Siêu Cấp Gia Đinh
Chương 150 : Thích đàn ông?
Trần Tiểu Cửu thu hồi lại ánh mắt lo lắng, từ tốn mà thưởng thức ngụm trà, lúc lâu sau, lại có chút nghi nghi hoặc mà hỏi tới:
- Tiểu Việt, Thôi gia Hàng Châu có lai lịch như thế nào, thế lực có thể lớn đến nhường nào?
- Thôi gia Hàng Châu?
Chung Việt nhìn Trần Tiểu Cửu một cái với ánh mắt vô cùng kỳ lạ, hoàn toàn không hiểu được tại sao Cửu Ca lại vô duyên vô cớ lại đi bàn luận đến chuyện Thôi Gia.
Gã hơi trầm ngâm một tí, khóe miệng nhếch lên, lộ ra chút vẻ khinh thường nói:
- Thôi gia sao? Cũng coi như là một danh môn vọng tộc ở Hàng Châu, do nhiều đời trong nhà có cử nhân nên nổi danh trong làng, vài năm trước đó trong gia đình đã từng có một số quan lớn đại tước, hiện giờ không có công việc đàng quàng, còn không phải ỷ lại mối quan hệ gần gũi gắn bó với Lý gia, tác quai tác quái, hoành hành trong làng, danh tiếng của không tốt lành gì! Đang ngày càng tụt sút, cứ thế mãi, thêm vài năm nữa cũng sẽ mai danh ẩn tích thôi!
Trần Tiểu Cửu nghe xong, thầm lắc đầu, tên Tiểu Việt này, xem ra mối thù với Thôi gia cũng không nhỏ đây, sự việc nếu là như vậy thì dễ xử lý rồi, hắn đột nhiên thần bí mà hỏi:
- Nghe nói trong đám con cháu Thôi gia có một người là Thôi Châu Bình, học rộng tài cao, uy danh truyền xa? Hơn nữa cũng đậu cử nhân ?
Chung Việt nghe xong, mặt ửng hồng lên, vừa xấu hổ vừa hổ thẹn, gã luôn cho rằng học vấn của mình không tệ so với Thôi Châu Bình, hơn nữa tên nhóc này đi khắp hang cùng ngõ hẻm, tư thông với quả phụ, giao cấu với ni cô, dâm tặc háo sắc, u nhọt hư hỏng, so với phẩm chất cao thượng của mình, Thôi Châu Bình cũng không xứng xách dép cho gã nữa.
Nhưng không biết làm thế nào tên tiểu tử này như chó ngáp phải ruồi, khăng khăng lại để cho y thi đậu cử nhân, mà bản thân mình tuy rằng tự nhận là tài học không thua kém gì y, nhưng lại thi không đậu, nghẹn một hơi ở lồng ngực, làm cho cả một khoản thời gian dài buồn bực không vui.
Y nghĩ đến đây, lạnh lùng cười nói:
- Uy danh truyền xa? Phải là thối danh ai ai cũng biết mới đúng!
- Sao lại nói vậy?
Tình báo mà Trần Tiểu Cửu biết được từ Tuệ Nương có hạn, Chung Việt thân là dân ăn chơi trác táng hàng đầu, tự nhiên có sự hiểu biết khá sâu đối với kẻ quần là áo lượt bậc hai như Thôi Châu Bình vậy.
- Tên nhóc này tài năng và học vấn cũng không tồi, nhưng nhân phẩm thì quả thật hơi kém một tí!
Chung Việt thấy xung quanh không ai, che miệng lạnh lùng cười phì phì nói:
- Tên nhóc này không chỉ thích phụ nữ thôi, còn thích cả đàn ông nữa!
- Thật sự có việc này sao?
Trần Tiểu Cửu vừa nghe, trong lòng vui mừng vô cùng.
Con vượn Thôi Châu Bình này vậy mà lại có bệnh đồng tính nam ư? Thế thì đúng là trời giúp ta rồi! Trần Tiểu Cửu vì vụ án Củi khô, tỉ mỉ nghiên cứu và đọc qua luật pháp đương triều, đồng tính nam tuy rằng là thứ tình yêu cao thượng, nhưng ở vào triều đại nhà Yến thì dứt khoát sẽ không được tiếp nhận và nhân nhượng, một khi có chứng cứ xác thật, tội này nhẹ thì trượng đình (hình phạt đặc biệt của vua dành riêng cho thần tử thời nhà Minh), nặng thì tòng quân.
Hơn nữa gã Thôi Châu Bình này không chỉ đồng tính, không ngờ cả nam lẫn nữ đều chơi hết, loại tình lưỡng tính này, chiếu theo pháp luật tất nhiên sẽ xử tội càng nghiêm trọng hơn!
- Thế còn là giả được sao?
Chung Việt nói một cách rành mạch:
- Chuyện này người khác không biết, đệ thì biết rõ mồn một, kế bên Cực Lạc Tự có một cái chùa nhỏ rất ộp ẹt, cái chùa nhỏ này không có hương khói, không có tiền thu nhập, kỳ thật, ngấm ngầm bên trong chính là Thôi Châu Bình đã dùng tiền mà nuôi đấy.
- Sao cậu biết được?
Trần Tiểu Cửu vội vàng hỏi.
- Đệ có mối quan hệ cực tốt với phương trượng Thiên Đồng của Cực Lạc Tự, phương trượng Thiên Đồng âm thầm phát hiện ra chuyện này, có chút đau đầu, vùng đất tôn nghiêm nhà Phật, sao có thể chứa chấp dung nạp những chuyện xấu xa, chính miệng ông ấy nói với đệ đấy, muốn huynh của đệ xử lý chuyện này. Vả lại phương trượng Thiên Đồng là cao tăng có đạo hạnh, phẩm hạnh cao thượng, chưa bao giờ nói lời giả dối, chuyện này dĩ nhiên là cực kỳ chính xác.
- Hơn nữa…
Chung Việt lại thần bí mà nói nhỏ rằng:
- Phương trượng Thiên Đồng còn nói, mỗi lần lúc Thôi Châu Bình đang làm việc, cũng đều dâm loạn đến không chịu nổi, cả một đám hòa thượng giả cùng làm chuyện đáng xấu hổ với y, mỗi lần sau khi Thôi Châu Bình đi ra đều vểnh cái mông lên, dường như không dám bước đi! Nhưng lại có một vẻ mặt hài lòng và thõa mãn!
- ầy da…. tưởng tượng cảnh mấy ông kêu rên kiệt sức, mồ hôi nhể nhại, chậc chậc chậc…đó là cảnh tượng hoành tráng nhường nào, có cơ hội, nhất định phải nhìn cẩn thận xem bên trong có huyền cơ gì!
Khóe miệng Chung Việt cười một cái, dường như vô cùng lưu luyến cảnh này.
Dâm loạn tập thể? Mẹ của tôi ơi! Trời giúp ta rồi, Trần Tiểu Cửu nghe thấy Chung Việt vô cùng đinh ninh mà miêu tả một phen, nhãn mông xiết chặt, tức giận vô cùng, kích động vô cùng.
Tức giận là do Thôi Châu Bình không chỉ là một kẻ đồng tính nam, hơn nữa còn là tên lưỡng giới, điều khiến người ta không cách nào tiếp nhận được là, con vượn to lớn này còn là bottom trong đồng tính nam, một kẻ có học mà đạo đức bại hoại như vậy, thế mà lại cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, dám lấy vợ của ta? Ta hiếp lỗ đích tám đời tổ tông của ngươi.
Điều khiến hắn kích động là người ác thì gặp ác báo, nếu như tên nhóc này không phải có sở thích độc đáo như vậy, cũng sẽ không để hắn bắt được yếu điểm, một đòn tấn công là chết chắc.
Chung Việt đang nghiến răng nghiến lợi mà bộc phát cơn tức giận, nhưng lại thấy nụ cười lạnh lùng nham hiểm của Trần Tiểu Cửu, y vội vàng hỏi:
- Cửu Ca, huynh cười gì vậy? Chuyện xấu hổ như vậy đệ cũng thấy trơ trẽn, sao huynh trái lại thành ra vẻ vui mừng thế?
- Tiểu Việt, đệ thế mà đã giúp huynh một việc lớn đấy!
Trần Tiểu Cửu vỗ vai của y, nhướn mày nháy mắt mà nói:
- Tiểu Việt, Cửu ca của đệ gặp vận may rồi, tìm được một chị dâu như hoa như ngọc cho đệ này!
- Lại có việc này à, Cửu ca, sao huynh không nói sớm cho đệ biết? Để Tiểu Việt đệ vui mừng một chút, nói mau, rốt cuộc là cô nương nhà nào đây!
Trong mắt Chung Việt lóe lên vẻ vui mừng, gặn hỏi tới.
- Sớm ư? Còn có thể sớm hơn thế nào? Huynh đây chẳng phải vừa mới dụ dỗ được, liền nói với cậu ngay, còn không đủ sớm hay sao?
- Hi hi, chính là con gái của Trần Lão Hán của cửa hàng may mặc Trần gia, Trần Tuệ Nương đấy!
Trần Tiểu Cửu ưởn ngực mà có chút tự hào nói.
- Thì ra là cô ấy à!
Chung Việt chìa ngón tay cái ra mà tán thưởng nói:
- Cao, thật là cao, Tuệ Nương vốn là con gái rượu xinh đẹp nổi tiếng ở Hàng Châu chúng ta, nhiều tên nhóc Hàng Châu cũng rất chung tình với cô ấy, tranh như đến cửa hàng may mặc của cô ta để may quần áo, chỉ vì muốn nhìn cô ta một cái, nhưng Tuệ Nương thật là một cô gái tốt, đều chẳng kiêng nể gì qua dùng côn đánh loạn xa mà đuổi ra hết, chậc chậc chậc… thật không ngờ thủ đoạn của Cưu Ca hay thật, thế mà lại lọt được vào mắt của Tuệ Nương? Đệ khâm phục anh sát đất luôn!
Cũng phải, Cửu Ca lâm trận, một người có thể chọi lại hai người, làm sao có thể gộp chung với đám dân phố phường, hay bọn ăn chơi liêu lỏng kia mà nói được!
- Cửu ca, hỏi nhỏ huynh một chuyện, hi hi…, huynh với đệ, huynh và Tuệ Nương có…..
Vẻ mặt Chung Việt cười ti tiện, giơ hai ngón tay cái lên múa may chung với nhau.
- Có cái đầu quỷ của cậu à.
Trần Tiểu Cửu bụp cái đầu của Tiểu Việt một cái, có chút hơi hạ giọng nói:
- Vốn dĩ ta và Tuệ Nương là tình chàng ý thiếp, cũng có chút trọn vẹn, nhưng mà không ngờ bị gã Thôi Châu Bình chặn ngang một đòn, làm cho tâm trạng ta chẳng được vui vẻ! Text được lấy tại https://- Cửu ca, chuyện này thì có liên quan gì tới Thôi Châu Bình? Huynh từ từ kể cho đệ nghe!
Chung Việt vỗ vỗ lòng ngực nói.
Trần Tiểu Cửu thấy cơn giận đã trào lên, liền đem chân tướng sự việc nói một cách rành mạch rõ ràng ra, đương nhiên, bên trong nhấn mạnh miêu tả bộ mặt xấu xa của tên nhãi Thôi Châu Bình ỷ mạnh hiếp yếu, cậy thế cướp đoạt.
Chung Việt vốn đã căm ghét không thể chịu nổi đối với bản mặt xấu xa của tên Thôi Châu Bình, khi nghe xong những lời Trần Tiểu Cửu nói, tức giận đến nổi lòng đầy căm phẫn, giận đùng đùng mà vỗ bàn một cái, tách trà trên bàn rớt xuống đất, phát ra tiếng động liền vỡ nát.
Mấy nha hoàn ở bốn góc, thấy cảnh tượng này, sợ đến mức run rẩy lẩy bẩy, trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn không hiểu được tại sao tay ăn chơi tác táng này lại đột nhiên nổi nóng, liền tít tốc chạy tới ân cần hỏi han, đem những mảnh vỡ của tách trà đi, lại bưng đến một bộ mới để thay thế.
Tiểu Việt thật đúng là huynh đệ tốt, chỉ dựa vào tâm ý tức giận đến sùi bọt mép, ta cũng nên đối đãi tốt với y, Trần Tiểu Cửu vội trấn an y nói:
- Tiểu Việt, đệ đây là đang làm gì thế? Cũng đã lớn như vậy rồi, sao còn thiếu kiên nhẫn vậy?
Chung Việt vẫn còn tức giận sùng sục nói:
- Tên bạc tình bạc nghĩa này, thích thứ ấy của các lão gia, cậu thanh niên trai tráng, thế mà còn dám tranh giành người thương của Cửu Ca, đệ tuyệt đối sẽ không tha cho gã!
- Tiểu Việt, đệ không cần gấp, làm việc tốt thì thường hay gặp trắc trở.
Trần Tiểu Cửu từ tốn mà nói:
- Đệ lúc nảy chẳng phải nói Thôi Châu Bình có quan hệ đồng tính với đám hòa thượng kia sao? Chúng ta vừa hay lợi dụng chuyện này mà làm dữ lên, chừng trị tên háo sắc này một phen cho đích đáng, trừ đi một mối nguy hại lớn cho phần lớn phụ nữ ở Hàng Châu này!
Chung Việt vừa nghe xong lời này, vui mừng khôn xiết, thầm nghĩ, thằng nhãi này đắc tội với Cửu ca, thì ngày chết của gã đến rồi, vội vui vẻ nói:
- Tốt, Cửu ca, chúng ta hãy nghĩ ra một kế sách để chừng trị gã một phen cho thích đáng, để gã nếm mùi lợi hại của Cửu Ca cùng Chung Việt đệ.
Trần Tiểu Cửu lạnh lùng cười một cái, ghé vào tai của Chùng Việt mà bí mật thì thầm một phen, Chung Việt nghe xong, vui mừng vô cùng, liên tiếp gật đầu đồng ý.
- Phàm chuyện gì cũng phải tiên lễ hậu binh, Trần Tiểu Cửu ta cũng không phải kẻ lòng dạ sắt đá, Tiểu Việt đệ hãy đi bàn chuyện từ hôn trước, nếu như có thể nói thông suốt được, thế thì coi như gã biết điều, nếu như gã không nể mặt đệ, thì đừng trách chúng ta ra tay độc ác!
Trần Tiểu Cửu nói một cách dứt khoát.
- Cửu Ca không chỉ tài trí tuyệt đỉnh, còn có tấm lòng nhân hậu như vậy, thật khiến Chung Việt đệ bái phục vô cùng đấy!
Chung Việt xu nịnh, mắt đảo một cái cười hihhi mà nói:
- Tuy nhiên, Cửu ca đệ còn một ý tưởng, huynh cũng nghe thử xem!
Trần Tiểu Cửu thấy bộ mặt cười ti tiện kia của Chung Việt, trong lòng khẽ giật mình:
- Tiểu Việt, đệ còn có diệu kế gì vậy?
Chung Việt lạnh lùng hừ một tiếng nói:
- Cửu ca, chắc huynh cũng biết Thôi gia có một Trích Tinh lâu được tuyên truyền qua nhiều thế hệ mà phải không?
Trích Tinh lâu? Trần Tiểu Cửu giật mình trong lòng, thầm nghĩ, khẩu khí của Thôi gia cũng lớn thật đấy!
Truyện khác cùng thể loại
95 chương
35 chương
37 chương