Siêu Cấp Gia Đinh
Chương 500 : Xách mất tỷ tỷ!
Nữ tử kia cười oán trách, trong thần sắc quyến rũ lướt qua một tia quỷ dị, mày liễu cong cong lo lắng lo lắng nhìn tứ chỉ mãnh hổ, do dự nói:
- Tráng sĩ cao hứng được quá sớm , chúng ta bị lão hổ bao quanh vây lên, chỉ sợ tỷ tỷ muốn chạy... Cũng đi không thoát đâu!
- Vô phương... Đợi nghỉ ngơi một lát, liền có thể nghĩ ra cái phương pháp!
Trần Tiểu Cửu trong lòng biết này nữ nhân này nhất định có biện pháp trốn thoát bọn lão hổ này, nhưng dựa vào nàng trốn thoát phải chăng là tự hạ uy phong của chính mình? Hắn tính toán thân pháp của mình nhanh chóng, khinh công tạm được, chỉ cần đào thoát khỏi vòng vây của tứ chỉ lão hổ, sau đó tung ra mà chạy thì dù cho hổ cái có cường tráng như thế nào cũng theo không kịp bước chân lanh lợi của hắn!
Nhưng suy cho cùng phải làm như thế nào mới có thể điệu hổ ly sơn đâu? Nghĩ đến đó mắt nhìn mãnh hổ sặc sỡ, liền nghĩ ra một kế.
- Tỷ tỷ... Ngươi trước buông ta ra, túm lấy nhánh cây này rồi nghỉ ngơi một chút, ta muốn cùng lão hổ huynh đệ đấu trí một phen, xem rốt cuộc là súc sinh này lợi hại, hay là Tiểu Cửu ta lợi hại?
Trần Tiểu Cửu lòng có chút không muốn đẩy thân hình mềm mại của nữ tử kia ra, dịu dàng nói.
- Không... cao như vậy, lắc lư như vậy, tỷ tỷ sợ lắm, tỷ tỷ chỉ có nắm chặt ngươi, mới có thể an tâm đến...
- Tỷ tỷ ngươi xuống dưới trước, ta muốn bẻ gẫy mấy cái nhánh cây, ngươi ôm ta như vậy, ta rất bất tiện!
Trần Tiểu Cửu tà ác nói:
- Tỷ xem, như ta vừa động đậy đã chiếm hết tiện nghi của tỷ tỷ, thực lòng ta không mong muốn đâu!
Trần Tiểu Cửu lấy thân làm mẫu, dùng ngực đụng phải bộ ngực ôn nhuyễn của nữ tử, vừa chạm đến trong lòng hiện lên như si như mê.
Nữ tử kia vẻ mặt đỏ bừng, như hoa đào nở rộ, ôm vào cổ to của hắn, đầu bám ở đầu vai hắn, dịu dàng nói:
- Chỉ cần tráng sĩ không phải có tâm , tỷ tỷ không trách ngươi, việc gấp gáp nên phải tòng quyền, có thể nào lại cứ dựa vào khuôn sáo cũ? Tráng sĩ trong lòng chớ để nổi lên ý xấu là được... Tỷ tỷ cầu ngươi ... Tỷ tỷ chính là không buông ra!
- Ừ... Một khi đã như vậy, chỗ mạo phạm kia mong tỷ tỷ thứ lỗi!
Trần Tiểu Cửu ước gì nữ nhân tao nhã này, dựa vào trong ngực để ôm hắn, như vậy hắn liền có thể công khai chiếm tiện nghi của nàng, ý nghĩ vừa thoáng qua liền cố ý va chạm thêm một tí mềm mại nữa, thật là thoải mái cực kỳ, trong lòng thèm ăn như mèo đói.
Hắn thủ pháp mạnh mẽ chặt đứt một nhánh cây rất thuần thục, liền khoái chí loại bỏ cành lá xung quanh, cắt sửa thành một cây mộc côn giản dị, bẽ gãy một đoạn kia làm hiển lộ ra đầu nhọn, tuy rằng không thể chân chính thương tổn lão hổ, nhưng cũng đe dọa bọn súc sinh một phen, còn tạo nên chút uy thế.
Cây to đón gió, vốn là không tự giác phất phới lay động, hắn dùng lực để bẻ nhánh cây, làm sinh ra kình lực, khiến đại thụ càng thêm lay động kịch liệt.
Nữ tử tao nhã kia như tiểu hầu tử từ từ nhắm hai con ngươi, hai tay gắt gao ôm chặt cổ Trần Tiểu Cửu, chân ngọc không chút thẹn thùng mà cặp vào eo hắn, tuy rằng bộ ngực nở nang của nàng gắt gao va chạm với Trần Tiểu Cửu, lại bị hắn nhìn trước ngó sau truyền đến từng trận làm người ta phải ngượng ngùng, thậm chí là va chạm kiều diễm, nàng cũng chỉ là mím chặt môi phấn, kiên định ức chế chính mình, không thể phát ra tiếng rên rỉ ngượng ngùngđược.
- Tráng sĩ... Ngươi lay động nhẹ một chút, tỷ tỷ sợ ngươi nổi lên... Nổi lên phản ứng...
Nữ tử dịu dàng nói.
- Phản ứng cái gì?
- Cái kia... Cái kia nam nhân phản ứng... Tỷ tỷ sợ...
- Ta đây không quản được nhiều như vậy đâu, tỷ tỷ nếu là sợ hãi, không bằng xuống dưới cho an toàn!
- Ừ... Tỷ tỷ đã bất luận thế nào cũng sẽ không xuống dưới, tráng sĩ ngươi chớ nghĩ thế... Ngươi nếu là nghĩ muốn chiếm tiện nghi của tỷ tỷ, ta sẽ nhận thức được!...
Trần Tiểu Cửu một bên đùa giỡn với thục nữ tao nhã, một bên lại thể nghiệm cảm thụ nhuyễn ngọc ôn hương ở trong lòng. Bàn tay to liền cao thấp tung bay trên mấy nhánh cây, chỉ chốc lát đã làm ra hơn mười cái trường thương.
- Ngươi làm gì đó? Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://Nữ tử kia liền mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt quyến rũ tràn đầy kinh ngạc.
- Ta đã nói , muốn cùng lão hổ đấu một trận trí lực!
Trần Tiểu Cửu bỗng nhiên bàn tay to để ở trên nàng mông nở nang của nàng, không đợi nàng hờn dỗi kháng nghị, liền dùng sức đem nàng hướng về phía trước trịnh trọng nói:
- Bắt đầu từ bây giờ, bất luận thế nào nàng đều phải ôm chặt ta, không được buông lơi, bằng không hậu quả khó mà nghĩ nổi, tỷ tỷ... Nàng hiểu chưa?
Nữ tử kia liền ngoan ngoãn gật gật đầu, vẻ mặt nhu mì nói:
- Tráng sĩ, chỉ cần ngươi đem tỷ tỷ cứu ra, tỷ tỷ này sẽ làm bà mối cho ngươi với Đại đương gia !
- Tốt lắm!
Trần Tiểu Cửu tà ác cười nói:
- Tỷ tỷ có dám cùng ta vỗ tay để thề không?
- Có cái gì không dám ?
Nữ tử kia liền vươn Thiên Thiên ngọc thủ cùng vỗ với Trần Tiểu Cửu đúng ba chưởng.
- Tỷ tỷ... Tay tỷ tỷ thơm quá...
- Không đứng đắn...
- Tỷ tỷ ôm chặt !
Trần Tiểu Cửu đứng thẳng thân người, một tay cầm lấy cây thương vừa chế tạo, ném mạnh vào đầu một lão hổ hung ác.
Hắn khí lực nhiều, tốc độ phóng thương cực nhanh, như gió thổi mây lao xuống như tên bắn!
Bầy lão hổ kia nghe tiếng gió rít liền xoay chuyển thân mình cồng kềnh linh động lướt qua, khó khăn lắm mới tránh được. Chỉ có điều đây chỉ là thủ thuật che mắt của Trần Tiểu Cửu, đang lúc lão hổ đắc ý rít gào, thương thứ hai dĩ nhiên đã phát ra, theo sau là thương thứ ba, thứ tư, ném xuống dày đặc như mưa nhắm vào bọn mãnh hổ.
Thế trận bao vây bốn mặt của tứ chỉ lão hổ liền nhất thời sụp đổ, Trần Tiểu Cửu ném mạnh cây thương cuối cùng, tứ chỉ lão hổ dĩ nhiên sốt ruột khó chịu nổi, phẫn nộ rít gào, cắn loạn vào mấy cây thương kia, dùng răng nanh bén nhọn, điên cuồng giải phóng tức giận trong lòng!
Trần Tiểu Cửu liền chớp thời cơ hiếm có này, như chim bằng giương cánh, lăng không bay xuống.
Mà tỷ tỷ trong lòng kia lại mở to hai mắt chăm chú nhìn Trần Tiểu Cửu, trong vẻ mặt khôi hài lại tràn đầy vẻ bất cần đời, đang lúc tạp loạn nàng bỗng nhiên há hốc mồm, phát ra một tiếng kêu quái dị. Theo sau đó tứ chỉ lão hổ đột nhiên há cái mồm to như cái chậu máu hướng Trần Tiểu Cửu đánh tới.
Lúc này, Trần Tiểu Cửu vừa mới rơi xuống đất, mà khoảng cách của hắn chỉ cách tứ chỉ lão hổ chỉ chín thước, chúng đang nhe nanh múa vuốt lộ ra hàm răng bén nhọn, nhanh như chớp mãnh liệt mà tiến đến.
Mùi máu tanh xông vào mũi!
- Má ơi, quả nhiên không hổ là thú vương!
Trần Tiểu Cửu thấy lão hổ đánh tới liền không kịp đứng vững thân hình, vội ngay tại chỗ mệt mỏi né tránh công kích của lão hổ, tuy rằng vào thời khắc sinh tử hắn cũng không có đem nữ tử trong lòng vứt bỏ. Không phải hắn không dám lấy thục nữ này ra làm mồi, mà là bởi vì hắn thương hương tiếc ngọc, trong lòng không muốn.
Cứ theo như hắn biết thì nữ tử thành thục này tất có khả năng thoải mái chế phục bọn lão hổ này.
- Tráng sĩ... Ta sợ...
Nữ tử trong mắt lướt qua ý cười giảo hoạt, trong lòng lại đối với cơ trí quả cảm của Trần Tiểu Cửu, rất là cảm phục, nhất là vào lúc khẩn cấp, cũng không có đem nàng vứt bỏ không để ý, một mình trốn chạy.
Bốn lão hổ một kích không trúng, liền thay đổi dùng đuôi cứng như sắt sau mông làm vũ khí tấn công Trần Tiểu Cửu.
Trần Tiểu Cửu thoát khỏi vòng vây lão hổ, làm sao còn có thể ham chiến liền khom người vận khởi nội tức, vận khởi cơ nhục, rất nhanh trong nháy mắt đã xông ra ngoài, liền cách xa truy kích thiết đuôi của lão hổ, lão hổ giận dữ, rít gào vặn vẹo thân hình cực đại, quyết đuổi theo không bỏ.
Trần Tiểu Cửu nhanh ôm chặt nữ tử kia, từng trận hơi thở âm hàn ở trong kỳ kinh bát mạch lưu chuyển. Tốc độ kinh người hắn như một con báo giảo hoạt chạy nhanh như gió. Hai bên đường cây cối và bụi rậm ở trong tầm nhìn hắn đều thoảng qua như mây khói. Hướng về phía sau nhìn gắt gao dựa sát vào ngực hắn nữ tử kia trong ánh mắt liền lộ ra thần sắc kinh ngạc không hiểu.
- Tráng sĩ... Ngươi... Ngươi chạy trốn thật nhanh...
- Bình thường bình thường, chỉ đứng thứ ba của Đại Yến...
Tính mệnh hết sức nguy hiểm, sau khi Trần Tiểu Cửu hấp thu hai thành công lực của Nguyệt thần, lần đầu tiên toàn lực thi triển ra nội lực mênh mông. Dòng khí tăng vọt trong cơ thể cuồn cuộn không ngừng vì hắn bổ sung năng lượng, hắn liền như vậy liều lĩnh điên cuồng mà chạy, giải phóng loại tình cảm uất ức đã lâu.
Bốn lão hổ cồng kềnh kia chỉ sau một lúc liền bị bỏ lại rất xa ở trong rừng, liềm gầm rống vang trời, âm thanh lượn lờ theo gió phiêu tán khắp nơi.
Trần Tiểu Cửu liều mạng tập kích một trận bất ngờ, liền chạy một mạch đến chỗ một dòng nước chảy xiết trong suốt cản trở bước chân của hắn. Hắn liền hăng hái ngửa đầu thở hổn hển, nhìn lên không trung cười ngây ngô:
- Tỷ tỷ, chúng ta thoát hiểm rồi...
Vừa nói hắn bỗng nhiên cảm thấy thân mình nhẹ nhàng thoải mái, phảng phất như không có gì.
Hắn cúi đầu nhìn, liền chấn động trong lòng, trước ngực trống không, không còn thấy bóng dáng của tỷ tỷ quyến rũ kia đâu nữa?
Truyện khác cùng thể loại
95 chương
35 chương
37 chương