Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 404 : Ánh kiếm trong mưa

Mưa to ào ạt rơi xuống mặt đất, tạo thành một đám bọt nước hỗn độn, mà mấy câu chữ ít ỏi của Thôi Viễn Sơn đã tuyên bố sự kết thúc của một thời đại, một văn đàn vô cùng phồn vinh, xưng hùng mười đời, sắp từ trong các đại tộc quyền quý mai danh ẩn tích. Trích Tinh lâu sừng sững nhiều năm, khiến vô số học tử thật sự hướng tới, ngay dưới sự tàn phá của lửa lớn hừng hực, bi tráng mà sụp đổ rồi! Thôi Viễn Sơn thân thể không còn chống đỡ nổi, nhắm mắt lại mà quỳ trên mặt đất, nước mắt nước mũi giàn dụa, gào khóc nói: - Ta là tội nhân của Thôi gia, ta gây tội với thanh danh trong sạch mà liệt tổ liệt tông để lại cho Thôi gia, ta khiến Thôi gia hổ thẹn… - Thôi lão gia … Các tài tử cũng rơi nước mắt thương cảm, cùng bước lên trước đỡ ông đứng dậy, hỏi han ân cần, vô cùng nhiệt tình. Tào công công đứng yên tại chỗ, tiểu thái giám tên Tiểu Kim Tử, sớm đã mở dù bằng giấy dầu ra, giúp lão che chắn mưa to. Tào công công trong lòng rất không vui, mắt thấy đám địch thủ Chung Bân, Thôi Viễn Sơn, Trần Tiểu Cửu, lại không có một ai là lão có thể dùng mưu trí mà đối phó được, điều này làm cho lão, một người luôn dùng âm mưu để hơn người, phát sinh cảm giác thất bại vô cùng mạnh mẽ. Lúc này lão lại thấy các tài tử vô cùng nhiệt tình với Thôi Viễn Sơn, cứ như sao vây quanh mặt trăng, lửa giận bốc lên bừng bừng, nói: - Thôi lão gia , Trích Tinh lâu tuy là bị thiêu hủy trong lửa lớn, nhưng không ngờ người ủng hộ Thôi gia lại vì vậy mà tăng đến một cao độ mới, thật đáng mừng, không cần bao lâu nữa, sẽ khiến các sĩ tử trong thiên hạ, tất cả đều quy về! Thôi Viễn Sơn im lặng không đáp, Trần Tiểu Cửu lại thản nhiên nói: - Tào công công phải ngàn vạn lần nhớ phần bùa chú kia của Thôi lão tổ, nếu có cơ hội, nhất định để Tào công công tự thân đánh giá! Tào công công trong lòng giật mạnh một cái, thầm nghĩ Trích Tinh lâu hôm nay đột nhiên bị cháy, chẳng lẽ là Thôi lão tổ ở trên trời giúp đỡ? Thật là không thể tin nổi. Lão lạnh lùng hừ một tiếng, xoay người định trở về dịch quán nghỉ ngơi, đột nhiên nhớ tới một nhân vật quan trọng, liền không quan tâm đến mưa to ào ạt, vui vẻ đi về hướng Phan An, nắm lấy bàn tay nhỏ của gã, dịu dàng chân thành nói: - Phan công tử, ta với ngươi thật là hợp ý, bây giờ trước sau không có chuyện gì, ngươi với ta cùng về dịch quán, chúng ta nói chuyện tâm sự với nhau thế nào? Phan An nổi da gà rớt đầy đất, suýt chút nữa nôn ngay tại chỗ, vội vàng xua tay nói: - Tào công công, ta có việc gấp, mong ngài bao dung! Gã dùng sức muốn dằng ra khỏi cánh tay của Tào công công, xoay người bỏ chạy. Tào công công nắm chặt cánh tay nhỏ nhắn củagã, hừ lạnh một tiếng: - Phan công tử khuya thế này rồi, còn có việc gấp gì? Cho dù trời có sập xuống đi nữa, có ta thay ngươi đỡ lại, vẫn là đi cùng với ta đi! Lão vừa nói vừa làm hiệu lệnh với Tử Cấm vệ, hai hộ vệ bên người đi lên phía trước, mỗi người nắm lấy một bên cánh tay của Phan An rồi kéo đi ngay. Tào công công trong lòng vô cùng vui vẻ, mọi việc đều không thuận lợi, nhưng có thể gặp được một mỹ nam tuấn tú như hoa, cũng có thể xem là không uổng công đi chuyến này rồi! Vừa đúng lúc này, sấm vang chớp giật, một chuỗi những ánh sáng chói mắt chợt lóe lên, cuồn cuộn sấm sét như đang rống giận, trong đầu mọi người vang lên những tiếng ong ong, người người hai tay bịt lấy tai, dường như sợ màng nhĩ bị phá thủng. Mưa càng ngày càng to, va chạm kịch kiệt lên mặt đất lầy lội, khơi dậy từng đợt bùn nước. Sương trắng tràn ngập, đang lúc hết sức hoa mắt, năm bóng đen từ mười tám tầng bảo tháp, bay từ trên không mà xuống, trong tay đều cầm bảo kiếm sắc bén, thế như chẻ tre, hướng thẳng về phía Tào công công đánh tới. Thời khắc sinh tử, lại có sấm chớp cùng xuất hiện, tầm mắt mơ hồ, khiến ai cũng không nghĩ sẽ có năm vị sát thần từ trên trời giáng xuống, nhất định lấy mạng bằng được. Khi năm vị sát thủ khó khăn tiếp cận được bóng dáng của Tào công công, bảo kiếm trong tay gào rít mà vung ra, trong nháy mắt, hào quang lại xuất hiện, hiện ra năm loại kiếm ảnh lóa mắt sáng chói khác nhau, mang theo sát khí của vạn quân lôi đình, phân biệt bao lấy các đại huyệt quanh thân của Tào công công. Cảnh trí trước sự ám sát của vạn quân trong sấm chớp mưa to ào ạt, căn bản không có cách nào phân biệt, chỉ có tên nhãi Trần Tiểu Cửu này một là thị lực không hề tầm thường, hai là trong lòng biết một lát sẽ có chuyện lớn xảy ra, trong lúc ngóng nhìn trái phải, lập tức liền phát hiện bóng dáng của năm người tàn ác. Đôi mắt hắn mở cực to, trong lòng trước hết là vô cùng phẫn nộ: không nghĩ tới người vợ thân thiết Đan Nhi quả nhiên không nghe lời vàng ý ngọc của mình, hừ… đợi vượt qua kiếp nạn này, ta nhất định phải phát vào mông nàng ta, cho nàng biết lợi hại của Cửu ca! Hai là lại tràn đầy ngạc nhiên, hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến Đan Nhi không phải là chỉ đến một mình, không ngờ lại còn có bốn trợ thủ lợi hại, có thể từ bảo tháp cao như thế này bay xuống, võ công nhất định cao thâm khó lường, ít nhất… ít nhất so với một tên phế vật võ công gà mờ như hắn thì vẫn còn cao hơn nhiều. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T. r. u. y. e. n. y. y chấm cơm. Tào công công vô tư thản nhiên, đang vì chiếm được một mỹ nam tử mà đắc chí, mưa to ào ạt cũng che lấp tai mắt của lão, trong lúc lão vô ý bước chân di chuyển, đột nhiên trước mắt sáng chói, mênh mông vô tận, tà khí sát khí tràn ngập, đã phong tỏa toàn thân lão. - Có thích khách! Tào công công trong mắt lóe ra tinh quang, chỉ mới một lúc suy tư ngắn ngủi thế này, mà muốn chạy trốn, đã trở thành một loại hi vọng hão huyền. Lão từng trải trăm trận, làm sao có thể bó tay chịu trói? Hai bàn tay mở ra, Tiểu Kim Tử vốn đang giúp lão cầm dù, lúc này đã trở thành tấm chắn linh hoạt nhất trong tay lão. Lão không quan tâm đến tiếng kêu thảm thiết của Tiểu Kim Tử, hai cánh tay dồn lực vào phía trên, che chắn các vị trí quan trọng của mình, dùng Tiểu Kim Tử trung thành tận tâm để đón lấy những ánh hàn quang kia. - Vù… - Khứu… - A… Năm ánh hào quang vừa lóe, cùng với tiếng kêu gào đột nhiên dừng lại, thân hình hoàn chỉnh nguyên vẹn của Tiểu Kim Tử đã bị năm ánh kiếm năm màu rực rỡ, trên dưới tung bay làm cho máu vung đầy trời, tay chân, đầu, thân thể, sớm đã không thể phân biệt rõ ràng nữa, hỗn tạp trong mưa to mà rơi xuống từ từ. Ngay trong thời khắc mà Tiểu Kim Tử phát ra tiếng kêu thảm thiết, Tào công công đã cúi người ẩn nấp, nằm thẳng thân thể muốn né tránh sự tập kích của mưa kiếm đầy trời, trong giây lát, trong năm ánh kiếm linh hoạt sáng chói, có bốn nhát bị Tiểu Kim Tử cản trở mà đình trệ một lát, còn một ánh kiếm màu xanh lại xem Tiểu Kim Tử như vô hình, xuyên qua thân thể của Tiểu Kim Tử, trực tiếp hướng thẳng vào cổ họng lão mà chém tới. Người này võ công cao thâm khó lường! Lão hết sức tập trung chú ý, trong lúc vạn phần nguy cấp, vội vàng phát ra một chưởng gió lạnh thấu xương, ý đồ ngăn cản sự tập kích của ánh kiếm, thân hình của sát thần này lập tức xoay người trên không, tránh được chưởng phong, trường kiếm rung lên, vẫn tiếp tục lao thẳng về hướng Tào công công. Sự né tránh trong nháy mắt này cũng đã đủ để Tào công công thần công cái thế thoát được đại nạn, lão vô cùng chật vật ngã xuống mặt đất, toàn thân bùn lầy che giấu đi vẻ mặt kích động, trên cánh tay phải đã vết máu loang lổ, máu tươi phun trào theo cánh tay gầy gò khô quắt mà chảy xuống. Hai trăm Tử Cấm vệ từng trải qua trăm trận chiến, trong nháy mắt đã vây quanh bảo vệ an nguy cho Tào công công. Người áo đen với ánh kiếm hung hãn nhất xoay người một cái, dáng người mềm mại, tạo thành một đường cong duyên dáng trong mưa to ào ạt, với bốn người còn lại lui lại thành một hình bán cung chặt chẽ, đang lựa chọn thời cơ ám sát. - Võ công thật cao minh, ánh kiếm thật vô cùng sắc bén! Một nữ tử, không ngờ lại có một thân thủ tuyệt vời thế này, ta vô cùng khâm phục! Tào công công nâng cánh tay phải lên nhìn nhìn thương tích, liếm khóe miệng một cái, trong mắt xuất hiện tinh quang nói: - Ta đã rất nhiều năm không nếm qua sự kích thích vào lúc sinh tử rồi, không ngờ hôm nay suýt nữa mất cả mạng! Nói đến đây, thân hình bất động, hung hăng nói: - Thật to gan lớn mật, mau khai thật cho ta, rốt cuộc là yêu nghiệt phương nào? Dưới đao bổn công công không trảm vong hồn vô danh! Bốn nam một nữ, toàn thân áo đen, chỉ bằng bề ngoài và thân hình thì căn bản không có cách nào nhận ra thân phận thật. Nữ tử dẫn đầu nghe lời đe dọa của Tào công công, nhất định không nói lời nào, trường kiếm trong tay nhẹ nhàng giơ lên, chỉ thẳng về phía thân hình già nua của Tào công công.