Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 206 : Vào trận

Từ trong Trích Tinh Lầu mười mấy người bước ra, họ đều là những đại nho gia bí ẩn, học rộng biết nhiều của nhà họ Thôi, ai nấy đều mũ cao áo gấm, khoác trên người áo bào màu đỏ, dáng vẻ khoan thai quý phái. Người đi đầu tuổi chạc năm mươi, mặt vuông chữ điền, toàn thân phát ra khí độ bất phàm. Nhìn thấy các đại nho gia của Thôi gia bước ra từ Trích Tinh Lầu, đám học tử vỗ tay rồm rộp, xì xào bàn tán, tranh luận về những đại nhân vật của Thôi gia, Trần Tiểu Cửu nhờ nghe được người bên cạnh xì xào mới vỡ lẽ, thì ra người đi đầu kia chính là người đứng đầu nhà họ Thôi bây giờ, cha của Thôi Châu Bình, Thôi Viễn Sơn. Thôi Viễn Sơn đứng ngay chính giữa sân, thần sắc trang nghiêm, khoát tay một cái, tức thì xung quanh im bặt, sau đó, đám nha hoàn và người hầu đem những vật phẩm tế lễ như hương hỏa, rượu tế, trà cúng và bàn ghế bày ra. Thôi Tư Viễn dẫn mười mấy vị đại nho gia cả già trẻ đều là những người học rộng tài cao bước lên trước, gã nói lớn: - Quỳ xuống! Mười mấy đại nho gia tức thì thành kính quỳ xuống, Thôi Viễn Sơn ba quỳ chín lạy dâng hương, ba que hương màu vàng được cắm vào trong bình hương ba chân thành một hàng ngang, đều tăm tắp, mỗi que cách nhau hơn mười phân. Sau đó, gã nghiêm trang khấn lớn: - Thừa tổ tông thân thể, cảm thiên địa chi ân, nay ngày lành tháng tốt sắp lễ tế tổ tiên và chúng thần. Mọi thứ đủ đầy, kính dâng vật tế. Trước là để tưởng nhớ và thể hiện lòng hiếu kính đối với tổ tiên, sau là để dạy bảo con cháu biết lễ nghĩa chi đạo. Các bô lão của Thôi gia nghe xong, nước mắt dầm dề, cùng nhau khấu đầu quỳ bái, không khí vô cùng thành kính khiến người ta sinh lòng hoài cổ, thầm khen Thôi gia quả nhiên là danh gia vọng tộc có bề dày truyền thống. Thôi Tư Viễn nghe thấy mọi người khấn lớn xong, dõng dạc nói: - Rượu châm tam hiến, lễ soạn phổ hưởng. Tế tự chu long, tổ thi hưởng hoan. Chí kim lễ viên, nghi hồi lãng uyển. Các vị bô lão lại một lần nữa tam quỳ cửu khấu, sau đó đứng sang một bên. Chợt nghe có ba tiếng pháo, theo đó là một giọng nói the thé kéo dài: - Thánh - chỉ - tới! Tức thì già trẻ trong nhà Thôi gia đều hào hứng, phấn chấn, nước mắt giàn giụa, vội quỳ xuống tiếp chỉ. Trần Tiểu Cửu đưa mắt nhìn, thấy vài chiếc xe ngựa chạy vụt tới, phía sau có hơn hai trăm binh lính toàn thân kín giáp, sắc mặt lạnh lùng, khí thế hừng hực đang chạy theo, khiến bụi bay mù mịt, ai nấy đều phải nhường đường. Những chiếc xe bốn ngựa sơn son lộng lẫy, khí thế uy vũ, thoạt nhìn tuyệt không phải là những chiếc xe ngựa bình thường. Đám người Thôi gia quỳ lạy xong mà vẫn chưa nhìn thấy người trong xe ngựa bước ra, chờ đợi hồi lâu mới thấy một tên thị vệ uy nghiêm đứng bên hông xe đưa tay vén rèm cửa, đỡ một người xuống xe. Người này mặt mày nhẵn nhụi, gầy gò xanh xao, hai mắt lờ đờ vô hồn như người có bệnh, trên đầu đội mũ đính chữ ngũ phẩm, bên ngoài mặc chiếc áo khoác vàng, bên trong mặc một bộ đồ gấm, eo đeo một thắt lưng đen nạm ngọc, trông hẳn là người có thân phận cao quý, địa vị bất phàm. Thôi Viễn Sơn mừng rỡ, vội bước lên chắp tay thi lễ nói: - Thôi Viễn Sơn, gia chủ Thôi gia cung nghênh Tống Công công! Trần Tiểu Cửu lần đầu tiên trong đời được nhìn thấy một thái giám bằng xương bằng thịt, vô cùng tò mò, nhìn chăm chăm vào bụng gã thái giám, tay hắn khều khều tay của Đan Nhi, rồi bụm miện cười nói: - Đan Nhi, mau nhìn xem, thái giám xịn kìa, haha..., không có cái đó... Vừa chạm vào chợt phát hiện tay Đan Nhi lạnh ngắt, mồ hôi vã ra, hắn vội quay người lại lo lắng hỏi: - Đan Nhi, muội không khỏe à? Đan Nhi... Đan Nhi... Hắn nhìn nhìn rồi lại thấy Đan Nhi toàn thân run rẩy, bộ ngực cứ phập phù, sắc mặt thì tái xanh, môi mím chặt, mắt nhìn chăm chăm vào Tống Công công như muốn thiêu cháy gã! Hắn chợt rùng mình, ở cùng với Đan Nhi một thời gian dài như vậy, tuy nàng không ít lần tức giận, nhưng chưa từng thấy thái độ của nàng như ngày hôm nay, hắn vội nắm lấy tay nàng, vỗ vỗ chiếc lưng mảnh mai của nàng nói: - Đan Nhi, Đan Nhi, muội sao vậy, muội đừng làm ta sợ, muội mau nói cho huynh biết có chuyện gì vậy? Mồ hôi trên trán Đan Nhi túa ra, nàng nhìn chằm chặp về phía Tống Công công, hồi lâu mới khẽ ậm ừ một tiếng, đôi mắt vừa lạnh như băng lại nóng như lửa đốt nhìn lại nói: - Có gì mà sốt sắng thế chứ, muội không được khỏe, muội về trước đây, huynh vào thành một mình đi! Cánh tay nhỏ bé, mềm mại của iểu thư đồng đứng sau lưng ta nắm lấy tay ta, lắc qua lắc lại nói: - Đại ca ca, tỷ tỷ xinh đẹp này bị sao rồi? Có phải là ghét ta rồi không? Trần Tiểu Cửu mơ hồ khó hiểu, hắn dự cảm đã xảy ra chuyện gì đó, chỉ là nhất thời chưa hiểu ra mà thôi, hắn mỉm cười, xoa xoa đầu tiểu thư đồng nói: - Đại tỷ tỷ đó đến..., sức khỏe không được tốt nên về trước rồi, đệ đáng yêu như vậy, đại tỷ tỷ vô cùng quý em đó! - Thì ra là đến cái đó à! Tiểu thư đồng ngượng đỏ mặt, cười ngoan ngoãn, làm bộ mặt quỷ nói thầm: - Đại ca ca cũng rất đáng yêu, đệ cũng rất thích đại ca ca! Trần Tiểu Cửu mỉm cười, chợt nhận ra cơ thể non nớt của tiểu thư đồng nép sát hết cỡ vào sau lưng mình để tránh va chạm vào Tống Công công, hắn như hiểu ra điều gì đó, trên mặt thoáng lộ nụ cười đầy bí hiểm. Tống Công công nheo mắt, miệng cười khinh bỉ nhìn Thôi Viễn Sơn nói: - Thôi đại gia không cần khách khí, ông và chúng tôi giao hảo đã nhiều năm, đâu cần đã lễ như vậy! Thôi Viễn Sơn nhìn vào mắt gã, haha cười phá lên. Tống Công công ho khan một tiếng rồi lại cất giọng the thé: - Thôi Viễn Sơn tiếp chỉ! Thôi Viễn Sơn cuống quýt quỳ xuống tiếp chỉ, Tống Công công gại giọng rồi đọc: - Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Thôi gia ở Hàng Châu học thức uyên bác, đời nào cũng có người tài giỏi, được truyền tụng khắp Thần Châu, tiếng tăm lừng lẫy ngũ hồ tứ hải, vì sự học của đất nước mà dạy cho người dân biết điều thiện, thực là cái phúc của Đại Yến, nay ban thưởng cho Thôi Viễn Sơn một vạn lượng vàng, một cặp dạ minh châu và một bộ áo Hoàng Mã, khâm thử! Thôi Viễn Sơn cảm động, xướng lên cho già trẻ Thôi gia hô lớn ba lần: - Hoàng Thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế... Gã đứng dậy, trò chuyện một hồi với Tống Công công rồi cho người dẫn đám nhân mã của Tống Công công đi nghỉ ngơi. Không lâu sau, các quan viên Hàng Châu đều gửi thư chúc mừng tới, trong đó Phủ doãn đại nhân đã cử đích thân Tôn Kiến tới. Hắn ăn nói nho nhã, đi đứng đường hoàng, nhìn dáng bộ cơ hồ như rất quen thân với Thôi Viễn Sơn! Thôi Viễn Sơn nhìn lên trời, thấy giờ lành đã tới, gại giọng nói: - Trích Tinh Lầu mỗi năm mở cửa một lần, bao gồm năm cửa, tính đến nay, chưa một ai qua được hết năm cửa, năm nay tài tử vô số, thiết nghĩ nhất định sẽ có người thông thái có thể tạo ra kỳ tích, Thôi mỗ sẽ làm theo di ngôn của tổ tông, người nào qua được năm cửa sẽ thưởng ngàn vàng, quyết không nuốt lời, còn việc có thể đạt được hay không, tất cả đều trông vào bản lĩnh của các tài tử ở đây! Mọi người nghe vậy thì biết là thời khắc quan trọng đã bắt đầu, ai nấy đều vô cùng hưng phấn, xoa tay vuốt ngón, nét mặt nóng ruột muốn được thi ngay. Thôi Viễn Sơn thấy mọi người hào hứng lại trang nghiêm trịnh trọng nói: - Các vị học tử, nghe ta nói đây, hôm nay không giống như những năm trước, lão tổ tông bế quan đã nhiều năm, tham thiền nhập định, đến nay cũng đã được mười năm, năm nay sẽ phá quan mà ra, thực là kỳ cảnh trên đời, là cái phúc của tài tử. Hơn nữa, tất cả những đề mục từ cửa thứ nhất đến cửa thứ năm đều do lão tổ tông đích thân viết ra, độ khó có thể nói là khó nhất từ trước tới nay, ngay cả già trẻ trong nhà Thôi gia ta, tuy học rộng biết nhiều nhưng cũng chỉ là nhờ lão tổ tông chỉ cho mới biết được đường đi nước bước, các học tử nếu có thể một mạch qua được năm cửa quan thì thực là người trời! Thôi Châu Bình lấy hơi nói lớn: - Các học tử, mời lên lầu! Tức thì già trẻ Thôi gia đồng thanh hô lớn, giọng kéo dài: - Mời - lên - lầu! Bỗng nghe thấy tiếng chuông ở lầu bẩy của Trích Tinh Lầu vang lên, người nhà Thôi gia trên lầu hô lớn: - Mời - lên - lầu! Chợt nghe thấy tiếng kẽo kẹt, cửa lớn của Trích Tinh Lầu mở rộng, đám học tử hưng phấn, hào hứng bước vào như đi vào Long môn. Trần Tiểu Cửu vẫn đứng yên, nhìn đám tài tử đang chen nhau đi vào, nghĩ tới nghi thức trang nghiêm cổ điển này chợt thấy lòng sục sôi. Tiểu thư đồng nhìn hắn ngây thơ nói: - Đại ca ca, huynh như thế này là sao vậy? Chúng ta cũng mau vào thôi! - Được, chúng ta cũng vào thôi! - Trần Tiểu Cửu đáp lời, liền bước vào, Viên Tử Trình đột nhiên thì thầm nhắc nhở hắn: - Đệ chỉ có thể đứng ở hành lang đối diện quan sát cuộc chiến, huynh hãy chăm sóc tốt cho cô ấy nhé! - Ta biết rồi! Trần Tiểu Cửu xoa đầu tiểu thư đồng nói. Bước vào Trích Tinh Lầu, mới có thể cảm nhận được sự vĩ đại của nó, với sức chứa cả nghìn người, mà vẫn không cảm thấy chật chội. Tầm nhìn rộng rãi, bốn phía tường cao, chỉ thấy những cột trụ lớn mà không thấy xà nhà, kiểu thiết kế kỳ quái này có lẽ là do một cao nhân nào đó ngoài hành tinh, những người bình thường chắc chắn không thể nghĩ ra kiểu kiến trúc đồ sộ như thế này. Cả nghìn học tử tập trung ở giữa Trích Tinh Lầu, ai nấy đều có một chiếc bàn nhỏ chừng một mét, hai bên có những ván gỗ ngăn cách, đúng là một trường thi điển hình theo kiểu phòng quân tử chứ không phòng tiểu nhân. Trần Tiểu Cửu và tiểu thư đồng lần lượt ngồi xuống cạnh nhau, chỉ thấy trên bàn có bày một vật, cuốn cuốn mấy vòng, Trần Tiểu Cửu nhìn vật này thì vô cùng kinh ngạc. T. r. u. y.ệ. n. Y. Y. c. o. m- Thập bát liên hoàn? Sao có thể xuất hiện ở nơi này?