Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 277 : Ngươi lẻn vào bằng cách nào

Chu Ngô Năng nghe được lời nói của Chu Mị Nhi, cười bỉ ổi nói: - Nhị muội lời lẽ khẩn thiết, trong lời nói, đúng là hiểu biết Trần Tiểu Cửu, không ngờ so với đại ca còn rõ ràng hơn, xem ra quan hệ của các ngươi không tầm thường nha! - Khốn kiếp! Ta có quan hệ không tầm thường gì với Trần Tiểu Cửu? Thật muốn xé miệng của huynh ra! Chu Mị Nhi hướng lão phu nhân liếc mắt một cái, thở phì phì nói: - Mẹ, người xem đại ca có chút nào là dáng vẻ của huynh trưởng, không ngờ lại trêu chọc em gái mình như vậy, con là một cô nương, làm sao có thể chịu được những lời nói đó! Chu Ngô Năng cợt nhả nói: - Đại ca chỉ là giả bộ thôi, không nghĩ đó là những lời nói thật, Nhị muội, muội đừng trách ta… - Chu Ngô Năng, huynh còn dám nói lung tung! Chu Mị Nhi mặt đỏ tai hồng nói. Chu Ngô Năng đáng khinh cười ha hả. - Các con đừng càn quấy, nghe ta nói vài câu! Lão phu nhân nhìn hai huynh muội, thở dài một hơi nói: - So sánh với các ngươi, ta thật sự già rồi, không còn dùng được nữa, làm việc cũng có chút không công bằng, sớm không còn oai phong như năm đó nữa! Thần sắc ai oán này so với vẻ ngang ngược bá đạo ngày thường của bà hoàn toàn bất đồng, có cảm giác tang thương khi mặt trời xuống núi. - Mẹ… Chu Mị Nhi và Chu Ngô Năng nhẹ nhàng kêu lên một tiếng. Lão phu nhân nhấp một ngụm hương trà, lại từ từ nói: - Ngô Năng, con khá lắm, phân tích sự tình đâu ra đó, từng chữ như châu ngọc. Ha hả… Mẹ ngoại trừ thủ đoạn tàn nhẫn một chút, còn nói về đầu óc, thật sự so với con còn kém hơn rất nhiều. - Mị Nhi, ngươi tuy rằng còn trẻ, nhưng là thân nữ nhi, dám gánh vác gánh nặng của Chu gia, chua xót trong đó, người làm mẹ như ta cũng biết rõ. - Mẹ… Người chưa già, người thật sự còn trẻ… Hai người an ủi nói. Lão phu nhân khoát tay chặn lại, chậm rãi nói: - Chuyện lớn nhỏ của Chu gia, về sau ta sẽ không bao giờ nhúng tay vào nữa, toàn quyền giao cho Mị Nhi giải quyết, Ngô Năng, con vẫn phải làm tốt bổn phận của ngươi, hiểu chưa? - Con hiểu được! Chu Ngô Năng mỉm cười một chút lại nói: - Nhị muội, sự tình của Chu gia còn cần dựa vào muội gánh vác, đại ca ta vẫn như cũ giả ngây giả dại thôi! Gã trầm ngâm một chút lại nói: - Đám tài tử vì chuyện của Trần Tiểu Cửu, đúng là đối với Chu gia chúng ta có phê bình kín đáo, nhưng theo ý ta, việc này có một cách giải quyết hay! Trong mắt Chu Mị Nhi tỏa ra ánh sao: - Đại ca có cao kiến gì, huynh nói mau! - Người nào đeo chuông thì người đó phải cởi! Chu Ngô Năng cười xấu xa nói: - Nhị muội tay nghề nấu ăn tinh xảo, chỉ cần ngươi tự mình xuống bếp, làm vài món ăn ngon, đưa cho Trần Tiểu Cửu thưởng thức, mời hắn chỉ điểm bến mê, không phải mọi sự đều tốt đẹp sao? Chu Mị Nhi bộ ngực phập phồng, híp mắt lạnh lùng nói: - Nửa đêm canh ba, ở trong khuê phòng, ta cùng với Trần Tiểu Cửu hai người nâng chén đối ẩm, chẳng phải là rất tốt? Chu Ngô Năng nở nụ cười đáng ghét nói: - Biện pháp của Nhị muội, so với ngu huynh càng thêm cao minh, rất có ý dệt hoa trên gấm… Lúc gã đang nhắm mắt lại dạt dào đắc ý, không ngờ Chu Mị Nhi cầm cây chổi lông gà xông lên, giơ cao cánh tay, nhéo một cái thật mạnh sau lưng, mày liễu dựng thẳng khẽ kêu nói: - Trần Tiểu Cửu có quan hệ gì với ta? Còn muốn ta tự mình xuống bếp nấu ăn cho hắn, cho dù là mẫu thân trong một năm, cũng mới được ăn vài lần đồ ăn mà ta làm. Ta phi… Chu Ngô Năng huynh còn dám nói lung tung, ta sẽ không nhận người đại ca này! Chu Ngô Năng kêu đau một tiếng, chạy quanh cái bàn loạn chuyển nói: - Nhị muội bớt giận, ta là hay nói giỡn với muội, muội cho là thật sao… Lão phu nhân nghiêng mình bảo vệ Chu Ngô Năng, nhẹ nhàng lắc đầu: - Đừng có náo loạn, huynh muội các con đều thông minh lanh lợi, nếu phụ thân của các con dưới suối vàng mà biết, nhất định sẽ rất vui mừng! Nhắc tới phụ thân, Chu Mị Nhi tâm tư bướng bỉnh liền biến mất, cảm giác cô đơn và bi thương quấn quanh trong lòng, nàng ôm cánh tay của lão phu nhân, nhẹ nhàng nói: Bạn đang đọc truyện được lấy tại T. r. u. y. e. n. y. y chấm cơm. - Nương, hung thủ sát hại cha ta rốt cuộc là người nào? Vẻ mặt Chu Ngô Năng cũng rất bi thương, đôi mắt chăm chú nhìn lão phu nhân. Lão phu nhân thở dài một cái, thần sắc trong mắt nhất thời ảm đạm, bà chậm rãi lấy cái dao găm từ trong tay áo ra nói: - Ai, cha ngươi chết thật là oan uổng, nhiều năm như vậy, cũng không biết hung thủ rốt cuộc là người phương nào? Ngoại tặc? Nội gián? Hoàn toàn không có chút manh mối gì cả, còn phải khiến cho Ngô Năng giả ngây giả dại, ai… Tất cả những gì có được cũng chỉ là con dao găm này mà thôi! Chu Mị Nhi dịu dàng nói: - Mẹ, tối nay mẹ hãy để dao găm ở lại đây, con muốn xem một chút! - Cũng được, ngàn vạn lần đừng có đánh mất, đại thù của phụ thân ngươi muốn trả được, chỉ có trông cậy vào chuôi dao găm này thôi! Lão phu nhân dường như có chút mệt mỏi, lau lau một chút nước mắt trên mặt nói: - Đã khuya rồi, Mị Nhi, Ngô Năng, hai con đều đi nghỉ đi! Trần Tiểu Cửu không dám tiếp tục nghe lén, vội vàng nhảy sang chỗ tối bên trái ẩn đi. Lão phu nhân và Ngô Năng ra khỏi phòng, Nhị tiểu thư đi ra đưa tiễn, Chu Ngô Năng cười nói: - Nhị muội, ngàn vạn lần đừng chậm trễ tiếp đón Tiểu Cửu… Chu Mị Nhi tức giận đến cả người phát run, chổi lông gà cầm trong tay ném tới, Chu Ngô Năng lắc người chạy trốn, hì hì cười cùng với Tiểu Lục Tử chạy xa. Trần Tiểu Cửu hôm nay quyết định phải sửa trị Chu Mị Nhi một phen, để nàng biết lợi hại của mình, Nhìn thấy lỗ hổng này, thắt lưng giống như linh miêu, xẹt một cái chui vào khuê phòng Chu Mị Nhi. Trong khuê phòng trang trí thanh lịch, ấm áp thoải mái, hương khí đầy mũi. Trần Tiểu Cửu nhìn mọi thứ xung quanh, nghĩ đến khi mình mới vào Chu gia, đã ngủ trên giường của nhị tiểu thư một đêm, bây giờ nhìn lại chỗ cũ một chút, ngược lại sinh ra một cỗ tình cảm nồng đậm. Chu Mị Nhi tiễn lão phu nhân, đóng cửa chính, làn da trắng nõn trên mặt lộ ra một tia mệt mỏi, nàng đem trâm cài tóc lấy ra, giơ tay cởi bỏ cúc áo, sắp thoát y nghỉ ngơi, trong miệng vẫn đang thở phì phì lẩm bẩm: - Trần Tiểu Cửu chết tiệt, chờ ngươi trở về, ta sẽ cho ngươi biết lợi hại! Trần Tiểu Cửu đổ mồ hôi, ta còn chưa dạy dỗ nàng, ngược lại nàng còn đòi cho ta biết lợi hại? Nàng rốt cuộc có nói đạo lý hay không? Hắn thấy Chu Mị Nhi đã cởi áo khoác xuống, hai gò bồng đào ôn nhuyễn vểnh cao được áo lót vây quanh càng thêm hấp dẫn, hắn gian nan nuốt nước miếng, lắp bắp nói: - Nhị tiểu thư… Chu Mị Nhi đang thoát y, chợt nghe được trong phòng vang lên giọng nam nhân, trong lòng nàng quýnh lên, vội đem áo khoác gắt gao trùm lên người mình, run giọng hỏi: - Ai? - Nhị tiểu thư, nàng chớ hoảng sợ, ta là Trần Tiểu Cửu đây! Chu Mị Nhi quay đầu lại, đã thấy Trần Tiểu Cửu đứng ở sau cái bàn, tinh quang trong mắt bắn ra bốn phía, ánh mắt lộ ra khát vọng, nhìn chằm chằm thân hình nở nang của mình mà đánh giá. Nàng thấy là Trần Tiểu Cửu, trong lòng ngẩn ra, ngược lại không sợ hãi như vừa rồi, kinh ngạc một lúc, vô cùng tức giận. Nàng tiến lên cầm cánh tay hắn kéo lại cửa chính, hung hăng nói: - Trần Tiểu Cửu, ngươi… Ngươi vào bằng cách nào? Ngươi… Ngươi đi ra ngoài cho ta! Hơn nửa đêm rồi, dám vụng trộm vào phòng ta, chẳng lẽ ngươi muốn mưu đồ gây rối?