Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 592 : Không thỏa hiệp

Lúc chạng vạng, khách hành hương thưa thớt, nơi tiểu viện hẻo lánh, càng không có người quấy rầy. Trần Tiểu Cửu nghe được âm thanh u oán ẩn chứa sự dịu dàng quyến rũ, liền biết Chu Mỵ Nhi đi rồi quay lại, vội vàng dùng tay áo lau khô nước mắt, thầm nghĩ "cô nàng này cùng ta ở một chỗ lâu, không ngờ cũng học được trò gian trá, vì nàng khóc đỏ mắt như vậy, thật đánh mất cả tư cách". Chu Mỵ Nhi và Trần Tiểu Cửu mấy ngày không gặp, vẻ mặt tiều tụy, tâm bệnh trong người, thoạt nhìn càng thêm nhỏ bé và yếu ớt. Giờ phút này, hắn xoay lưng đứng trước mặt, nhìn bóng dáng thương nhớ, nước mắt nàng bất giác chảy dài, gót sen cấp động, lao như điên vào vòng tay hắn, ôm chặt vòng eo hắn, bộ ngực đầy đặn mãnh liệt bị đè xuống biến hình đổi dạng, âm thanh nghẹn ngào: - Tiểu Cửu, ngươi đúng là kẻ đáng chết mà, không ngờ quên luôn ta sao? Ta hận ngươi… ngươi mau quay lại, để ta nhìn ngươi xem. Trần Tiểu Cửu khóc mắt đã đỏ thành mắt thỏ, đâu dám để Chu Mỵ Nhi nhìn kỹ? Quay đầu, không dám loạn động. Chu Mỵ Nhi người khẽ vặn, xuyên qua nách của hắn, chủ động chui vào ngực hắn, đầu ngẩng lên, trong đôi mắt âm lạnh, hàm chứa những hạt châu sa, nhìn thấy giọt lệ trong suốt ở mắt hắn, bỗng nhiên như hoa lê sau cơn mưa, phì cười thành tiếng: - Kẻ phóng đãng, ngươi khóc cái gì? Có phải nhớ ta khó chịu phải không? Trần Tiểu Cửu con mắt đảo loạn, liền cãi cọ nói: - Không có, gió lớn quá, cát bay vào trong mắt, rất khó chịu… Chu Mỵ Nhi sửng sốt nhìn bốn phía, thấy xung quanh im ắng, ngay cả gió nhẹ cũng không có, làm sao có thể có cát chứ? Nàng vùi mình vào trong ngực Trần Tiểu Cửu, đầu chôn trong vòm ngực rộng lớn của hắn, cảm nhận được sự kinh hoảng trong lòng hắn, nỉ non nói: - Tiểu Cửu, ta biết ngươi là nhớ ta mà đến. Ngươi biết không, mấy ngày nay ta khổ sở cỡ nào, ta nhớ ngươi nhiều thế nào, ngươi có thể vì Mỵ Nhi mà rơi lệ, Mỵ Nhi rất vui ! - Mỵ Nhi… Trần Tiểu Cửu nhẹ giọng gọi, bàn tay to vốn buông thong, lúc này cảm nhận được thân mình mềm mại nóng bỏng của nàng, hương thơm như lan thoang thoảng, rốt cuộc nhớ thương bao ngày không chịu nổi, cánh tay mở ra, đưa nàng ôm vào trong ngực. - Mùi hương trên người nàng, thật thơm! Chu Mỵ Nhi nhẹ nhàng ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn vào đôi mắt đen của hắn, trong ánh mắt lộ ra hào quang, động lòng khôn tả. Thân thể mềm mại dùng sức cọ vào cơ thể hắn, dường như muốn hòa tan trong lòng hắn, bao bọc lấy mà âu yếm tình lang, trong lòng cảm thấy vững tâm hơn nhiều. Con mắt nàng nhắm lại, trên hàng mi đọng lại những giọt lệ đang run rẩy, đắm chìm trong cực hạn hưng phấn. Bộ ngực mềm mại thơm mát mà đầy đặn no đủ. Trần Tiểu Cửu khẽ nâng cằm nàng, trong mắt tràn đầy nhu tình mật ý, nhìn vào khuôn mặt nàng, cẩn thận ngắm nghía. Thấy mặt nàng đỏ bừng, dáng người giãy dụa, oán giận nói: - Ngươi nguyện ý tới thăm ta, sao còn nhẫn tâm bỏ mặc ta, không hỏi tới? Nét mặt lạnh lùng của nàng lộ ra phần quyến rũ, môi hồng như cánh hoa hồng hé nở trong lúc chạng vạng, chiếc cổ thành thục xinh đẹp, thân thểm ôn nhu khẽ cựa, những đường cong mê đắm. Trần Tiểu Cửu tâm tư xao động, cúi đầu nhẹ nhàng đặt lên đôi môi phấn hồng của nàng một nụ hôn. Chỉ nghe "ưm" một tiếng, Mỵ Nhi khẽ chấn động một chút, cũng không tránh né hắn, cánh tay liền ôm lấy bả vai hắn, ngửa mặt đón nhận yêu thương nhớ nhung của bao ngày. - Mỵ Nhi, nàng có biết ta nhớ nàng nhiều lắm không… Trần Tiểu Cửu khẽ nói, cái lưỡi đã bắt đầu khiêu vũ sang miệng nàng, gõ mở hàm răng trắng bóng rồi cuốn lấy chiếc lưỡi thơm tho của nàng. Nhịp điệu khiêu vũ êm ái tận hưởng hương vị ngọt ngào của yêu thương. Chu Mỵ Nhi động tình, gò má như hoa đào, mắt đẹp phiếm hồng, thân thể mềm mại nóng lên, cũng không ngượng ngùng trốn tránh mà chủ động ôm lấy, đáp lại sự nồng nhiệt yêu thương của hắn. Giống như ngày trước, hai người ở trước mặt Phật Di Lặc, tận tình ôm hôn, phát tiết nhớ nhung. Trần Tiểu Cửu được yêu thương hưng phấn, không quản có Bình Nhi đứng đó hay không, ôm lấy thân thể nóng bỏng mềm mại của Chu Mỵ Nhi, đặt trên bàn trước tượng Phật mà yêu thương, bàn tay to thản nhiên động loạn chui vào trong quần áo nàng, ma sát khắp nơi, vừa dịu dàng vừa linh hoạt, nhào lên trên một đôi thỏ ngọc đầy đàn hồi kia. - Không… không được! Chu Mỵ Nhi ưm một tiếng, thân thể run lên, bàn tay nhỏ bé bắt lấy cánh tay Tiểu Cửu, không cho hắn mò loạn trên ngực mình. Nhưng chỉ là giữ cho tay hắn đứng im, cũng không kéo được tay hắn rời khỏi đó. - Mỵ Nhi, nàng sao vậy? Nàng không thích sao? Ta tường nàng thích chứ? Trần Tiểu Cửu lòng nóng như lửa, nương theo mà dụ dỗ. - Cái đó.. cái đó không được! Đôi mắt quyến rũ của nàng dừng một chút, nói: - Trừ phi… - Trừ phi cái gì? Chu Mỵ Nhi thở hắt ra, trong đôi mắt ẩn chứa nước long lanh, tràn đầy kỳ vọng nhìn hắn nói: - Nếu ngươi theo ta trở lại Chu gia, ngươi muốn đối với ta thế nào, mọi việc ta nguyện làm theo ý ngươi, ngươi muốn hôn, muốn sờ, thậm chí cả việc đó… việc đó, ta cũng cam tâm tình nguyện cho ngươi… Trần Tiểu Cửu vừa ngeh Chu Mỵ Nhi muốn lôi kéo hắn trở lại Chu gia, ngọn lửa nóng trong lòng như bị tạt gáo nước lạnh phút chốc tắt ngấm, trong lòng băng lạnh. Hắn tránh né ánh nhìn đầy kỳ vọng của Chu Mỵ Nhi, chậm rãi lắc đầu. - Vì sao? Tiểu Cửu? Chu Mỵ Nhi đẩy hắn ra, rối loạn nói: - Ngươi vĩnh viễn sẽ không về Chu gia sao? Ngươi một chút cũng không cần ta, không thương tiếc ta sao? Bình Nhi vốn thấy hai người âu yếm triền miên, thẹn thùng che mắt. Không ngờ trong nháy mắt, đã trở thành khắc khẩu, liền co chân chạy tới nói: - Cửu ca, tiểu thư thật sự rất khổ, rất nhớ ngươi, trong lòng ngươi không lẽ làm bằng sắt sao? - Nếu lòng ta làm bằng sắt, thế nào lại lén tới Cực Lạc tự này? Sao lại rơi lệ chứ? Trần Tiểu Cửu nhẹ nhàng âu yếm vuốt trán Mỵ Nhi thở dài nói: - Việc của nam nhân, nữ nhân căn bản không hiểu, có những lúc, có thể thay đổi mọi tôn nghiêm… Hắn không đành lòng nhìn dáng vẻ đáng thương của Chu Mỵ Nhi, xoay người muốn chạy trốn. Chu Mỵ Nhi giữ chặt cánh tay hắn, nức nở nói: - Rốt cuộc phải làm thế nào ngươi mới trở về Chu gia? Trần Tiểu Cửu hơi sửng sốt, chau mày nói: - Rất đơn giản, bảo lão phu nhân nhận lỗi với ta là được. Chu Mỵ Nhi nức nở lắc đầu: - Mẹ ta bệnh rất nặng, sao có thể nhận lỗi với ngươi, lại nói với tính cách của mẹ ta… - Mẹ nàng tính tình cương liệt, liền có thể làm nhục ta sao? Nhận lấy một lần là đủ rồi! Việc này, không có các nào bàn lại cả. Hắn tùy tay vung lên, giãy ra khỏi bàn tay nhỏ bé của Chu Mỵ Nhi, nhảy ra tường bao, chạy một mạch không ngoái đầu nhìn lại. Chu Mỵ Nhi khóc thảm thiết, bỗng nhiên đứng trên bàn, tay ngọc chỉ về hướng Trần Tiểu Cửu chạy trốn, giận dữ nói: - Tiểu Cửu, ngươi là kẻ đại lừa đảo… Ta hận ngươi… Trong mấy ngày tiếp đó, Tiểu Cửu đều ở trong tâm trạng nặng nề uất ức khó vượt qua. Song Nhi tìm mọi cách chăm sóc dịu dàng, không thể tháo bỏ khúc mắc trong lòng hắn, Đan Nhi động chân động tay, hắn cũng bỏ mặc. Một bộ dạng hồn bay phách lạc. Cùng lúc đó, Chung Việt, Phan Tường vội vã chạy vào. Chung Việt đến một ngụm nước cũng chưa kịp uống, trên trán lấm tấm mồ hôi, hổn hển nói: - Cửu ca, đại ca ta đã tìm hiểu qua, công văn xin cho ngươi, quả nhiên đã bị chìm xuống đáy biển, bị bộ Công giữ lại không phát ra.. Trần Tiểu Cửu im lặng, không nói, coi như không nghe thấy gì. Đan Nhi ở bên cạnh nói móc: - Hắn bị hại đến phát điên, nói cái gì hắn cũng không nghe thấy, cũng không nhìn thấy ngươi tới. Không biết hồ ly tinh nào câu hồn đoạt phách, làm hại ra thế này. Ta mà tra ra là ai, sẽ đem hồ ly tinh đó ra làm thịt… Trần Tiểu Cửu tuy rằng bị Chu Mỵ Nhi làm hao tổn tinh thần, nhưng không tới nỗi không màng thế sự. Hắn hung hăng trừng mắt liếc Đan Nhi một cái, đón Chung Việt và Phan Tường ngồi xuống, châm trà nói: - Trong lòng ta đã có diệu kế, nếu bộ Công và lão thái giám đó thông đồng với nhau, làm khó dễ ta, không còn cách nào, ta cũng đành dùng thủ đoạn đê tiện vô sỉ, lừa lại một lần vậy. - Cửu ca, có diệu kế gì? Chung Việt hiếu kỳ hỏi. Trần Tiểu Cửu cười ha hả: - Thiên cơ bất khả lộ! Hắn cùng hai người thương lượng một hồi, liền tiễn cả hai ra ngoài. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T. r. u. y. e. n. y. y chấm cơm. Đan Nhi tò mò vỗ vai hắn, trừng mắt, vui vẻ nói: - Tiểu Cửu thối, ngươi một khi tính kế lên người kẻ khác, thần thái liền sáng láng, không ngây ngốc giống như trước. Nữ tử nàng, Cửu ta tu thân dưỡng tĩnh, như thế nào trong mắt nàng lại ngây ngốc như vậy? Trần Tiểu Cửu cũng không phản bác lại, hắn dặn dò: - Đan Nhi, mau giúp ta đi gọi Lô Sài Bổng tới, ta có chuyện quan trọng cần bảo gã đi làm! - Tiểu Cửu thối, ngươi dựa vào cái gì mà sai khiến ta? Ta liền không đi! Đan Nhi hất hàm, vẻ mặt không tình nguyện: - Nói lôi thôi, ngươi không có chân sao? Trần Tiểu Cửu thở dài: - Ta vốn muốn cùng Lô Sài Bổng thương lượng, làm thế nào giải quyết lão thái giám chết dẫm kia, nàng không đi, vậy thì thôi đi… - Ai… đừng… Tiểu Cửu thối, ngươi lại đùa giỡn ta… Đan Nhi vừa nghe nói liên quan tới việc báo thù của nàng, gấp tới độ dậm chân: - Ta đi, ta đi còn không được sao? Bảo kiếm linh khởi, trở mình. Bật tường mà ra. Chỉ trong chốc lát, Đan Nhi liền xách cổ áo Lô Sài Bổng mang về, đem gã ném trước mặt Trần Tiểu Cửu. Lô Sài Bổng rơi xuống đất, mặt xanh mét ôm mông nói: - Cửu ca, huynh có chuyện gì cấp bách thế, ta chỉ có chút oai phong ta đạo đó, những chuyện chính đạo, ta hoàn toàn không biết. Trần Tiểu Cửu vẻ mặt âm lạnh nói: - Ta đamg muốn ngươi đi làm vài chuyện tà đạo đây, trong quân đoàn Anh Mộc, chọn kẻ âm hiểm cay độc, không chọn ngươi thì chọn ai, còn không mau đưa lỗ tai ra đây… - Lại có việc này? Lô Sài Bổng trong lòng tò mò, thầm nghĩ có thể được Cửu ca bình phẩm những lời như vậy, coi như gã có phúc khí từ đời trước, vội vàng đưa lỗ tai đến. Tòng mắt Trần Tiểu Cửu chuyển loạn, đem diệu kế nói cho Lô Sài Bổng ngheGã nghe xong, vẻ nghi hoặc tràn đầy trên mặt, nếp nhăn trên hai má, không ngờ nở ra rạng rỡ tươi cười, liên tục vỗ đùi vui vẻ nói: - Cửu ca, thật là tài năng thiên cổ! Lô Sài Bổng vốn tưởng mình đã gian trá xảo quyệt, nhưng so với Cửu ca, thật còn kém xa ngàn dặm... Hay cho Lô Sài Bổng, khen ta hay tổn hại ta đây? Trần Tiểu Cửu không để ý tới vẻ nịnh bợ của Lô Sài Bổng, tiếp tục nói: - Việc này khẩn cấp, ngươi làm liền đi, nhất định phải làm thật nhanh, khiến cho khắp thành nổi giông bão thì càng tốt! - Cửu ca, huynh yên tâm, việc này ta nắm chắc! Lô Sài Bổng cười đáng khinh vui vẻ chạy ra ngoài.