Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 423 : Người một nhà?

- Có chết cũng phải yêu? Đây… Đây là chiêu số gì vậy? Quách Nhị vốn không rõ chính mình vì sao mà chết, lại nghe được một câu không đầu không đuôi, trong mắt toát ra vẻ mê hoặc, y quơ quơ máu tươi ở trên cổ, không cam lòng nhắm hai mắt lại. Hắc quỷ kinh ngạc nhìn Trần Tiểu Cửu, trong nụ cười lộ ra vẻ bất đắc dĩ. Gã rất hiểu rõ võ công của Trần Tiểu Cửu, thằng nhãi này rõ ràng là chiêu số thô thiển vô cùng, khi đánh liền lộ rõ ý đồ, dựa vào cái gì mà không bị các mũi nhọn đâm trúng, biết được cái nào là thật, cái nào là giả? Chẳng lẽ hắn có một đôi tuệ nhãn sao? Trần Tiểu Cửu nhìn thi thể mới chết của Quách Nhị, lẩm bẩm một mình nói: - Loại công phu này chỉ có ta mới hiểu được, ngươi chỉ là một con chó nhỏ làm sao mà biết được, như thế nào mà lý giải được võ công cao thâm của ta? Tai của hắn rất thính, thoáng suy nghĩ một lúc, đột nhiên cảm thấy phía sau lưng có động tĩnh, một đạo hàn khí mỏng manh bay nhanh tới gần thân thể của mình. Mụ nội nó, có người đánh lén! Trần Tiểu Cửu không rảnh nghĩ nhiều, thân hình tựa như khỉ nhảy qua một bên, vừa lúc hàn khí kinh người của cương thương đâm đến chỗ hắn đứng vừa rồi! Tên Tử Cấm vệ còn lại kia rốt cuộc xuất ra toàn bộ thực lực của chính mình, thấy đánh lén không trúng, mạnh mẽ trụ lại tâm thần, múa may cương thương, họa xuất một mảnh mũi nhọn, lại hướng hắn đâm tới, rất có phong thái cá chết lưới rách! Trần Tiểu Cửu chỉ cần một hiệp đã xử lý xong tên Quách Nhị có võ công cao hơn, hào khí sinh ra, không thể địch nổi, như thế nào sợ tên này. Chết, hắn nhe răng cười độc ác, giơ dao găm lên, như phi ngư vặn người đâm một phát. Không đợi dao găm cắt qua yết hầu của tên Tử Cấm vệ, hắc quỷ đã bay lại, yên lặng không một tiếng động đi đến bên người tên Tử Cấm vệ, vung tay lên, quỷ dị bóp cổ y, không đợi y phản kích, cánh tay gã vung lên hết sức, thân hình cường tráng của tên Tử Cấm vệ liền bị ném đi, thẳng tắp ngã xuống vách đá. - A… Cứu mạng… Tiếng kêu cứu tuyệt vọng thê thảm, vang vọng trên khoảng không thật lâu rồi mới tan đi. Tên hắc quỷ này, ra tay quả nhiên là rất độc ác, rất có phong phạm của một đại tướng! Trần Tiểu Cửu cao thấp đánh giá hắc quỷ một cái, vẻ mặt hắc quỷ cũng tò mò nhìn lại phía hắn, hai đôi mắt đối diện nhau, không khỏi đồng thời cất tiếng cười to. Hắc quỷ là người đầu tiên phá vỡ cục diện bế tắc này, vuốt mông ngựa nói: - Không nghĩ tới Trần công tử không chỉ có tài văn chương có một không hai, ngay cả võ công cũng có một phong cách riêng, khiến ta khâm phục từ tận đáy lòng! - Hắc quỷ huynh khen sai rồi! Trong mắt Trần Tiểu Cửu lóe lên không chừng, vẻ mặt nghi vấn nói: - Vì sao ngươi lâm trận phản chiến? Giúp ta giết chết huynh đệ của chính mình? Hắc quỷ nhẹ nhàng mỉm cười một chút, nếp nhăn trên mặt gắt gao dính lại một chỗ, giống như một ông cụ non bất cần đời, hắn hỏi ngược lại: - Ta giết người diệt khẩu, muốn độc chiến công lao, không biết lý do này Trần công tử có tin không? Trần Tiểu Cửu nghe vậy cười ha ha, vẻ lo lắng trên mặt phút chốc biến mất, khí phách nói: - Lý do hoang đường này, ngươi cũng nghĩ được ra! - Bằng vào võ công của ngươi, sớm được xưng là nhất đẳng cao thủ đương thời, nói về trí tuệ, ngươi cũng là tiểu nhân vô sỉ đê tiện như ta không ai bì kịp, nhân vật văn võ song toàn như vậy, sao có thể để ý điểm tài vật ngoài thân này? Nếu ngươi mà có tâm này, chỉ sợ bây giờ đã là Đại tướng quân truyền kì rồi! Nói đến đây, Trần Tiểu Cửu lau vết máu nơi miệng, lại đắn đo nói: - Ta đã thử nghĩ lại một chút, võ công của hắc quỷ huynh sâu không lường được, nếu là muốn bắt chúng ta, ở lửa trại tiệc tối nay đã có thể ra tay, không cần phải hao tổn tâm trí chạy đến vách núi để mà khó dễ với ta? Càng nghĩ, bí ẩn trong này, thật là làm cho ta không thể tưởng tượng được! Hắc quỷ nghe vậy, không khỏi phân trần giơ ngón tay cái, tán thưởng nói: - Trần công tử, ta nghe thấy đại danh của công tử đã lâu, hôm nay mới thấy, quả nhiên ánh mắt độc đáo, không giống như lời đồn, cũng không phải là hạng người cổ hủ có tư tưởng cứng nhắc, ta mới quen đã thân, trong lòng rất vui! Text được lấy tại https://Hắc quỷ có chút hào sảng cười ha ha, bên trong lời nói có chưa nồng đậm hào hùng của giang hồ! - Nghe thấy đại danh đã lâu? Vẻ mặt Trần Tiểu Cửu sửng sốt, không rõ cho nên nói: - Ngươi nghe qua là ta chỉ là một gã tiểu gia đinh vô danh bừa bãi? Vẻ mặt hắc quỷ kỳ lạ, ánh mắt lộ ra ý cười nghiền ngẫm, nhỏ giọng nói: - Kỳ thật… Chúng ta là người một nhà… - Người một nhà? Trong lòng Trần Tiểu Cửu chấn động, nhẹ nhàng lắc đầu nói: - Tại sao lại nói như thế? Ta nghe có chút không rõ! Hắc quỷ nhìn chung quanh, mặt cung kính, ôm quyền nói: - Ta chính là người của Diệp Ngâm Phong Diệp công tử… - Cái gì? Trần Tiểu Cửu không giấu được kinh ngạc, trong lòng rung động không hiểu: - Ngươi… Ngươi là người của đại ca ta? Hắc quỷ đắn đo một chút, nghiêm trang nói: - Đúng ra mà nói, ta là sư huynh của Diệp Ngâm Phong, đại đệ tử Thiếu Lâm tục gia Khang Thiết… Chỉ có điều hai mươi năm trước ta gây ra đại án, phương trượng Thiếu Lâm muốn phế võ công của ta, tiểu sư đệ đã hết sức cầu tình, ta mới có thể bảo toàn được một thân tuyệt kỹ. Chỉ là từ nay về sau ta đã bị sư môn trục xuất, vĩnh viễn không thể trở về núi được nữa, ôi… Cũng vì vậy mà không người nào biết thân phận thật sự của ta… Trần Tiểu Cửu trong khiếp sợ tỉnh táo lại, thầm nghĩ chính mình vớ bở có một đại ca cao cường như vậy, quả nhiên là thần thông quảng đại, không chỉ mai phục kỳ binh ở khốn long đàm, cho dù là ở bên cạnh Tào công công, cũng sắp xếp một quân cờ lợi hại. Chỉ bằng bố cục âm hiểm rộng lớn này, như thế nào mà Diệp Ngâm Phong lại là một kẻ nhàn vân dã hạc, là tên công tử phóng đãng không có chí lớn được? Khóe miệng hắn giật giật một chút, nhìn hắc quỷ gật đầu nói: - Khang huynh, nếu ta đoán không sai, huynh là người của đại ca ta mai phục ở bên Tào công công? Nếu hắn đã biết người này là Đại sư huynh của Diệp Ngâm Phong, hai chữ "Hắc quỷ" này, bất kể như thế nào cũng không được nói ra. - Trần công tử cao minh! Hắc quỷ bình tĩnh nói: Ngươi là an hem kết nghĩa của tiểu sư đệ, ta tất nhiên sẽ không gạt ngươi. - Mục đích thực sự của ta, đó là giám thị nhất cử nhất động của Tào công công, có chuyện gì bất bình thương, liền mật báo cho tiểu sư đệ, để tránh lâm vào sai lầm lớn! Trần Tiểu Cửu lắc đầu cười khổ nói: - Xem ra chủ tử sau lưng phụ thân của đại ca ta Diệp Các Lão và Tào công công là Lâm Trung Đường, đó mới chính là thủ phạm thực sự! - Mọi việc đều không thể gạt được pháp nhãn của Trần công tử! Hắc quỷ buồn bã nói: - Bây giờ ở phía triều đình, mây đen dày đặc, gần như là đến nỗi ngươi chết ta sống, bằng không, tiểu sự đệ lại có thể làm ra hạ sách này? Trần Tiểu Cửu bất đắc dĩ gật đầu, lại chắp tay khách khí nói: - Khang huynh, bất kể như thế nào, đa tạ huynh đã trợ giúp ta một tay! Nếu như ở tiệc tối kia huynh triển khai thân thủ, chắc giờ phút này ta đã trở thành tù nhân của Tào công công rồi… Khang Thiết nghe vậy, khuôn mặt ngăm đen không ngờ hiện ra một chút đỏ ửng, hơi ngượng ngùng gãi đầu nói: - Mới vừa rồi trong buổi tiệc tối kia, nếu mà ta bắt người thân kia của ngươi, tất nhiên nàng sẽ không chạy thoát khỏi lòng bàn tay của ta. Chỉ có điều ta sẽ không vẽ đường cho hươu chạy, sẽ không hiển lộ công phu chân chính của ta trước mặt người khác. - Tên Tào công công kia rất quỷ dị, một khi biết được thân phận của ta, hậu quả thật sự không thể lường được, nhất định sẽ biết được đại sự của tiểu sư đệ! - Ta cùng với từng đó Tử Cấm vệ đuổi theo ngươi, chẳng qua là chỉ làm cho có, tận chút bổn phận, không có lòng dạ nào mà tranh đoạt danh lợi! Khang Thiết nói đến chỗ này, trong đôi mắt nhỏ hẹp bắn ra tinh quang: - Chỉ có điều lúc ta chưa biết thân phận thực sự của ngươi, thấy ngươi mưu mẹo giả dối như vậy, đã khơi dậy lòng hiếu thắng của ta, một lòng muốn phân cao thấp cùng ngươi, trong đó có chỗ đã mạo phạm, còn mong Trần công tử đại nhân đại lượng, mà bỏ quá cho!