Siêu Cấp Gia Đinh
Chương 262 : Hoạn nạn thấy chân tình
Trên gương mặt lãnh diễm của Nguyệt Thần lộ ra nụ cười quỷ dị, vũ lực siêu tuyệt chỉ thành công một phần, cái đầu thông minh mới là pháp bảo chiến thắng, bằng không nàng thế nào có thể ngồi ở vị trí giáo chủ đứng đầu.
Từ trong mắt của tiểu đạo đồng , nàng đã nhìn ra được Trần Tiểu Cửu quan trọng đối với gã, còn quan trọng hơn cả bản thân mình, nếu nhất quán rêu rao không muốn giết người,, nhưng lại bằng mọi cách ngăn cản nàng giết người.
Tất cả đều trong kế hoạch của nàng, nàng đã cược đúng, sự đánh cược đổi bằng sinh mạng của nàng để lấy sự thắng lợi.
Nàng cố ý giảm tốc độ, dụ tiểu đạo đồng quay lại cứu giúp, ý đồ tìm được sơ hở để giết chết gã dưới đêm trăng mờ mịt.
Tràng kiếm của Nguyệt Thần rơi ra, thanh kiếm cuồng loạn rống lên, đâm tới tiểu đạo đồng , hướng kiếm tàn nhẫn, đâm vào bụng, đá là điều đương nhiên.
Tiểu đạo đồng tuy nhẹ nhàng né được thanh kiếm, nhưng phía sau gã lại là sự kinh ngạc, Trần Tiểu Cửu đang nhắm mắt chờ chết, một khi mình né ra, Trần Tiểu Cửu sẽ bị Ngư trường kiếm chọc thủng phế phụ, tuyệt không có khả năng sống sót.
Gã quyết không né tránh, nếu không sẽ vì vậy mà áy náy cả đời, nhưng lại không thể trơ mắt bị Ngư trường cướp đi sinh mạng của mình, trong đầu tiểu đạo đồng lại lóe lên một ý, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, gã hét lên một tiếng, đem hết chân khí vô cực của mình nhập vào tay phải. Đột nhiên, tử quang từ cánh tay phải tủa ra bốn phía, sáng rực lên, trong cánh tay run rẩy để lộ ra một sức mạnh vô song.
Kiếm quang của Nguyệt Thần đã gần tới ngực gã, lúc này, trên mặt nàng rút cuộc đã lộ ra đôi mắt diễm lệ, chỉ cần tiến thêm một chút, một chút nữa thôi, một cao thủ siêu cấp đương thời sẽ phải chết dưới Ngư trường kiếm của mình, hừ…, chết oan ức như vậy, lại vĩ đại như thế.
Đây là dũng khí chịu ảnh hưởng qua một thế hệ , là một tâm tình cao ngạo như thế nào.
Trong đôi mắt Nguyệt Thần có niềm vui sướng của sự thắng lợi, đột nhiên thấy điện quang hỏa thạch phát ra từ Tiểu đạo đồng , làm một động tác mạo hiểm khác thường.
Gã, không ngờ dùng hai ngón tay, chính xác đến vô cùng kẹp lấy Ngư Trường Kiếm.
Ngư trường kiếm được chân khí bơm vào bị kẹp giữa hai ngón tay của gã, đột ngột dừng lại. Bất luật Nguyệt Thần dùng sức thế nào, Ngư trường kiếm vẫn không nhúc nhích ra khỏi hai ngón tay của tiểu đạo đồng , rốt cuộc không thể động đậy.
Khi Nguyệt Thần nghẹn họng nhìn trân trối, thật khiến người ta nghĩ tới một cảnh tượng rốt cuộc đã xảy ra.
Chỉ thấy tiểu đạo đồng nhướn mày, hai ngón tay lập tức rút chân lực chuyển hướng, kiên trì hướng về bên cạnh, Ngư trường kiếm không ngờ lên tiếng trả lời, thân kiếm cũng ảm đạm dần.
Nguyệt Thần rút cuộc cũng là người đứng đầu một giáo, Bảo Kiếm ly kỳ bị hủy, nàng chỉ thấy run sợ, tâm thần lập tức trở lại trạng thái bình thường. Khi Ngư trường kiếm bị gãy trong nháy mắt, nàng liền nhanh chóng phản ứng lại, đánh ra một chưởng, trúng vào ngực của tiểu đạo đồng..
Tuy khi phát chưởng nhanh quá mức, chân khí khó khăn lắm mới tụ thành ba phần, nhưng tận dụng thời cơ, mất đi không thể có lại lần nữa, chân lực tuy bị phân tán, nhưng lực đạo hùng hậu, đủ để lấy đi tính mạng của tiểu đạo đồng .
Sự nguy hiểm của Nư trường kiếm tuy đã giải, nhưng một chưởng âm hàn thấu xương của Nguyệt Thần cũng đã cháy sém lông mày.
Tiểu đạo đồng mới vừa nghênh đón một kiếm của Nguyệt Thần, đã hao phí tất cả chân khí của gã, lúc này đây, tuy gã có tay có chân, nhưng không có chân khí hộ thân, yếu ớt giống như một thư sinh trói gà không chặt.
Gã kinh ngạc nhìn một chưởng trí mạng vô cùng mau lẹ của Nguyệt Thần, trong mắt lóe ra ánh hào quang, trong ánh hào quang đó vừa có chút bình yên, lại mang theo sự áy náy.
Trần Tiểu Cửu trải qua nguy hiểm, khảo nghiệm sinh tử, đối với hành động hiệp nghĩa vĩ đại xả thân cứu người của tiểu đạo đồng thật vô cùng cảm động.
Giữa nhân gian mờ mịt, nếu có thể có một người đàn ông hi sinh tính mạng vì một người đàn ông khác, vậy thì người đó không phải là huynh đệ tốt nhất, mà là người thân yêu nhất của bạn, Tiểu đạo đồng không ngờ thuộc loại người trên.
Trong nháy mắt một chưởng của Nguyệt Thần tung ra, hắn đột nhiên phúc chí tâm linh, phi thân ra, may mắn vận công, nghiêm nghị không hề run sợ, chuẩn xác đỡ lấy cánh tay tràn đầy chân khí của Nguyệt Thần.
Tuy nội lực của hắn không đủ, nhưng bởi công phu kỳ lạ, một trảo này, nội khí cuồn cuộn chảy ra, khoảng ngàn cân, dũng mãnh hướng về phía trên cánh tay Nguyệt Thần. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL. vnNguyệt Thần cười phát ra một trưởng trí mạng, trong đầu ảo tưởng tới cảnh tượng tiểu đạo đồng chết ngay trước mắt, lúc dương dương tự đắc, chợt thấy cánh tay mình như thể đang bị Trần Tiểu Cửu nắm chặtBàn tay to của Trần Tiểu Cửu nắm chặt lấy cổ tay nàng trong nháy mắt, Nguyệt Thần trong nháy mắt như bị kìm sắt gắt gao bóp lấy, sự đau đớn này rất khó chịu. Nàng quá sợ hãi, âm thầm cảm thán sự mạnh mẽ và khủng bố nàyNhưng nội tức của Trần Tiểu Cửu so với Nguyệt Thần, thật sự nhỏ bé vô cùng, sức mạnh này chỉ bạo phát một lúc, sau đó lại mệt mỏi. Tay ngọccủa Nguyệt Thần lập tức xuyên qua hai tay Trần Tiểu Cửu, vẫn như vậy kiên định đánh tới tiểu đạo đồng , nhưng gặp phải sự cản trở như kìm sắt của Trần Tiểu Cửu, lực công kích lại của nàng giảm đi rất nhiều, trong ba phần chỉ còn sót lại một phần.
Chưởng này rất chuẩn đánh vào trúng ngực của tiểu đạo đồng , theo sau tiếng kêu rống lên, cơ thể cảu gã bay đi như diều đứt dây, bay ra hàng mười trượng, rơi xuống ầm ầm. Giữa không trung, tiểu đạo đồng phun ra một hộc máu, nhuỗm đỏ cả bầu trời đêm thê lương.
Trần Tiểu Cửu cũng bị chưởng đó của nàngảnh hưởng tới, đủ để lùi hơn mười bước mới dừng, hắn khí huyết quay cuồng, sắc mặt tái nhợt, ngồi xuống đất thở hổn hển, rút cuộc cũng không thể động đậy.
- Đạo huynh…
Trần Tiểu Cửu ngậm ngùi nước mắt, khí huyết dâng lên, một câu còn chưa nói xong, trong miệng đã phun ra một ngụm máu tươi.
Hồng Hạnh hồi phục lại tinh thần thoát khỏi tình cảm mê luyến vừa rồi, thấy Trần Tiểu Cửu suy sút ngồi trên mặt đất, miệng đầy máu tươi, trong lòng bi thương, vội vàng chạy tới bên cạnh hắn, kéo cánh tay hắn gọi nói:
- Tiểu Cửu, Tiểu Cửu, chàng sao vậy? Chàng đừng dọa thiếp, chàng đừng chết.
Trần Tiểu Cửu cố gắng nuốt ngụm máu tươi ở cổ họng vào, ngoài đầu nhìn tiểu đạo đồng vẫn nằm im bất động, ánh mắt đầy sầu não, miệng thở dài nói:
- Hoạn nạn thấy được chân tình.
- Tiểu Cửu….
Hồng Hạnh lắc cánh tay hắn, thấp giọng khóc nức nở.
Trong lòng Nguyệt Thần vô cùng đắc ý, kế sách dương đông kích tây được nàng vận dụng rất thuần thục, trơ mắt nhìn cao thủ tuyệt thế, tử thi như ngã về phía trước, thật là một khung cảnh tuyệt vời.
Khi nàng thuận phong đắc ý, đột nhiên cảm thấy trên cánh tay của mình đau đớn vô cùng, nàng nâng cánh tay lên nhìn, chỉ thấy chỗ vừa bị Trần Tiểu Cửu bóp, xuất hiện hai vết ngăm đen, rõ ràng là dấu tích của bàn tay, nhìn đến ghê người.
Trong lòng nàng giận dữ, gương mặt đột nhiên quyến rũ và xinh đẹp, nàng liếm môi, dịu dàng nói:
- Tiểu lang quân, chàng độc ác thật, chậc,.., một chút cũng không hiểu thế nào là thương hoa tiếc ngọc, đối với một đại mỹ nhân như ta đây, không ngờ lại hạ độc thủ, ta đau lòng quá….
Nàng cố ý dùng giọng điệu đắn đo, nghe như là đang làm nũng với người tình của mình.
Nhưng những lời nói ngọt ngào đó Hồng Hạnh nghe chẳng qua chỉ là một màn nhạc dạo trước khi giết người, nàng hiểu rõ, giáo chủ mỗi khi muốn giết người, sẽ trở lên vô cùng quyến rũ.
Truyện khác cùng thể loại
95 chương
35 chương
37 chương