Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 44 : Đừng manh động

Song Nhi trong lòng rối loạn, như con chim bị sợ hãi vậy ôm lấy mặt vội vàng chạy về phòng mình, ngơ ngác ngồi ở đầu giường, đầu óc rối loạn như tơ vò, nhớ lại cảnh tượng xấu hổ vưa rồi, không khỏi thẹn thùng, cảm thấy rất mất mặt. Nghĩ Trần Tiểu Cửu thật quá xấu xa rồi, không hề kiêng nể lòng cám dỗ mình, sờ xoạng khắp người mình, không ngờ lại còn dám sờ cả ngực mình. Càng hổ thẹn là nụ hôn đầu đời của mình lại bị tên khốn kia cướp mất rồi, không làm chủ được mình chủ động ôm lấy cổ của Tiểu Cửu, lại còn hôn khắp cổ của Tiểu Cửu nữa chứ, nghĩ đến những cái này, mặt nàng đỏ ửng lên, có chút bàng hoàng lúng túng. Hài, Song Nhi à Song Nhi, ngươi thật xấu hổ quá đi. Nàng mặc dù cảm giác được thẹn thùng và ngỡ ngàng, lại không có một chút ý niệm hối hận nào trong đầu, tính cách nàng trời sinh đã dịu dàng hay mắc cỡ, không biết cách nói chuyện, nhưng lại vô cùng đĩnh đạc, trái tim sớm đã đặt trọn cho Trần Băng mà không có cách nào tự thoát khỏi, nàng bình thường trong mơ mơ đến cảnh nàng và Trần Băng tay trong tay, vai kề vai, cùng nhau du ngoạn, cùng nhau đi khắp chân trời góc biển. Mà nay, tình cảm giữa nàng và Trần Tiểu Cửu lại phát triển như vậy khiến nàng choáng ngợp, cuối cùng nàng cũng có thể trút được gánh nặng, giải phóng được những ngọn lửa đang cháy trong lòng nàng, ngoài vẻ đang lâng lâng và rụt rè ra, thì trong lòng đều có cảm giác vui sướng khó tả. Thật lâu sau, Song Nhi vẫn ngẩn ngơ ngồi ở đầu giường, lúc thì nhíu mày, lúc thì bật cười. Đan Nhi không biết khi nào đã đứng ở trước cửa sổ lẳng lặng nhìn Song Nhi, thấy mặt Song Nhi từ trắng thành đỏ, từ đỏ thành hồng, đôi mắt mèo cũng mơ mơ màng màng, trong lòng thấy có chút buồn cười, nghĩ tiểu nha đầu này thật vô dụng, lại nhanh như vậy đã tương tư rồi. Nàng len lén đi bên cạnh đến, đột nhiên véo tai Song Nhi nói: - Con bé này, mau nói thật đi, vừa rồi rốt cuộc đi làm j? Song Nhi ôm lấy gối, ngẩn ngơ nghĩ đến tiểu tình lang của nàng, bị hành động này của Đan Nhi khiến nàng giật cả mình, vội vàng kéo tay Đan Nhi ra, nắn nắn tay nhẹ nhàng nói: - Tỷ tỷ làm gì thế, làm muội đau quá! - Nói mau, muội làm chuyện xấu gì rồi? Sao lại ngẩn ngơ ngồi ở đây hả? Trên tai lại còn ướt ướt dính dính nữa? Đan Nhi chắp tay sau lưng, đi đến bên cạnh người Song Nhi nhìn kĩ cổ nàng nói: - Sao trên cổ còn có vết răng? Song Nhi vội vàng ôm lấy cổ nói: - Làm gì có dấu răng gì chứ, tỷ đừng có nói linh tinh, đây là do muội không cẩn thận va phải. Trong lòng nàng không ngừng oán giận Tiểu Cửu ca của nàng cắn mạnh quá, để lại cho nàng dấu răng này. - Tiểu nha đầu, muội còn dám nói dối với ta, vừa rồi chuyện muội làm tỷ đều nhìn thấy rồi, tiểu nha đầu muội vội như thế rồi, thật không sợ mất mặt, tỷ xấu hổ thay cho muội đấy. Đan Nhi huýt sáo, bộ dạng cười nhạo. - A! Song Nhi giật mình, nàng lập tức hiểu rõ con dao phi vào đó là Đan Nhi phi, trong lòng không khỏi càng thêm thấy xấu hổ, Nàng di di chân, ôm mặt, lắc lắc eo thon nhỏ nói: - Tỷ tỷ, sao tỷ... sao lại như vậy chứ! Tỷ lại còn... lại còn xem trộm, muội... Muội không để ý đến tỷ nữa! - Con bé này, ôm mặt làm cái gì, bây giờ biết xấu hổ rồi? Lúc yêu đương vụng trộm muội không xấu hổ đi, lại còn kêu loạn lên Tiểu Cửu ca Tiểu Cửu ca, chẹp chẹp, buồn nôn quá đi! Đan Nhi trêu đùa. - Tỷ tỷ, muội còn nói, muội còn nói nữa muội sẽ không... không để ý đến tỷ nữa, tỷ sao lại... sao lại vụng trộm theo dõi muội chứ? Song Nhi lắp bắp nói. Bàn tay ngọc của Đan Nhi dí mạnh vào đầu Song Nhi nói: - Nha đầu chết tiệt, lại còn dám mạnh miệng, nếu tỷ mà không lén theo dõi muội, muội sớm đã bị tên khốn khiếp kia ăn rồi. Đến lúc đó muội sẽ hối hận đó. - Tỷ tỷ, tỷ đừng nói nữa, xấu hổ chết đi được. Song Nhi van xin nói. - Tỷ sớm nghĩ, con bé muội bôi thuốc cho thằng khốn khiếp kia, đêm khuya khoắt, một gã có tình, gặp một nàng có ý, cô nam quả nữ, thì sớm muộn gì dê cũng chui vào miệng cọp mà thôi, làm những việc đáng xấu hổ, muội xem đi, chẹp chẹp, thế nào mà để ta đoán trúng hết vậy. Đan Nhi không ngừng giễu cợt Song Nhi. - Tỷ, tỷ lại còn nói, tỷ chỉ lớn hơn ta có chút thôi, lại còn ra vẻ người lớn tới để giáo huấn ta nữa, ta không thèm nói chuyện với tỷ nữa. Song Nhi tức giận nói. - Được rồi, tỷ tỷ không nói nữa, chỉ là tiểu nha đầu muội sau này đừng ngốc ngếch như vậy nữa, muội bị cái thằng khốn khiếp kia sờ xoạng, tỷ tỷ ta nhịn rồi, nếu như hắn thật dám dùng súng đạn thật đối phó với muội, tỷ tỷ ta sẽ cắt cà của hắn, cho hắn làm thái giám. - Ai dà, tỷ tỷ, tỷ nói gì thế chứ? Tỷ cũng không sợ mất mặt sao? Con gái nhà nhà cái gì đều không dám nói. Song Nhi tiến lên bịt miệng Đan Nhi lại nói. - Mất mặt? Muội cũng đã làm ra cái việc xấu hổ rồi, tỷ nói ra sao lại mất mặt rồi? Đan Nhi trêu ghẹo nói. - Tỷ tỷ là nói đùa phải không? Tỷ vạn ngàn lần đừng có làm như vậy, thực ra Tiểu Cửu ca là người tốt, không có xấu như tỷ nghĩ đâu. Nguồn truyện: TruyệnFULL. vn- Hắn á? Đan Nhi khinh thường nói: - Nhiều nhất cũng chỉ coi là người tốt trong người xấu thôi, so với người tốt thì còn kém xa. - Tỷ tỷ! Song Nhi kéo dài giọng, làm nũng nói: - Người ta Tiểu Cửu ca làm sao nào? Có tài hoa, có.... tỷ xem những người đàn ông mà chúng ta tiếp xúc qua, có người nào mà có thể so với chàng? Chàng đối với muội cũng rất tốt, càng khó có được chính là chàng còn nhận lời, đợi chàng sao này...., sẽ giúp chị em mình mưa kế đại sự của chúng mình đấy. Song Nhi vẻ rất khát khao nói. Nhắc đến bí mật giữa hai chị em bọn họ, tâm trạng của cô nương Đan Nhi có chút trầm xuống, liền không có tâm tư vui đùa với Song Nhi nữa: - Những thứ muội nói tỷ đều biết, nhưng ai mà biết tên tiểu tử này có phải là tiện mồm nói năng tùy tiện, hơn nữa, việc của chúng ta cũng không phải dễ dàng giải quyết được, trong đó còn nhiều ảo giác còn nhiều sự phức tạp lắm, nếu không thì tỉ muội chúng ta đã không phải mai danh ẩn tích bao nhiêu năm nay rồi. - Tiểu Cửu ca có rất nhiều cách, cho dù nhảy vào nước sôi lửa bỏng chàng cũng sẽ cứu được Chu thiếu gia, rất tâm đầu ý hợp với Khổng Nghi Tần, hơn nữa còn muốn tên Hàn Mặc Tuân kia nằm giường bất động nữa cơ, điều càng khó đó chính là tuy rằng bị Ngô Thiên Phát đánh cho một trận như vậy, cũng không thấy Trần Băng suy sút trái lại tinh thần lại càng phấn chấn hơi, đúng là một phẩm chất rất đáng chân trọng. Song Nhi lải nhãi khen Trần Băng. - Tỷ tỷ cũng biết hắn là người có rất nhiều cách, bụng chưa đầy kinh luân, tài hoa hơn người, nếu như hắn không nhập nô tịch, đi thi khoa cử, sẽ có cơ hội làm một chức quan nào đó, không những vậy mà có thể tìm ra được độc thủ đang đứng phía sau tỉ muội chúng ta đó, đó cũng là nguyên nhân vì sao tỉ tới để ép Ngô Thiên Phát thả hắn ra đó. Đột nhiên Đan Nhi tức giận đập bàn nói: - Nhưng Trần Tiểu Cửu hắn không biết là ngu rồi hay là ngốc rồi, lại quyết tâm nhập nô tịch của Chu gia. Một ngày là nô, đời đời kiếp kiếp là nô, trừ phi hoàng thượng đứng ra giải trừ cho hắn. Như vậy, cho dù hắn tài trí hơn người, thì cũng chẳng thể nào làm ra được những đại sự gì. Quan lại thì không có duyên phận với hắn, nhiều nhất cũng chỉ làm chức đại chưởng quỹ của Chu gia mà thôi, vẫn bị người ta đè đầu cưỡi cổ, không thể nào thoát ra được cái gông xiềng này. - Tỷ tỷ, vậy phải làm sao? Cần phải có người như thế nào mới giúp đỡ được chị em mình? Song Nhi hỏi. - Người này hoặc là có địa vị cao, quan nhất phẩm, hoặc là tướng cầm quân đánh giặc, tay cầm trọng quyền, hoặc chính là người trong cung rồi! Đan Nhi thở dài, thất vọng nằm trên giường nói: - Nhưng người như thế đến một người chúng ta cũng không quen biết, cho dù chúng ta quen biết, ai dám mạo nguy hiểm bị chém đầu mà tận tâm hết sức giúp hai chị em ta chứ! - Tỷ tỷ, tỷ đừng vội vàng quá, cần phải suy nghĩ kỹ lưỡng, cha mẹ trên trời sẽ phù hộ trợ giúp chúng ta báo thù rửa hận. Song Nhi khuyên nhủ nói. - Có đôi khi tỷ muốn xông vào giết, cho dù phải chết cũng phải tìm ra được kẻ thù đó.. Đan Nhi đột nhiên ngồi dậy tức giận nói. - Tỷ tỷ, tỷ ngàn vạn lần đừng làm việc ngốc ngếch! Song Nhi vội khuyên nhủ: - Tỷ tuy rằng võ công cao, nhưng tên khốn khiếp đó ở nhà cao kín tường, bên cạnh thì có cao thủ nhiều như rừng cây, cứ cho là tỷ hành thích hắn, cho dù có thành công thì chỉ khiến nguời thân hận, kẻ thù nhiều. Bây giờ tuy rằng chúng ta không có cách nào, nhưng sống trong rừng xanh thì không lo không có củi đốt. Sẽ có một ngày chúng ta sẽ bán thù rửa hận thôi. Đan Nhi ngẫm nghĩ một chút rồi lại bất đắc dĩ nằm xuống, chợt lóe lên một ý tưởng, nghĩ tên tiểu tử Trần Băng kia dùng kim thương dược rõ ràng là Thiết Lê hoa ở trong cung chế ra, loại kim thương dược này vô giá, hiệu quả vô cùng nhanh, chỉ có những nhân tài có địa vị trong cung mới có thể luôn mang theo người. Lẽ nào tiểu tử thối Trần Băng này là người trong cung? Nghĩ đến đây, dường như trong bóng tối đen kịt đó có một tia sáng nhen nhóm gì, tuy rằng ánh sáng không rọi xa lắm, nhưng cũng coi như tìm được một điểm sáng. Đan Nhi trong lòng vui vẻ, ngay tức khắc có tinh thần, vỗ một cái thật mạnh vào mông Song Nhi, đau đến mức khiến cả người Song Nhi run lên, vội giận giữ nói: - Làm gì thế? Sao lại đánh muội nữa rồi? - Con bé này, sau này muội và tên tiểu tử khốn khiếp kia phải ôm ấp nhau, sờ sờ vuốt vuốt nhau cho tốt vào đấy, nếu không, tỷ tỷ sẽ không tha cho muội đâu! Đan Nhi thần bí cười nói. Song Nhi bị khiến cho ngạc nhiên, nhìn nụ cười ngốc nghếch của Đan Nhi, thầm nghĩ, tỷ tỷ liệu có phải điên rồi không, sao lại nói nhảm vậy. Trần Băng cả đêm trằn trọc, thế nào cũng không ngủ say được, lúc thì mơ thấy cùng với Song Nhi trên giường ôm ấp nhau, hai bên cùng vui vẻ, lúc thì mơ thấy Đan Nhi cầm bảo kiếm chém đứt cậu nhỏ của hắn, sợ đến mức toát hết cả mồ hôi, cứ lặp lại như thế, cuối cùng cũng đợi được đến sáng. Hắn đợi mãi, cũng không thấy Song Nhi bưng bữa sáng đến cho hắn, trong lòng nghĩ nhất định là cô bé này quá mức thẹn thùng rồi, không dám đến gặp hắn, hắn nghĩ giờ không có việc gì, chi bằng đến cơ sở Thành Tây điều tra qua một chút, quan sát tình thế, có lợi cho hắn sau này. Hắn chuẩn bị một chút, mặc dù mặc loại vải thô, nhưng trông rất chỉnh tề, người thẳng như cây bút dáng váng rất tuấn tú, mang theo trên mình cây côn điện rất hiên ngang bệ vệ đi về phái chi nhánh ở thành tây. Phía tây thành Hàng Châu đặc biệt phồn hoa, quả thực là chỗ cạnh tranh của các thương gia, ngựa xe như nước, người đến người đi, Trần Băng ngó nghiêng xung quanh, chỉ thấy phía trước không xa có một cửa hàng vải rất to, mặt bằng vô cùng rộng, trên biển ghi là " Chu gia chi nhánh Thành Tây" sáu chữ to đùng, lại thấy xung quanh trước cửa một đám người vây lấy, chỉ trỏ bàn tán. Vô cùng khí thế à! Sớm như vậy đã có khí thế như vậy rồi! Xem ra Mai Văn Hoa quả nhiên danh tính đúng như những lời đồn thổi, là đại chưởng quầy thứ nhất của Chu gia. Trần Băng xem thấy vui vẻ, nhanh chóng bước đi ra cửa, vừa chen vào đám người, ngó ngang xung quanh, chỉ thấy một ông cụ vẻ mặt tang thương bị mấy tên hung ác hung hăng ném ra khỏi cửa, lão Hán đau đớn kêu lên "ai da" một tiếng, lại nghe thấy một giọng âm dương quái khí từ bên trong truyền ra: - Cái lão thất phu nhà ngươi lại dám đến Chu gia gây rối, ta sẽ đánh chết nhà ngươi!