Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 55 : Tưởng bở

Song Nhi đi rồi, tên thân thủ áo đen từ trên nóc nhà nhẹ nhàng nhảy xuống, rồi dón dén đi tới bên Trần Băng, nhìn gã đàn ông đang trong giấc ngủ say, với vẻ mặt thanh tú trắng nõn của hắn rồi tỏ lộ ra những điệu cười quỷ quái và tức giận. Nàng không phải ai khác, chính là người thích hành Trần Băng nhất, một cô nương rất xinh đẹp và lạnh lùng- Đan Nhi, tiếng hừ lúc trước chính là do nàng phát ra. Sở dĩ nàng có thể xuất hiện trước mặt Trần Băng, một phần là vì hiếu kỳ, cái tên khốn kiếp này rốt cuộc có những ma lực gì mà khiến Song Nhi mê mệt thất thần như vậy, một phần khác chính là vì bối cảnh và thân thế thần kỳ của hắn. Từ lúc nàng nhớ tới trên người của Trần Băng được bôi một loại thuốc chỉ có trong cung đình thôi, đó là " Thiết lê hoa", nàng đã có một tia hi vọng với Trần Băng, cho dù cái tia hi vọng đó có lớn lao đến đâu, thì tóm lại hắn cũng là người có tiếp xúc với một nhân vật nào đó trong cung. Tuy Trần Băng chỉ là một tên nhãi nhép, nhưng đối với một người con gái mỏng manh phiêu bạt đại hải mờ mịt rộng lớn này mà nói, giống như gặp được một chiếc thuyền giữa ngàn sóng, nhất định phải nắm chặt lấy nó, quyết không được buông ra. Do vậy Đan Nhi quyết định theo dõi Trần Băng, xem xem rốt cuộc có thể điều tra ra được chút manh mối nào không. Từ buổi sáng sớm Trần Băng từ Chu gia đi ra, thì Đan Nhi cũng đã lén lút theo dõi hắn, nàng muốn biết một phần bí mật của tên tiểu tử này, rốt cuộc vì lý do gì mà tên tiểu tử này có thể thần thần bí bí liên lạc với người trong cung. Không ngờ điều khiến nàng nghẹn đắng họng chính là, tên tiểu tử này đã hóa giải một trận tranh đấu giữa Long Nhị và Trần Lão Hán, hơn nữa điều khiến nàng mở rộng tầm mắt chính là Trần Băng chỉ cần khua chân múa tay để khiến tên Long Nhị nặng tới hơn một tạ ngã nhào xuống đất, bất tỉnh nhân sự. Hơn nữa nàng cũng không thể phát hiện ra Trần Băng dùng thủ pháp gì. Chính bản thân nàng cũng có thể khiến tên Long Nhị này một chiêu khiến hắn ngã nhào xuống đất, nhưng bản thân nàng là danh môn xuất đồ, võ nghệ đã từng học qua có thể xếp vào những cao thủ tuyệt đỉnh của võ lâm rồi, nhưng cái tên Trần Băng này, không hề có chút nội công nào cả chỉ là một tên phàm phu tục tử thì làm sao có thể làm như vậy được chứ, nàng nghĩ trăm phương vạn kế cũng không thể có câu giải đáp. Những bí mật này khiến nàng càng có hứng thú với Trần Băng hơn gấp bội lần. Sau đó Trần Băng cùng với Anh Mộc đi vào nhà Trần Lão Hán, Đan Nhi cũng như hình với bóng đi theo Trần Băng, cuối cùng nấp trên nóc nhà, rồi nhấc một viên ngói ra để quan sát tình thế bên trong. Lúc nàng nhìn thấy Tuệ Nương ăn mặc rất khiêu khích, mắt nàng không khỏi sáng bừng lên, lại thấy khí chất rất phóng khoáng của Tuệ Nương, vừa rất thời thượng vừa rất xinh đẹp, trong lòng tự thấy có chút ghen tị, trong tâm khảm tự nhiên muốn so sánh sắc đẹp với Tuệ Nương chứ, nhìn trái nhìn phải, cũng thấy do bản thân mình quá giữ kẽ, cho dù là khí chất hay là sự tha thướt đều kém cạnh chút đỉnh, điều càng khiến người khác tức giận là, cái tên khốn Trần Băng kia không ngờ lại dám trêu gẹo Tuệ Nương, lại còn dám ăn gan trời sờ vào tay Tuệ Nương nữa. Điều này khiến Đan Nhi vô cùng tức giận, cái tên khốn kiếp này không ngờ có cơm rồi còn thích ăn phở, ở kia đã có Song Nhi ngươi còn không cam tâm, không ngờ lại còn dám trêu ghẹo Tuệ Nương nữa, nàng quả thật muốn rút roi ra để đánh vài cái mạnh mẽ vào mông của Trần Băng, cho cái mông khốn của hắn nát như hoa, ba ngày không dậy nổi. Nguồn truyện: TruyệnFULL. vnNhưng có tức đến mấy cũng phải khống chế, dù sao hiện tại nàng cũng đang lén lút theo dõi Trần Băng, muốn tìm chút manh mối nào đó thì không thể làm hỏng đại sự được. Sau đó sự việc xảy ra càng thêm ly kỳ, không ngờ chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, có thể phá giải được gian kế của tên lang băm, hơn nữa còn biến thù thành bạn, tiện thể hóa giải mối quan hệ không tốt giữa hai cha con Anh Mộc và Trần Lão Hán. Không ngờ hắn lại có năng lực điều tra và phá giải rất linh hoạt, khiến Đan Nhi vô cùng khâm phục, hiện tại thái độ của nàng đối với Trần Băng cũng có chút thay đổi rất tinh tế, bây giờ nàng mới biết rằng rốt cuộc tên khốn này không phải do vận may, và cũng không phải là những tên lông bông, mà chắc chắn có một thực lực và đầu óc rất thông minh. Sư việc nhẽ ra chỉ dừng lại ở đó thôi, nhưng sự việc lại không đơn giản như Đan Nhi nghĩ, những việc tiếp theo càng khiến cho Đan Nhi mở rộng tầm mắt, lần nữa lại khiến nàng mở rộng tầm mắt về những kiến thức của Trần Băng. Không ngờ gan hắn hơn cả gan trời. Lúc Trần Băng và bọn họ ăn uống chác táng ở tửu lầu Phúc Vận, nàng đang đứng ngoài cửa sổ nghe trộm, nội lực của nàng thì khỏi phải nói rồi, thính lực lại vô cùng lợi hại, Trần Băng nói ra những thủ đoạn ác độc khiến nàng tán thán không ngừng, Đan Nhi là một người rất độc ác, cũng biết được những hành vi trơ trẽn của Long Nhị và Long Đại, nếu không phải nàng sợ bại lộ thân phận thực sự của mình, không biết chừng cũng sẽ ra tay hạ sát hai anh em bọn họ, trừ hại cho dân, bây giờ thấy Trần Băng có những mưu kế vô cùng ác độc như vậy, nhưng những mưu kế đó cũng là có ý đồ cả. Đang lúc nàng nghe xong những lời của Trần Băng, thì một luồng nước mặn mặn bay ra từ trên cửa sổ, lại chảy đúng vào người của Đan Nhi, mũi của đàn bà thì vô cùng nhạy bén, trong giây lát nàng đã phát hiện huyền cơ trong đó rồi, vô cùng tức giận định lao thẳng lên cửa sổ cắt béng cái của nợ đó đi. Nhưng cuối cùng cái ý nghĩ đó cũng được dập tắt, nhiệm vụ theo dõi Trần Băng vì thế mà kết thúc từ đây, nàng đành phải về nhà tắm rửa sạch sẽ, lúc đó tâm trạng của nàng mới bình phục chút. Lúc nửa đêm, nàng lại lặng lẽ mai phục trên nóc nhà của Trần Băng, đang định nghĩ cách để trả thù vụ hôm nay. Nàng liền đứng ở đầu giường của Trần Băng, kinh ngạc nhìn vẻ mặt tuấn tú và giảo hoạt của hắn, cứ nghĩ tới lúc sáng hắn vô sỉ dám phun nước tiểu vào người mình, trong lòng tự nhiên lại thấy vô cùng uất hận, giơ tay lấy ra chiếc roi đánh cho hắn một trận đích đáng. Nhưng lúc nàng đang định ra tay, thì một bàn tay to lớn của Trần Băng như ma xui quỷ khiến thế nào lại tóm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng. Tuy Đan Nhi rất ghét những kẻ như vậy, chưa bao giờ bị đàn ông chạm vào thế này, bàn tay nhỏ của nàng bị bàn tay to lớn và ấm áp của Trần Băng tóm chặt, cảm thấy trong lòng bàn tay đó truyền đến những cảm giác rất khác lạ, tim đập loạn nhịp, đang định rút tay ra, liền nghe thấy những câu nói mơ của Trần Băng: - Nàng... nàng tới rồi à, ta biết nàng sẽ... sẽ tới mà. Nghe thấy những lời nói mơ của Trần Băng nhắc tới mình, Đan Nhi không còn giãy dụa nữa, tâm tư của nàng vô cùng linh hoạt, có những người khi nói mơ thì những mặt chân thực nhất sẽ bộc lộ ra, cái tên tiểu tử này có rất nhiều điều bí mật, lợi dụng cơ hội này xem hắn rốt cuộc nói ra những lời nào nào. - Nàng rất... rất xinh đẹp, khí chất lại... lại hơn người, ta quả thật... quả thật rất thích nàng. Trần Băng nói những câu trong mơ nên cứ ngắt quảng tuy nghe có vẻ mơ hồ không rõ ràng, nhưng Đan Nhi thì lại nghe rất rõ ràng. Khuôn mặt Đan Nhi không khỏi nóng bừng lên, cái tên tiểu tử này từ lúc nào mà lại thích mình nhỉ, tuy nàng chỉ có cảm giác hận đối với hắn, nhưng đối với những người ái mộ mình, thì nàng làm sao mà lỡ ra tay đánh chứ, tự nhiên thấy mềm lòng rồi vứt roi sang một bên. Nhưng những lời nói mộng của Trần Băng lại tiếp tục, lần này thì khiến toàn thân Đan Nhi phát run lên, giận mà không thể xả được. - Song Nhi, nàng.. nàng quan tâm tới ta như vậy, trong lòng ta rất... rất cảm động, ta rất muốn... rất muốn vuốt ve bàn tay của nàng, hôn.. hôn nàng, ôm nàng vào lòng, rồi... Đan Nhi tức giận gần như muốn phát điên lên, bản tính cọp cái trong chốc lát đã bộc phát rồi, cái tên nhãi ranh này, tóm tay của bản tiểu thư, trong lòng lại nghĩ tới người khác, lẽ nào bản tiểu thư không đủ xinh đẹp sao? Tuy Trần Băng là một gã đàn ông, nhưng trong con mắt nàng, thì trọng lượng của hắn cũng chỉ như một con gà con mà thôi, một tay nàng đẩy mạnh Trần Băng ra, rồi run lại vung lên, rồi như muốn xả nỗi tức vụt mạnh vào mông của Trần Băng. Trần Băng đang say sưa trong giấc mộng, những pha quất roi vào mông hắn khiến mông hắn nóng bỏng đau đớn, theo bản năng hắn nhảy phắt lên, vô cùng hoảng loạn, cứ nghĩ là tên khốn Long Nhị tới báo thù, vội vàng đưa tay với lấy chiếc côn điện, nhưng định thần nhìn lại, chỉ thấy Đan Nhi mặt mày đang rất tức giận đứng đó. Trần Băng vẫn chưa kịp mặc áo, trên người chỉ mặc mỗi chiếc quần lót, tạo tự thế uy vũ đứng trên giường, càng tôn lên cái dáng cao dáo của hắn, nhất là cậu nhỏ vẫn còn mân mê trong giấc mộng kia, rồi trợn trừng mắt lên nhìn xuống vẻ mặt lạnh lùng của Đan Nhi. - Cái cô này, bệnh động kinh của cô lại tái phát rồi sao? Đêm hôm thế này không đi ngủ, chạy tới đây để hành người khác à? Trần Băng thấy không phải đám Long Nhị, trong lòng cũng có chút bình tĩnh trở lại, nhưng cái ả này cứ lúc nào cũng muốn rình mò hắn, khiến hắn vẻ rất khó chịu. Hơn nữa rình mò hắn thì cũng không sao, đằng này lại rất thích dùng roi để chào hỏi hắn, khiến hắn có chút khó hiểu, nhưng hắn cũng chẳng biết phải làm thế nào, trong lòng cảm thấy rất tức giận. - Cái đồ khốn khiếp ngươi chính là thiếu bị đánh đập, ngươi dựa vào cái gì mà sờ tay ta hả? Đan Nhi giận dữ nói. - Ta là một người rất nhã nhặn, sờ tay ngươi lúc nào hả? Hơn nữa, một người con gái như ngươi, đêm hôm thế này dựa vào cái gì mà chạy tới phòng ta hả? Lẽ nào ngươi động đực muốn cưỡng hiếp ta chăng? Ngươi đừng có làm thế nhé, ta sợ lắm đó! Trần Băng vẻ huênh hoang nói, mặc dù hắn không biết mình sờ tay nàng lúc nào, nhưng cách phản bác thì rất sắc bén, chỉ cần một câu đã gắn cho Đan Nhi cái tội cưỡng hiếp rồi. Đan Nhi ngẩn người ra đó, nàng nghẹn không thể nói được một lời nào cả, sao cái tên khốn này lại vô liêm sỉ thế nhỉ? Ta là một cô nương băng thanh ngọc khiết thế này, cưỡng hiếp ngươi cái *** ý à, ngươi đừng có mà tưởng bở nhé. - Ngươi... ngươi đúng là hạ lưu, vô liêm sỉ, đồ phóng đãng, khốn nạn... Đan Nhi chỉ thẳng vào mặt Trần Băng, rồi chửi ra những câu có thể nghĩ tới lúc này để xả sự tức giận. Trần Băng thấy Đan Nhi tức giận tới mức văng tục lộn xộn hết cả, rồi nhìn vào khuôn mặt lãnh đạm và xinh đẹp của nàng, trong lòng không khỏi nhịn cười, cái ả này nổi đóa lên cũng quyến rũ ra phết đó chứ, sao cũng hai người con gái mà Song Nhi lại khác một trời một vực thế nhỉ? - Chửi xong chưa hả? Nếu ngươi không muốn cưỡng hiếp ta, thì ta cũng không thèm cưỡng hiếp ngươi, ngươi mau cút ra ngoài cho ta, ta còn phải ngủ nữa. Trần Băng ngáp một cái rồi nói. - Cái kẻ phóng đãng này, ngươi hãy chờ đấy, sớm muộn gì ta cũng sẽ cho ngươi biết tay. Đan Nhi tức giận tới phát run lên, tim đập loạn lên, quay đầu lại rồi bay ra ngoài cửa sổ. Ngươi sẽ không buông tha cho ta sao? Ta mới không buông tha cho nàng ý chứ, sớm muốn gì ta cũng phải cho nàng nếm thử sự lợi hại của ta. Trần Băng nhìn theo dáng vẻ Đan Nhi rồi mỉm cười, trong lòng cứ nghĩ miên man vẻ rất thích thú.