Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 5 : Đã trên bàn rượu thì chẳng sợ bố con thằng nào

- Má nó, sướng quá à! Chu Ngô Năng thở hổn hển rồi thở dài, nhưng những cục tức đã được xả vậy, tinh thần hưng phấn nói: - Hôm nay là ngày đầu tiên Chu Ngô Năng ta thắng được một trận cờ, là một ngày thắng được một kỳ phùng địch thủ rất mạnh, là ngày mà ta có thể nổi danh nhất, tóm lại, mẹ nó chứ, sướng quá chừng à. Sướng quá quên hết cả đau đớn, tinh thần cũng rất hưng phấn, vừa nãy còn ôm quai hàm kêu đau, khiến đám nô tài mà nhất là Tiểu Lục Tử nhìn chủ nhân của mình một cách rất khinh bỉ. - Ta muốn cùng Trần huynh ăn mừng một trận, tiểu nhị, rượu ngon thịt ngon đều bưng hết lên đây cho ta, chúng ta lấy rượu thay lời, không say không về. Chu Ngô Năng vẻ vênh váo tự đắc dặn dò, tiểu nhị lập tức đồng ý, trận chiến kinh thiên động phách vừa rồi khiến hắn rất khó chịu, hai hổ tranh đấu, kẻ bị thương vẫn là một con dê thôi, những thế lực của hai bên, cho dù hắn có ăn gan trời cũng không dám đắc tội, thấy mối họa cũng qua đi, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đồng ý, rồi cong mông lên đi làm việc. Chu Ngô Năng và đám tùy tùng cũng thấy mình được vinh dự lây, chủ tử hoành tráng như vậy, bọn họ là đám chó cậy chủ, nên cũng tỏ ra tinh tướng thêm. Trần Băng cũng thấy rất vui sướng, chuyện vừa rồi cũng coi như hoàn trả Trư công tử hai mươi lượng bạc trước kia, hơn nữa đối với những trò chơi này cũng đã rất lâu rồi không động tới, hôm nay mài dao ngớ nghề, thế mà cũng thắng lớn nữa. Nhưng hắn vẫn ngóng theo bóng dáng rất thư sinh tao nhã của bạch y thư sinh kia, không biết bạch y thư sinh kia là ai nữa? Với những nhân vật mà kiếp trước Trần Băng gặp qua, thì tên bạch y thư sinh này cũng không phải là người tầm thường, những khí chất, thần thái, trí tuệ này không phải ai cũng có được, với vẻ ngoài hào hoa phong nhã nhưng bên trong thì lại là người rất liệt hỏa dũng mãnh, ánh mắt rất hiền hòa thâm thúy nhưng chứa đầy ý chí chiến đấu. Haiz, người này không phải là biến thái thì cũng là người bị bệnh tâm thần phân liệt, Trần Băng lắc lắc đầu rồi cười ngây ngô, bệnh nghề nghiệp lại tái phát rồi, hắn làm gì thì liên quan gì tới mình chứ. Còn Chu Ngô Năng ôm chầm lấy hắn, vẻ rất hưng phấn vui vẻ nói lớn: - Trần huynh, với thực lực của đệ mà thắng được tên nhãi kia thì đúng là khó thật, nhưng hôm nay có sự trợ giúp của huynh, ta như hổ thêm cánh vậy hai ta quần anh tụ hội, đánh cho tên nhãi Lý gia kia bầm dập tím tái mặt mày lại, chạy mất dép rồi, ha ha ha. Choáng, cũng biết nịnh bợ mình phết đó chứ, cái gì mà như hô thêm cánh, quần anh tụ hội chứ, nếu ta mà không ra tay, cho dù ngươi có là con hổ thì cũng bị đánh cho biến thành con chuột thôi, lại còn ngồi đây chém gió nữa chứ. Trần Băng không khỏi không khâm phục cái mặt dầy của Chu công tử, dựa vào cái mặt dầy như bức tường này, không làm nhân viên môi giới thì thật là uổng quá, ngay cả mình còn nói không lại hắn nữa là. Trần Băng cũng tiện nịnh hắn chút nói: - Đâu có, hoàn toàn dựa vào Chu huynh thôi mà, khí thế uy vũ, dọa cho Lý công tử sợ mất mật rồi, sau này nếu hắn gặp Chu huynh chắc chỉ dám lánh mặt mà thôi. Cái tên tiểu tử này đúng là tài ghê, nói đúng tim đen của mình, Chu Ngô Năng liên tục cảm thán, sau này bên cạnh mình có một tay trợ thủ đắc lực như vậy, vừa có thể nịnh nọt, lại có thực tài nữa chứ, vậy sau này cho dù bể lửa cũng dám nhảy vào ý chứ, xem sau này ở Hàng Châu này còn có ai dám chọc ta nữa không nào? không ngờ trong đầu của Chu công tử này lại có một chủ ý kém cỏi như vậy. Chỉ trong chốc lát, rượu ngon thịt ngon đã bày đầy bàn rồi, Chu Ngô Năng đang định lôi Trần Băng ngồi bên cạnh hắn, muốn khách khí khách khí với hắn nhưng Trần Băng thấy trên bàn bày toàn rượu ngon thịt ngon, mắt bừng sáng lên, dù sao cũng mấy ngày rồi không có miếng thịt nào vào bụng, trong bụng cứ kêu lên suốt kìa, hắn liền ngồi xuống chiếc ghế tựa ngay bên cạnh, ngồi xuống gắp ăn ngấu nghiến như chưa bao giờ được ăn ngon như vậy, mặt mũi mồ hôi nhễ nhại. Chu Ngô Năng trợn tròn mắt lên nhìn, Tiểu Lục Tử cũng ngẩn người ra, đám tùy tùng cũng vô cùng kinh ngạc, đều đưa ánh mắt mê hoặc chằm chằm nhìn Trần Băng, người anh em này đã rất nhiều ngày chưa ăn gì thì phải? Đói như sói vậy. Một lát sau, gió cuốn mây tan, Trần Băng thoải mái ăn một bữa no nê, rồi vỗ vỗ vào bụng lẩm bẩm: - Ôi cái bụng của ta, cuối cùng thì cũng được ăn uống thỏa thích rồi nhé? Hắn cảm thấy đột nhiên xung quanh mình yên tĩnh lạ thường, ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện Chu Ngô Năng và đám người đang nhìn những ánh mắt kinh ngạc nhìn mình, giống như xem khỉ biểu diễn vậy, hắn cũng cảm thấy hơi ngại ngùng, ngượng ngùng cười nói: - Từ nông thôn tới, chưa hiều nhiều, để mọi người chê cười rồi. - Trần huynh đặc lập độc hành, chắc chắn không phải là người bình thường rồi, tôi kính huynh một chén, cạn trước coi như hành lễ. Chu Ngô Năng cũng phản ứng nhanh nhất, cầm chén rượu lên một hơi uống cạn, ánh mắt trộm liếc nhìn Tiểu Lục Tử một cái, đám người bọn ngươi đúng là không biết gì cả, nhìn gì mà nhìn ác thế hả? Không rót rượu rồi mời cho ông mày chứ hả. Dưới ánh mắt của Chu Ngô Năng, cầm đầu là Tiểu Lục Tử và đám tùy tùng vội nâng chén lên mời Trần Băng uống, những câu nịnh bợ ton hót khiến người khác cũng phải há hốc mồm lên, nghe mà buồn nôn. - Trần công tử, sự kính trọng của tại hạ với huynh như nước sông cuồn cuộn vậy, liên miên không dứt, tựa như Hoàng Hà dâng tràn vậy. - Trần công tử, kỳ nghệ của huynh đúng là kinh thiên động địa, tại hạ mời huynh một chén. - Trần công tử, nguyện cho người lưu danh muôn đời, thiên thu vạn đại, vĩnh viễn lưu truyền, mãi mãi sống trong lòng chúng tôi. Choáng, dùng từ không đúng chỗ rồi, nịnh nọt gì mà tâng bốc người ta như một thánh sống vậy, ai nấy đều mời mỗi người vài chén với Trần Băng, cũng may tửu lượng của hắn cũng vào hạng siêu đẳng, ôi bao nhiêu chầu, mồ hôi cũng đầm đìa tuôn ra nhưng cảm thấy rất sảng khoái liên tục nói: - Sướng quá, uống tiếp nào! Trong một lúc mà không khí tới mức cao trào nhất. Tên béo này cũng là người rất hào sảng, cũng đáng để kết giao à, trong lòng Trần Băng thầm nghĩ, có thể kết giao với vị Chu công tử hào sảng và rất thích chém gió này cũng là duyên phận, đợi bụng của hắn cũng đã no nê rồi, sau đó thần thái lại trở lại trạng thái thản nhiên tự đắc như trước, cầm chén rượu lên làm một hơi uống cạn. Trư công tử hôm nay cảm thấy vô cùng kích động và cảm động, vài chén rượu vào bụng, cảm xúc có chút không khống chế được. Tuy chém gió chẳng kém gì ai, còn tâng bốc mình lên tận mây xanh, nhưng hắn cũng biết, nếu không có Trần Băng ra tay trợ giúp thì làm sao mà có thể lấy lại được cái thể diện này chứ, nếu không có Trần Băng lần này chắc chắn hắn bị đánh thảm rồi, sau này ở Hàng Châu này, làm sao hắn còn mặt mũi nào để huênh hoang nữa chứ. Hơn nữa Trần Băng lại là cao nhân, đấy mọi người xem người ra đi nước cờ đó, mặc dù hắn cũng chẳng hiểu gì, nhưng cũng chính vì không hiểu nên hắn mới quyết định và khẳng định, Trần Băng là một cao thủ bậc nhất. Hắn ôm lấy vai của Trần Băng say sướt mướt nói: - Trần huynh, cả đời này ta chưa bao giờ vui sướng như hôm nay, hôm nay chính là huynh khiến ta biết thế nào là hạnh phúc, thế nào là thi vị đó, nào, bản công tử kính huynh một chén. Trần Băng cũng chẳng cần nghĩ ngợi gì, ngẩng đầu uống cạn chén rượu, uống thấy rất hào sảng. T. r. u. y.ệ. n. Y. Y. c. o. mKhả năng chịu rượu của Chu Ngô Năng cũng tương đối tốt đó, vừa vung tay nói này nọ vừa đổ xúc xắc nữa, rồi kể những chuyện ngày xửa ngày xưa gì đó, sau khi bàn tiệc đã ngà ngà rồi, Trần Băng và Chu Ngô Năng uống cũng đã tới bến rồi, thần trí cũng không còn tỉnh táo nữa rồi. Đàn ông say rượu thì chẳng phân thấp cao gì cả, chẳng sợ bố con thằng nào cả, đều gỡ chiếc mặt nạ dối trá ra, ai nấy đều ôm lấy nhau, nói hết những chuyện được cất giữ trong lòng, lúc này, ngay cả Tiểu Lục Tử cũng chẳng còn dè sợ gì nữa ôm chầm lấy Chu Ngô Năng, cũng nói trên trời dưới biển rất sáng khoái, cảm giác rất thân mật ý chứ. Tay trái Chu Ngô Năng ôm chặt vai của Trần Băng, dường như toàn bộ thân hình đè vào người Trần Băng, tay phải thì run rẩy cầm chén rượu, rồi ghé sát tai Trần Băng nói những câu chẳng có đầu có đuôi gì cả, nói ra những cái ủy khuất rồi bất mãn trong lòng ra.