúc của mình, nhưng Hàn Thái nào đã được gặp qua cả rừng người đẹp thế này, đối diện với sức hấp dẫn của bốn vị cô nương xinh đẹp tuyệt đỉnh như hoa như ngọc thế này, sinh lý của Hàn Thái sớm đã có phản ứng, đôi mắt không thể nhắm lại được nữa, cứ nhìn chằm chằm vào bóng dáng của bốn vị mỹ nữ mà không thể tự kiềm chế được.
Trần Băng thất bốn vị mỹ nữ quyến rũ như vậy cũng không khỏi chấn động, đẹp không như tiên trên trời vậy.
Nhưng hắn ....................
- Mấy vị công tử xin mời ngồi bên này.
Tiểu nha đầu dẫn bọn họ vào nói.
Mấy người Trần Băng nghe vậy liền ngồi vào, chỉ có thằng nhãi Hàn Thái dường như không nghe thấy, đôi mắt vẫn trợn to lên chằm chằm nhìn theo bốn vị mỹ nữ, khóe miệng còn chảy cả nước miếng.
Hành động buồn nôn này khiến bốn vị mỹ nữ trợn mắt há hốc mồm, đều che miệng cười.
Tiểu nha hoàn thấy thế vội vàng nhỏ giọng gọi nói:
- Hàn công tử, mời người lên ngồi.
Hàn Thái như vừa tỉnh mơ, phát hiện những người khác đều dương dương tự đắc ngồi rồi, chỉ có hắn một mình lẻ loi đứng đây làm trò hề, hơn nữa mấy vị công tử nhìn hắn với ánh mắt chế nhạo khinh thường.
Chính bản thân hắn cũng cảm thấy rất khó coi, thầm trách bản thân không kìm được cám dỗ, vội vàng lau nước miếng, đỏ mặt ngồi lên.
Truyện khác cùng thể loại
111 chương
53 chương
44 chương
131 chương
37 chương
159 chương
448 chương
482 chương