Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 363 : Khiến ngươi không còn là nam nhân

- Đánh không tồi, lại tới một chút, tất nhiên đánh cho chuẩn hơn chút nữa! Trần Tiểu Cửu nghe Nhị Hóa gào rống khuất nhục một tiếng, trong lòng mừng rỡ, hừ… Tên thối tha nhà ngươi dám thương hại tới tiểu thư đồng, ta sao có thể tha cho ngươi! Bộ ngực sữa của Lý Nhạc Thanh phập phồng, miệng thở hổn hển, vứt bỏ nỗi sợ hãi ban đầu, lần thứ hai liền có dũng khí, khi nàng múa cây thiết bổng, sự kích động liền không giống lần đầu tiên, con mắt sáng nhắm cây thiết bổng nâng trên cao… từ từ nện xuống. Lúc này, Lý Nhạc Thanh rốt cuộc được như ý nguyện, nghe được âm thanh vỡ vụn khanh khách, cung tự tay khiến Thổ Phì Nhị Hóa cảm nhận được tiểu thư khuê các sau khi tức giận âm độc tới nhường nào. - Oa ôi… Gã không ngừng bi thảm kêu lên, oán hận nhìn chằm chằm Trần Tiểu Cửu, dường như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy. Trần Tiểu Cửu vẫn khinh thường gã, ngồi xổm xuống, thấy gã tràn đầy máu tươi, thâm ý nói: - Nhị Hóa, ta không ngại nói cho ngươi, phản đồ phản tặc, người người đều phải chịu trừng phạt, ngươi, chỉ là một trong số đó. - Tiểu nương tử, nàng tiếp tục giải phóng, ta thấy tốt rồi! Hắn xoay người, thừa dịp Lý Nhạc Thanh đang hành hình, vụng trộm chuồn tới trước mặt Ngô Thiên Phát đang hôn mê! Hắn nhìn tấm thân phì nhiêu xấu xa hạ lưu của Ngô Thiên Phát, trong mắt toát lên ngọn lửa độc lệ hừng hực, trong đầu hắn lại hiện ra hình ảnh cái thân hình mập mạp kia cưỡi lên người Lý Nhạc Thanh, khi diễu võ giương oai, thở hổn hển dâm dục. Nghĩ tới chỗ này, rất nhanh hắn nắm chặt tay, gân xanh nổi lên, khóe miêng lộ ra cái cười ác nghiệt, hừ… Ngô Thiên Phát, ngươi sau này đừng mong làm nam nhân, ta muốn ngươi sống không bằng chết! - Cửu ca, ngươi muốn làm gì, ta giúp ngươi làm cẩn thận. Lô Sài Bổng khôn khéo hơn người, sớm nhìn ra được tâm tư của Trần Tiểu Cửu. Trần Tiểu Cửu thì thầm với gã một phen, Lô Sài Bổng nghe được liên tục gật đầu, khóe miệng lộ ra nụ cười bỉ ổi. Lô Sài Bổng gọi mấy thanh niên trai tráng, vững vàng đem giữ chặt thân thể Ngô Thiên Phát, Nhị Cẩu Tử che miệng y, một người đàn ông vạm vỡ giơ cái chân to bản hung hăng nhằm đũng quần Ngô Thiên Phát đá tới. Vừa đoán được mọt chút, Ngô Thiên Phát liền bừng tỉnh hôn mê, thân hình đau đớn vặn vẹo, dường như muốn hét ra tiếng, tiếc răng mồm y đã bị Nhị Cẩu Tử bịt kín rồi, y lắc lư vài cái, không chịu nổi đau đớn lại ngất đi. Gã đàn ông vạm vỡ kia không chút khoan dung cái chân to lớn dùng sức đạp mấy chục cái, Ngô Thiên Phát đau đớn ngất đi tỉnh lại mấy lần, rốt cuộc chịu đựng không nổ, ngất luôn, tạm thời không tỉnh lại nữa. - Đủ rồi! Trần Tiểu Cửu thấy hiệu quả đã đạt được, với mấy chục cái đạp thế này đủ cho Ngô Thiên Phát mất đi hạnh phúc của một nam nhân, còn không đến mức đem cái vật bé nhỏ mục nát ấy ra xem, nên càng không thể hướng Lý Nhạc Thanh báo cáo thành tích được. Mắt nhìn thấy kiệt tác của chính mình, hắn thật rất hài lòng thở phào một cái, xem như giải quyết xong một nỗi niềm trong lòng. Chỉ có điều tiếc nuối tận đáy lòng, bất kể thế nào cũng không bù đắp trở lại được! Lúc này Lý Nhạc Thanh chút không nỡ trong lòng cũng không còn, thù hận treo trong lòng, nàng dùng sức giơ cao thiết bổng đập xuống, cùng lúc đó, bên tại lại vang lên tiếng hét quen thuộc. Sau khi một gậy này đánh ra, tứ chi Thổ Phì Nhị Hóa đều nát vụn, từ hôm nay đừng nói tung hoành bốn phương, cho dù gã muốn đứng lên cũng trở thành ảo mộng rồi. Lý Nhạc Thanh dùng sức quá hung mãnh, miệng không ngừng thở dốc, giải phóng qua đi, một chút lệ theo hương má rơi xuống. Trần Tiểu Cửu đưa khăn lụa qua, trêu đùa: - Tiểu nương tử, đại thù đã báo, khóc cái gì? Cũng không sợ đỏ ánh mắt, khiến Cửu gia ta đau lòng ư. - Cửu gia xem ta là người nào, ta cho dù khóc đỏ con mắt, với ngươi cũng không chút liên quan! Lý Nhạc thanh miệng phun hoa sen, vai kích động, trong lúc Trần Tiểu Cửu sửng sốt, thuận tay lấy khăn lụa cẩn thận lau khô nước mắt rồi đem cất luôn trong tay áo. Trần Tiểu Cửu thấy thế trong lòng cực kỳ ngạc nhiên, lại nảy lên chút ngọt ngào hạnh phúc. Lý Nhạc Thanh tiến lên nắm ống tay áo hắn nói: - Cửu gia, ta đáp ứng yêu cầu của ngài, vĩnh viên ở lại kinh thành, không bao giờ … về Hàng Châu nữa. Từ nay về sau, không liên quan tới Lý gia, ta thân là trưởng nữ, cảm thấy hổ thẹn với chi ân dưỡng dục của cha mẹ, ngài có thể dàn xếp một chút, giúp ta vì Lý gia làm một việc cuối cùng không? - Tiểu nương tử không phải là muốn sai ta, đem tên Ngô Phách Thiên không chuyện ác nào không từ cũng thả ra nốt sao? Trần Tiểu Cửu cười khổ nói: - Cửu gia ta hiện giờ coi nàng là bằng hữu, thật đúng là luyến tiếc tâm ý của nàng, cũng thể, để nàng mang y đi đi, từ nay về sau xem vào phúc phận của y vậy! Lời hắn có chút nghĩ một đằng nói một nẻo, thủ đoạn vô sỉ hắn dùng trên người Ngô Thiên Phát, sẽ không gặp phải tai vạ, bởi vì y đã thất thế nghèo túng, không có được hoàn cảnh như trước đây. Hơn nữa hắn gần như chỉ có thể xem là cô gia của Lý gia, xem như người ngoài, với Lý gia còn cách xa một tầng khoảng cách. Đương nhiên Lý Thiên Phách thì khác nhau, tuy rằng kiêu ngạo ương nghạch, nhưng là đứa con yêu của Lý lão gia, rắc rối từ thế lực này khó gỡ, to lớn vô cùng, rút dây động rừng, không phải dễ đối phó! Trần Tiểu Cửu hiện tại đang là lúc sự nghiệp bay lên và mở rộng, nếu thực sự gây hấn với Lý gia liều lĩnh quay giáo đánh một kích, đó thật là một đại phiền toái. Ai cũng có điểm mới, chỉ hắn chút giáo huấn nho nhỏ, đợi sau khi thế lực phát triển lớn mạnh, có củng cố lại hậu phương và tiền tài, chậm rãi thu thập Lý gia cũng chưa muộn! Đối với hai sách lược nước nóng luộc ếch và châm chọc, hiển nhiên rất thích hợp với người sau và chu toàn với Lý gia. Lý Nhạc Thanh tuy rằng hiểu thư đạt lễ, tâm mắt rất nhiều, nhưng sao hiểu được sâu sắc như thế, đại thế huyền bí, thấy Trần Tiểu Cửu đáp ứng, không khỏi vui mừng ra mặt, hướng hắn thi lễ thật sâu, dịu dàng nói: - Đa tạ Cửu gia, kể từ giờ, ta cũng có thể an tâm thượng kinh! Trần Tiểu Cửu thấy thế,, cợt nhả bắt lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, vuốt ve, trong miệng nghiêm trang nói: - Tiểu nương tử an tâm đi thôi, ngàn vạn lần nhớ rõ chăm sóc tốt cho Ngô Thiên Phát, y nếu dám bắt nạt nàng, nàng nói cho ta biết, ta phái người đi cắt viên bi của y, cho y không còn làm nam nhân được nữa! Lý Nhạc Thanh nghe vậy, gắt giọng nói: - Cửu gia ngài chớ giễu cợt ta, chàng là trượng phu của ta, cho dù chàng ức hiếp ta thế nào, ta sao có thể tìm người giúp đỡ, Cửu gia với ta tính vào quan hệ gì? Lại nói về ngươi… Cửu gia sao có thể… có thể cắt cái đó của chàng, ngươi khiến cái tình của ta dùng thế nào? Thân mình lắc lư, muốn giãy khỏi lòng bàn tay của hắn. Trần Tiểu Cửu nghe vậy, trong lòng vui mừng, Ngô Thiên Phát đã được ta xử lý rồi, viên bi chó má đó, cắt hay không cắt có gì khác nhau. Hắn vẫn tiếp tục cầm bàn tay của Lý Nhạc Thanh, cười nhẹ nói: - Tiểu nương tử, hai ta quan hệ gắn bó vô cùng! Trong lòng ta đã xem nàng là bằng hữu thân thiết, nên biết rằng, có thể làm bằng hữu của ta, lòng ta đều đem gửi cho nàng cả, tên tướng công Ngô Thiên Phát chó má của nàng, chỉ e không được chân thành bằng ta vậy?