Siêu Cấp Gia Đinh
Chương 264 : Ta chưa chết
- Ngư trường kiếm gãy, cắt đầu ta, cũng là chết có ý nghĩa.
Trần Tiểu Cửu thấy cảnh tượng vậy, cũng không trốn tránh, chỉ là nhắm mắt an tâm đợi chết, trong lòng có chút không cam lòng.
Nguyệt Thần cười quyến rũ, thanh kiếm trong tay chợt lóe lên, cắt qua màn trời đêm, đâm thẳng tới cổ Trần Tiểu Cửu.
Chỉ cần Ngư trường kiếm nhẹ nhàng lướt qua, đầu của Trần Tiểu Cửu mãi mãi lìa khỏi thân.
Nguyệt Thần cười quyến rũ, Hồng Hạnh mê muội, khóc như mưa xuân, Trần Tiểu Cửu thấy chết không sờn. Không có gì có thể thay đổi được mọi chuyện.
Khi Ngư trường kiếm đang trước mắt Trần Tiểu Cửu, cơ thể không động đậy của tiểu đạo đồng như xác chết bỗng vùng dậy, trong giây lát tựa như cương thi bay tới trước mặt Trần Tiểu Cửu, giơ tay ra, lấy đồ trong túi, lấy nửa thanh Ngư trường kiếm đã thu vào quơ lên trong tay.
Trần Tiểu Cửu nghe thấy âm thanh, trợn mắt nhìn, lại thấy tiểu đạo đồng như xuất quỷ nhập thần đứng ngay trước mắt, ý cười tràn ngập, khí định thần nhàn, chỉ là khuôn mặt trắng bệch, khóe miệng có vết máu, thể hiện cơ thể đang suy yếu.
- Đạo huynh, huynh vẫn chưa chết… Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL. vn - www.
TruyệnFULL. vnTrần Tiểu Cửu kích động đứng dậy, dùng sức vỗ vào vai gã, vui mừng vô hạn, tình cảm bộc lộ trong lời nói, chỉ là bị thương, một ngụm máu lại phun ra.
- Lẽ nào huynh hi vọng ta chết?
Tiểu đạo đồng cười khổ, dùng cánh tay lau quệt vết máu, lại có chút khàn khàn nói:
- Trong lúc nguy cấp, nếu không phải một tay cuối cùng của huynh huyền diệu, toàn bộ lực đạo trút vào ta, ta thật sự đã chết rồi.
- Ái.., xem ra, ta lại nợ Trần huynh một mạng rồi.
Tiểu Đạo Đồng nói.
- Rõ ràng là ta nợ huynh một mạng, huynh cũng không nên chối..
Trần Tiểu Cửu dùng tay áo lau khô vết máu.
- Đâu có? Ta nợ huynh một mạng…
- Ta nợ huynh à…
- Ta nợ huynh..
Hai người đứng dưới ánh trăng không coi ai ra gì, người khiêm tốn ,người nhượng bộ, tranh chấp không ngớt, ném Nguyệt Thần sang một bên.
- Đủ rồi.
Nguyệt Thần ngực phập phồng, không tin vào tất cả những chuyện đang diễn ra trước mắt, nàng dùng sức xoa mắt, xác định chuyện vừa rồi không phải là ảo giác.
Nguyệt Thần thấy cảnh vậy, trong lòng tựa như mở ra ngũ vị, chua cay đắng mặn ngọt trải qua đều rất khó chịu. Vừa rồi khó khắn lắm nàng ta mới nhìn thấy Ngư Trường kiếm bay tới trước mắt Trần Tiểu Cửu, trong lòng mừng thầm, hai má đỏ ửng. Chỉ cần một nhát kiếm, tất cả mọi mối họa đều sẽ tan như mây khói, từ nay sẽ không cần lo lắng về tên tiểu tử thối này sẽ gây phiền phức cho Hồng Hạnh nữa, làm bại hoại thanh danh của Hồng Hạnh.
Nhưng lúc cắn chặt, vốn tiểu đạo đồng đã là cỗ thi thể không ngờ lại lập kì tích sống lại, hơn nữa vào lúc quan trọng thu Ngư trường kiếm vào túi, cứu mạng Trần Tiểu Cửu.
Nàng ta lửa giận đùng đùng, sắc mặt âm lãnh nói:
- Tiểu đạo đồng, ngươi được lắm, trúng nhất kế hàn âm chưởng của ta, không ngờ còn có thể bình yên vô sự, Nguyệt Thần thật khâm phục.
Tiểu đạo đồng vuốt y phục, nhướn mày, buồn bã nói:
- Bình yên vô sự cũng không dám nói, chỉ là không chết được thôi.
- Ngươi tuy sử dụng quỷ kế, hạ độc thủ với ta, nhưng ta cũng không có ý giết ngươi, ta vốn muốn mượn lí do này giả chết, nghĩ chỉ cần ngươi không hạ độc thủ với Trần huynh, ta sẽ tha cho ngươi.
Tiểu Đạo Đồng nói tới đây, thở dài một tiếng:
- Ái dà, nhưng ngươi…, ngươi lại muốn hạ độc thủ với Trần huynh, muốn làm khó ta, ta buộc phải bất đắc dĩ, đành phải sống lại.
- Giả chết... ha ha... giả chết, không ngờ ngươi lại giả chết !
Nguyệt Thần cười lạnh một tiếng, bị lời nói của tiểu đạo đồng làm cho khó hiểu.
- Trúng hàn âm chưởng của ta, không chết cũng là bái phục, còn dám to mồm nói không ngớt giả chết! hừ.., chỉ e là ngươi miệng cọp gan thỏ, khí lực toàn thân một chút cũng không có?
Nguyệt Thần kỳ quái nói- Ngươi cho rằng ta nói dối sao?
Tiểu đạo đồng nhìn lên trời, buồn bã nói:
- Tại sao khi ta nói thật, lại không có ai tin nhỉ?
Trần Tiểu Cửu vỗ vai Tiểu Đạo Đồng:
- Đạo huynh, bọn họ không tin huynh, ta lại tin.
Tiểu đạo đồng cười ha ha, quay đầu nhìn thẳng Nguyệt Thần, đột ngột nói:
- Ngươi có thể biết tại sao ngươi lại tên là Nguyệt Thần không? Giáo phái của ngươi tại sao lại gọi là Nguyệt giáo không?
Trong lòng Nguyệt Thần nghiêm nghị, không khỏi ngẩn người, lạnh lùng cười:
- Lẽ nào ngươi có thể hiểu hàm ý bên trong?
- Có biết một phầnTiểu Đạo Đồng mỉm cười nói:
- Võ công tà nguyệt giáo là loại võ công âm hàn đến cực điểm, là lấy thời gian tốt nhất để luyện võ, chính là ban đêm. Trăng sáng treo trên cao, chiếm được hàn khí, tu luyện không ít công sức.
Nguyệt Thần nghe đến đây trong lòng thầm kinh ngạc tiểu đạo đồng này làm sao lại biết được bí mật công pháp của bổn môn. Nàng ta tuy kinh ngạc, nhưng trên mặt vẫn không chút sợ hãi nói:
- Nói hươu nói vượn, ta trước giờ chưa từng nghe tới điển cố hoang đường này.
Tiểu đạo đồng cười thần bí nói:
- Đây chính là nơi thần bí nhất của Tà Nguyệt giáo, lúc chính ngọ, mặt trời chiếu rọi, công lực của các ngươi sẽ yếu năm phần; lúc nửa đêm, lạnh thấu xương, công lực của các ngươi tăng lên năm phần, hừ…, đây cũng chính là nguyên nhân tại sao các ngươi lại nửa đêm mới đi cứu tứ đại hoa đán.
Nguyệt Thần nghiêm nghị cười, nói:
- Chậc…, Tiểu đạo đồng ngươi hiểu biết cũng không ít, nhưng cho dù như vậy, thì làm sao? Ngươi không phải vẫn chết dưới kiếm của ta sao?
Tiểu đạo đồng lắc đầu:
- Ta chỉ muốn nói với ngươi, bây giờ trăng sáng treo cao, gió lạnh thổi qua, là lúc công lực của ngươi mạnh nhất, nhưng cho dù như vậy, ngươi vẫn không phải đối thủ của ta.
Nguyệt Thần nghe lời nói ấy, mỉm cười nói:
- Ngươi đang khoác lác gì đấy, ta đường đường là Nguyệt Thần, lẽ nào thật sự dễ bị ức hiếp như vậy?
Nàng ta dừng một chút, oán hận nhìn cánh tay màu đen của mình, cười quyến rũ:
- Ngươi nói ba hoa, Trần Tiểu Cửu chết là cái chắc, ta sẽ không để hắn lại trên đời này.
Tiểu Đạo Đồng nhìn Nguyệt Thần, nói:
- Nguyệt Thần, ngươi thu tay lại đi. Đây là lần cuối cùng ta khuyên ngươi.
- Tuyệt không thể nào.
Nguyệt Thần liếm môi, nói:
- Việc ta đã quyết định trước giờ chưa từng thay đổi.
- Vậy đừng vội trách ta vô tình.
Tiểu đạo đồng cười đắc ý:
- Tuy ta có võ công, nhưng hai mươi năm nay chưa từng giết một người nào, ha ha… hôm nay vì báo đáp ân tình của Trần huynh, không còn cách nào, đành phải mở ra một tiền lệ.
Nguyệt Thần che miệng, cười khanh khách:
- Ngươi có bản lĩnh gì cứ việc ra oai đi, ta không tin, ngươi trúng hàn âm chưởng của ta còn có thể có bản lĩnh mây mưa thất thường.
Tiểu đạo đồng miễn cưỡng cười, trong vẻ mặt có chút thống khổ, không cam lòng. Gã giơ tay về sau lưng sờ soạng, trong áo lấy ra một tấm vải trắng, xui xẻo âm trầm chiêu hồn phiên, trong miệng lẩm bẩm:
- Hoàng đàn kết hoa, phát bản khởi trống; xin mời tam giới, xin mời thủy thần; xin mời táo quân, mời linh bạch, dẫn phiên chiêu hồn.
Truyện khác cùng thể loại
95 chương
35 chương
37 chương