Siêu Cấp Gia Đinh
Chương 274 : Nổi giận
Phúc bá vừa nghe Trần Tiểu Cửu nói dối trắng trợn, gấp đến độ liên tục xua tay, trừng mắt lên nói:
- Tiểu Cửu, ngươi ngàn vạn lần đừng khiến Phúc bá oan uổng, Phúc bá lớn tuổi như vậy rồi, nếu như bị nhị tiểu thư quở trách, còn không lập tức vào quan tài! Tiểu Cửu ngươi giơ cao đánh khẽ, tha cho Phúc bá đi!
Trần Tiểu Cửu cười ha hả, lại hù dọa nói:
- Phúc bá, ta như thế nào lại khiến người oan uổng? Cửa lớn tường cao, nếu không phải người mở cửa cho ta, thì ta cũng không có cách nào vào được mà!
- Ngươi…
Phúc bá nghe được ngẩn ra.
Trần Tiểu Cửu cười xấu xa nói:
- Phúc bá đúng lúc chuyển thế đầu thai, kiếp sau gửi hồn vào một tên thiếu gia, hưởng hết vinh hoa phú quý, thì không cần lo lắng hãi hùng như vậy!
Phúc bá gấp đến độ mặt đỏ tai hồng, run rẩy nói:
- Tiểu Cửu, bằng không thế này, đêm nay ngươi không được đi loạn, ngoan ngoãn trở về đi ngủ. Chỉ cần không bị nhị tiểu thư phát hiện, qua đêm nay, ngày mai Phúc bá mời ngươi uống rượu, ngươi thấy thế nào?
- Uống rượu? Gần đây thân thể ta không khỏe, nào có tâm tư uống rượu?
Trần Tiểu Cửu cười hì hì nói:
- Không nói đùa với Phúc bá nữa, bây giờ ta đi gặp nhị tiểu thư đây!
Phúc bá buồn bực đến nỗi nhếch mép, thân hình già nua chạy nhanh hai bước, nắm lấy cánh tay Trần Tiểu Cửu, đảo mắt nói:
- Tiểu Cửu, đi thong thả, ha hả… Phúc bá nói cho ngươi một chuyện vô cùng kỳ lạ!
Trần Tiểu Cửu ngạc nhiên nói:
- Phúc bá người chậm rãi nói, nếu nói trúng lòng ta, ta liền yên ổn đi ngủ, sẽ không đi tìm nhị tiểu thư nói chuyện!
Phúc bá trầm ngâm một chút nói:
- Ta… Ta hôm nay phát hiện tên Lưu tam lén lút vào phòng của ngươi, một lát sau lại lén lút đi ra, không biết hắn muốn làm cái gì?
- Lưu tam? Hộ viện trông nhà Lưu tam? Phúc bá người nói là sự thật?
Trong lòng Trần Tiểu Cửu ngẩn ra, nhớ đến lần đi xem ngựa trước cùng hắn có chút mâu thuẫn nhỏ, chẳng lẽ tiểu tử này giở trò sau lưng ta?
- Cực kỳ chính xác, ta từng này tuổi tồi, chẳng lẽ còn phải nói dối?
Phúc bá liên tục gật đầu nói.
- Được, Phúc bá, cảm ơn người, ta đây sẽ yên ổn đi ngủ, người không phải lo lắng nữa!
Trần Tiểu Cửu cười hì hì nói.
Phúc bá như được giải thoát, lau chút mồ hôi lạnh, thở dài:
- Như thế thì tốt, như thế thì tốt…
Trần Tiểu Cửu cũng không trở về nghỉ ngơi, tối nay mà không đi thăm hỏi nhị tiểu thư một chút, làm sao hắn có thể ngủ được? Hắn sải bước băng qua hậu hoa viên, trăng sáng trên cao, trăm hoa nở rộ, cảm xúc ngổn ngang trăm mối, trong lòng quanh quẩn một tia kiều diễm. Nghĩ đến chính mình trong hai đêm, vì một số nguyên nhân đặc thù, đã gặp nhị tiểu thư giữa đêm khuya. Lần đầu tiên là vì nhị tiểu thư muốn giết hắn, không nghĩ đến lại xảy ra nhiều hiểu lầm như vậy. Lần thứ hai cũng là trong đêm khuya hắn nhẹ nhàng tặng hoa tươi, xóa tan buồn phiền của nàng.
Tối nay là lần thứ ba làm phiền nàng, hừ… Vậy có tính là "Hữu duyên đêm đêm lại gặp gỡ"?
Hắn xa xa nhìn thấy phòng nhị tiểu thư còn ánh lửa, trong lòng cả kinh, cô nàng này khuya như vậy rồi còn chưa ngủ, hay là đang đợi ta phải không?Ánh mắt hắn vô cùng tốt, liếc mắt thấy phòng bên trái một mảnh tối đen, có một đôi cẩu nam nữ đang ôm cổ nhau, điên cuồng hôn môi. Hắn nhìn kỹ, đúng là Bình nhi và thân ảnh tiểu Lục tử!
Đôi cẩu nam nữ này, lá gan lớn thật, ta phải dọa bọn chúng một chút. Trần Tiểu Cửu chầm chậm đi đến sau lưng tiểu Lục tử, đột nhiên chụp vai của hắn nói:
- Kẻ nào đang yêu đương vụng trộm? Để mạng lại!
Tiểu Lục tử sợ tới mức hét to một tiếng, ôm Bình nhi ngồi ở trên mặt đất, Bình nhi sợ tới mức có chút phát mộng, bi thương khóc lên.
Tiểu Lục tử quay đầu lại nhìn, thấy là Trần Tiểu Cửu đứng ở trước mặt, cau mày vỗ bộ ngực nói:
Cửu… Cửu ca, huynh đừng làm đệ sợ, sẽ làm chết người đó, ta là nam nhân nên không sao cả, nhưng Bình nhi là một cô gái bình thường, sợ nhất chính là điều này!
Bình nhi thấy người đó là Trần Tiểu Cửu, cũng bình tĩnh lại, khe vuốt ngực, u oán nói:
- Cửu ca, ngươi dọa chết ta…
Trần Tiểu Cửu khinh thường bĩu môi nói:
- Không phải chỉ là hôn môi thôi sao? Có gì mà phải hốt hoảng lo sợ? Cửu ca ta đã từng đánh dã chiến kìa!
Tuy rằng sắc trời tối đen, nhưng nghe Trần Tiểu Cửu nói, cũng xấu hổ đỏ mặt!
Tiểu Lục tử thở dài nói:
- Đệ cùng với Bình nhi thật tâm yêu nhau, hôn nhau có sợ hãi gì, ai… Chỉ có điều nhị tiểu thư không muốn Bình nhi với ta yêu nhau, một khi để tiểu thư biết, chắc sẽ đem Bình Nhi đuổi ra khỏi Chu phủ, ta… ta cũng không còn cách nào khác!
Bình Nhi nghe nói lời ấy, khóc lóc từng quãng.
Trần Tiểu Cửu nhớ tới đã từng đáp ứng với tiểu Lục tử, sẽ trợ giúp bọn họ giải quyết việc này, nhưng vẫn chưa làm được. Hắn có chút hổ thẹn, vội an ủi nói:
- Tiểu Lục Tử, Bình Nhi, chuyện của các ngươi Cửu ca nhớ kỹ, Cửu ca cam đoan, nhất định sẽ làm được, nhưng chuyện này cần phải làm từ từ, không thể nóng vội được.
Tiểu Lục Tử vui vẻ nói:
- Cửu ca không quên là được, ca bản lĩnh cao cường, tất nhiên có thể giải quyết!
Trần Tiểu Cửu được tiểu Lục tử nịnh bợ, trong lòng thực sự sảng khoái. Thấy hai người mặc dù nhu tình mật ý, trong lòng yêu nhau, nhưng cũng không thể đường đường chính chính ở cũng một chỗ. Rõ ràng là giống chính mình với Hồng Hạnh, cứ việc trong lòng yêu nhau điên dại, nhưng rồi phải chia ly, không biết khi nào mới có thể gặp lại!
Tiểu Lục Tử và Bình nhi còn có hắn giúp đỡ. Nhưng chuyện của mình thì tìm ai giúp đỡ đây? Cuối cùng thì cũng phải dựa vào chính mình giải quyết.
Tiểu Lục Tử tiếp tục vuốt mông ngựa nói:
- Cửu ca, quên chúc mừng ngươi liên tiếp xông năm ải Trích Tinh lâu, đã là nhân vật nổi tiếng ở Hàng Châu! Về sau không còn ai dám chế giễu đại ca là tên phu xe thấp hèn… Ha hả… ta quen biết được Cửu ca thật là vinh dự nha!
- Khéo nói…
Tiểu Cửu cười nói.
Bình nhi tỉnh táo lại, bĩu môi nói:
- Cửu ca, còn có một chuyện xấu, cũng bởi chuyện này mà đến!
Nàng cũng nhiều chuyện lắm, liền đem chuyện xảy ra ở buổi chiều kể tỉ mỉ một lần.
Trần Tiểu Cửu cẩn thận nghe, thấy giống như lời Phúc bá kể, nghe xong cười khổ nói:
- Ai… Chuyện này cũng không thể toàn bộ trách ta, đáng trách là cái đám tài tử chó má nhiều chuyện kia!
Bình nhi nhíu mày nói: - Nhị tiểu thư tức giận đến mặt mũi đều tái nhợt cả rồi, muội đi theo nàng lâu như vậy, ngoại trừ lần bị lão phu nhân bức hôn, chưa từng thấy nàng tức giận như vậy cả, Cửu ca, huynh ngàn vạn lần phải cẩn thận đó!
Có nghiêm trọng như vậy không? Ngươi cô gái nhỏ này đừng có hù ta? Trần Tiểu Cửu bĩu môi nói:
- Các ngươi đêm hôm khuya khoắt không ngủ đi, như thế nào lại ở cửa phòng nhị tiểu thư thân thiết? Không sợ bị nàng phát hiện à? Ha hả… Chuyện này cũng thật quá kích thích…
Bình nhi mặt đỏ lên, không nói gì, tiểu Lục tử nói:
- Cửu ca, ngươi có điều không biết, lão phu nhân và thiếu gia đều ở trong phòng nhị tiểu thư bàn chuyện! Đến bây giờ còn chưa có kết quả, hai người bọn ta số khổ, đành phải đợi mãi ở đây, mà xung quanh vô sự, hai ta nếm chút trái cấm, tiêu khiển một chút mà thôi!
Thì ra là thế, trách gì nửa đêm canh ba mà vẫn đèn đuốc sáng trưng, Trần Tiểu Cửu hỏi:
- Ngươi có biết là chuyện gì không?
Tiểu Lục Tử mờ mịt lắc đầu!
Truyện khác cùng thể loại
95 chương
35 chương
37 chương