Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 242 : Dược tính phát tán

Trần Tiểu Cửu nhìn thấy vẻ ai oán quyến rũ của Đông Mai, tim đập thình thịch, hương tình ở góc tường thạch động vẫn thiêu đốt như trước, trong không khí tràn ngập một cỗ mờ ám và kiều diễm. Cổ họng hắn có chút khô rát, trong cơ thể một cỗ nhiệt lưu theo huyết mạch dâng lên, khiến trong người hắn dâng lên một mảnh lửa nóng dị thường khó chịu, con mắt phát ra nhiều điểm hồng quang, trong đầu ảo tưởng ra một bức tranh cùng Hồng Hạnh cô nương chơi đùa trong đêm. Hắn nuốt nước bọt một cách khó khăn , ánh mắt có chút dại ra, cưỡng ép khống chế lửa dục sắp phát ra. Thấp thỏm nói: - Bốn vị giai nhân, các ngươi… Các nàng không cần oán ta, ta đùa các ngươi một chút thôi, tờ văn thư này, hiện tại ta sẽ xé nó ta, không làm cho các nàng phiền lòng! Trần Tiểu Cửu từ trong tay áo xuất ra công văn, hai tay xé mạnh, đem công văn trong tay xé thành mấy mảnh, trong miệng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: - Bây giờ các nàng đã yên tâm chưa? Ta sẽ không lấy cái này áp chế các nàng được nữa! Đông Mai ánh mắt mê ly, cỗ nhiệt lưu trong cơ thể ngày càng mãnh liệt, khắp nơi tán loạn, lại không tìm thấy chỗ phát tiết, cảm giác tê dại khiến cho nội tâm nàng sung mãn khát vọng, rất cần nam nhân dịu dàng âu yếm. Trong lòng nàng cảnh giác, thầm kêu không tốt, chẳng lẽ là tên Vương Thuận Phát háo sắc làm liều cho các nàng uống hợp hoan tán đã phát huy tác dụng? Nàng thoáng nhìn sang ba tỷ muội khác, đột nhiên phát hiện cả ba tỷ muội sắc mặt đều ửng hồng, hô hấp dồn dập, trên trán toát ra từng giọt mồ hôi, trong mắt tràn ngập hào quang cháy bỏng. Mấy vị giai nhân xen lẫn đối diện nhau, trong lòng đầy sợ hãi thật sâu. Đông Mai liếm liếm môi, gian nan nói với Trần Tiểu Cửu: - Tiểu… Tiểu Cửu, ngươi mau giúp chúng ta đem… Đem dây thừng tháo ra, ta… Ta có chút khó chịu! Trần Tiểu Cửu cũng phát hiện không khí có chút phi thường tinh tế, Đông Mai cô nương nũng nịu liên tục, cả người nhu nhược, trong mắt tràn ngập vẻ quyến rũ, ai…, phải làm sao bây giờ, nhất định là hợp hoan tán phát huy dược lực. Nhớ tới dáng vẻ điên cuồng mê loạn của Thôi Châu Bình, trong lòng hắn có chút sợ hãi. Hương tình ở góc tường không ngừng lóe ra khói lửa, hắn miệng đắng lưỡi khô, trong đầu miên man bất định, hình ảnh mờ ám bốn phía lộ ra một vài cảnh xuân, hắn đứng ở đó không dám nhúc nhích, chỉ có điều con mắt dại ra, kinh ngạc nhìn thân hình đẫy đà của Đông Mai,. Sợ chỉ cần chính mình nhìn thấy da thịt trắng mịn của Đông Mai thì cỗ nhiệt lưu mãnh liệt kia sẽ không giữ được nữa. - Tiểu Cửu… Tiểu Cửu, ngươi nhanh giúp ta bỏ dây thừng ra, ta… Ta rất khó chịu… Đôi mắt Đông Mai quyến rũ như tơ, say sưa nhìn Trần Tiểu Cửu, trong mắt tràn đầy khát vọng mê ly. Xuân Vũ nũng nịu thở dốc, lắc lắc thân hình đẫy đà, nhỏ giọng nói: - Tiểu Cửu… Ngươi nhanh lên, không biết như thế nào, ta… Ta cũng giống Đông Mai tỷ tỷ, có chút… Có chút khó chịu! - Được… ta giúp các ngươi cởi bỏ! Trần Tiểu Cửu gian nan nuốt nước miếng, chậm chậm di chuyển bước chân, lắp bắp đi đến trước mặt Xuân Vũ, dùng dao găm đem dây thừng trói nàng cắt đứt, Xuân Vũ vội vàng nhắm mắt ngưng thần, ý đồ dùng nội công đè nén dục vọng đang bốc lên trong cơ thể. Trần Tiểu Cửu từng bước cắt đứt dây thừng trói Hạ Hà và Thu Hương, hai người phân biệt nín thở ngưng thần, vận công ngăn cản cỗ kích động xấu hổ kia. Hắn dời bước đi đến trước mặt Đông Mai, trong cơ thể bốc lên lửa dục. Hỏa dục kích thích khiến hắn sắp mất đi lý trí, da thịt Đông Mai trắng như tuyết thật câu hồn đoạt phách, hơi thở như lan phả vào khiến cơ thể hắn càng thêm ngứa ngáy khó chịu. Hắn nhìn chằm chằm vào thân nhìn đẫy đà của nàng, trong mũi ngửi được hương thơm từ cơ thể của nàng, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải. - Tiểu Cửu, ngươi… Ngươi mau chút giúp ta cởi dây thừng! Ta rất nóng… Đông Mai vội la lên. - Được, ngươi đừng vội, ta… Ta sẽ cắt bỏ mà! Trần Tiểu Cửu run rẩy dùng dao găm cắt đứt sợi dây thừng trên người Đông Mai, sau đó vội vàng ném dao găm ở một bên, gian nan chịu đựng đau đớn khôn xiết. Thân hình Đông Mai mềm nhũn muốn đứng lên, nhưng lửa dục đột nhiên tràn ngập lý trí của nàng, nàng theo bản năng sờ sờ cổ họng, bàn tay mềm mại không tự chủ được hướng lên hai bầu ngực sữa vuốt ve. - Tiểu Cửu… Ngươi… Ngươi mau tới đây, ta… Ta khó chịu! Đôi mắt nàng mê ly, phong tình vạn chủng nói. - Ta… Ta không dám… ta rất sợ… Tuy rằng hắn rất muốn ân cần với Đông Mai một phen, nhưng là dùng xuân dược mới làm cho mỹ nhân đến với mình thì hắn suốt đời khinh thường chuyện này. Hắn lảo đảo đứng dậy, muốn tránh đi nói tràn ngập hấp dẫn này. Chưa từng nghĩ Đông Mai đột nhiên vọt tới, ở phía sau gắt gao đem Trần Tiểu Cửu ôm lấy. Trong miệng nỉ non nói: - Tiểu Cửu… Ta… Ta muốn ngươi, ngươi ngàn vạn lần chớ bỏ đi, ta khó chịu! Chính là một cái ôm hương diễm này, một chút lý trí cuối cùng của Trần Tiểu Cửu hoàn toàn bị ném mất, trong cơ thể bốc lên tà hỏa điên cuồng. Hắn hướng Đông Mai toàn lực vồ xuống, mất đi thăng bằng ngã xuống mặt đất. Khuôn mặt xinh đẹp của Đông Mai dính sát vào sau cổ hắn, đôi môi anh đào nóng rực dùng sức hôn vào da thịt phía sau cổ hắn, trong cổ phát ra từng trận rên rỉ mê ly. Trong mắt Trần Tiểu Cửu tràn ngập không cùng xuân sắc, Đông Mai thân thể đẫy đà, khiến cho hắn quên mất thế thường, quên hết tất cả, hắn hét lớn một tiếng, xoay người đem Đông Mai gắt gao ôm vào trong ngực, điên cuồng hôn lên môi nàng. Ba vị tỷ muội vốn ngồi xuống ngưng thần, nỗ lực khống chế cảm xúc cơ thể chính mình. Nhưng tiếng ôm hôn mờ ám của Trần Tiểu Cửu và Đông Mai thanh thanh lọt vào tai, điểm đạo đức cuối cùng của các nàng hoàn toàn sụp đổ, các nàng vuốt ve thân thể đẫy đà của chính mình, trong đầu ảo tưởng ra đủ loại xấu hổ mê ly. Trần Tiểu Cửu bộc phát ra bản sắc nam nhân, ôm lấy thân thể Đông Mai, song song đem quần áo của nàng cởi ra hết. Đông Mai tâm hỏa tăng vọt, lý trí hoàn toàn lạc mất, "xoạt" một tiếng, đã đem quân phục của Trần Tiểu Cửu từ sau lưng xé ra, thân thể mềm mại ôn nhuyễn dính sát vào phía sau lưng hắn. Đang lúc Trần Tiểu Cửu ý loạn tình mê thì bỗng nhiên trong thạch động truyền đến tiếng gào to của tiểu đạo đồng: - Đại sự không tốt, nhanh đi ra, chúng ta bị người phát hiện rồi! Tuy rằng Trần Tiểu Cửu hút vào hương tình, nhưng dược tính hương tình không lợi hại bằng hợp hoan tán, thần trí hắn đột nhiên tỉnh táo một chút, ý thức được cảnh tượng hoang đường này, vội vàng đứng dậy, muốn thoát khỏi bể dục. Nhưng hắn lại xem nhẹ Đông Mai người mang võ công thật sự, nàng uống hợp hoan tán đánh mất bản tính, lại thêm trong lòng sớm ái mộ Trần Tiểu Cửu, lúc này tình ý nan giải, sao có thể để cho Trần Tiểu Cửu thoát khỏi nàng được? Bạn đang đọc truyện được lấy tại T. r. u. y. e. n. y. y chấm cơm. Trần Tiểu Cửu trong lòng kêu khổ không ngừng, vùng vẫy hướng cửa động đi đến, Đông Mai mềm mại uyển chuyển phát ra một tiếng cười quyến rũ, ôm lấy dây lưng Trần Tiểu Cửu, liều mạng hướng cái giường đi đến. - Đông Mai, nàng tỉnh lại đi! Ta là Trần Tiểu Cửu a! Trần Tiểu Cửu một bên hô to, một bên liều mạng giãy ra, nhưng mặc cho hắn dùng hết toàn lực, lại thủy chung không thể thoát khỏi bàn tay của Đông Mai.