Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 10 : Trong đó còn có nhiều huyền cơ nữa

- Song Nhi làm sao lại thay đổi rồi? Trần Băng nghĩ chắc là không muốn nhắc tới chuyện vừa nãy, liền nói: - Ta lại kể cho cô nghe truyện về chú thỏ nhé, để bớt không khí căng thẳng khó xử này. - Thiếp không thích nghe kể truyện. Tiểu cô nương cứng rắn đáp. - Vậy ta kể cho cô nghe truyện cười nhé. Trần Băng tiếp tục nói. - Thiếp cũng không thích nghe truyện cười! - Vậy cô muốn thế nào? để cô ra ngoài cô cũng không ra! Trần Băng xua tay, tò mò và bất đắc dĩ hỏi. - Thiếp không đi và cũng không muốn thế nào cả. Tiểu cô nương nhếch khóe miệng, có vẻ rất gay gắt. Lần này khiến Trần Băng hồ đồ thật rồi, cái cô gái này làm sao ý nhỉ, tính nết hình như thay đổi hẳn, như một ngọn núi băng vậy, khiến người khác không còn nhận ra nữa, lẽ nào có tiền sử bệnh tâm thần phân liệt sao? - Song Nhi, ta phải mặc quần áo, giúp ta lấy quần áo lại đây được không? Ta không được tiện cho lắm. Trần Băng thấy vậy vẻ cũng không hài lòng, liền chuyển chủ đề khác. - Có gì mà không tiện chứ, nam nhi đại trượng phu có việc cỏn con này cũng sai người khác sao, không thấy mất mặt à? Tiểu cô nương cứng rắn trả lời. Rốt cuộc ta có gì đắc tội với cô chứ hả, Trần Băng tức giận trợn mắt lên, cái cô nương này thật biết thù dai. - Quả thực ta không tiện cho lắm, nếu cô không mang tới giúp ta, vậy chỉ có cách ta tự ra lấy thôi. Trần Băng nói.Ánh mắt lạnh lùng của tiểu cô nương nhìn hắn, có vẻ khinh thường câu nói của hắn, có vẻ xem rốt cuộc hắn ra thể thống gì không bằng ý. Tiểu nha đầu, ngươi dám kích ta, Trần Băng ta cũng không phải loại vừa đâu, một nam nhi đại trượng phu, có gì mà phải sợ một tiểu nha đầu như cô chứ, để cho cô thấy sự mạnh mẽ hoành tráng của ta mới được, chắc lúc cô nhìn thấy nó mặt mày không biết tả thế nào nhỉ, hí hí. - Ái dà, ngươi là cái đồ phóng đãng. Text được lấy tại https://Tiểu cô nương ngượng quá che mặt lại, có vẻ như vặn vẹo vòng eo, Lăng Ba Vi Bộ đi tới đầu giường, cầm quần áo của Trần Băng, không ngại ngần gì ôm đống quần áo đó trong lòng, lập tức thân thủ cô nương bay nhanh tới bên cạnh Trần Băng, tay phải tóm lấy cổ của hắn, tay trái thì tóm lấy đùi của hắn, dùng một lực rất mãnh liệt lôi Trần Băng từ bồn tắm bay lên giường. Cú ném này, khiến hắn vô cùng đau đớn, dường như lục phủ ngũ tạng đều bị tổn thương vậy, lúc này tư tưởng cũng đã tỉnh theo lên, nói: - Cái cô nàng này, biết võ công nữa cơ à. - Nếu ngươi dám đùa giỡn bản cô nương, có tin rằng ta sẽ giết ngươi không? Tiểu cô nương trợn mắt lên, tóm lấy cằm của Trần Băng lạnh lùng nói. Cái con cọp cái này, võ công lợi hại như vậy chắc chắn không phải là Song Nhi rồi, hắn cố chịu đau đớn giải thích: - Ai dám đùa giỡn cô nương đâu, rõ ràng là cô nương không đưa quần áo cho ta, cứ muốn ta phải mình trần mà ra lấy, ái dà, đau quá à, thế rốt cuộc cô là ai vậy? - Ta là chị gái của Song Nhi tên là Đan Nhi, muội muội ta rõ ràng nói ngươi mặc quần, mặc cái quần lót kia, ngươi còn dám lừa ta nữa sao. Ngươi nói, có phải ngươi cố ý làm nhục ta phải không? Đan Nhi trừng mắt nhìn Trần Băng, tức tối khiến vẻ mặt đỏ bừng lên. Hai chị em sinh đôi à, Trần Băng như bừng tỉnh đại ngộ vậy, nhưng hai chị em sinh đôi này, bề ngoài thì giống nhau đó, nhưng khí chất, tính nết thì lại khác một trời một vực, một người thì dịu dàng nết na, vô cùng duyên dáng đáng yêu, còn một người thì lạnh lùng đến ghê người. Trần Băng giải thích: - Sao có thể là cố ý chứ? Ta đường đường là một chính nhân quân tử, Song Nhi là người biết rõ nhân phẩm của ta, không tin cô cứ đi hỏi cô ấy mà xem. Hắn nhẹ nhàng thở, liền ngửi thấy mùi thơm, rõ ràng toát ra từ người của Đan Nhi, thật khiến người ta mê hồn. Đan Nhi cầm lấy cằm của Trần Băng, định giơ tay đánh hắn, nhưng lại thấy mình đuối lý, oan cho hắn quá, nhưng, tên tiểu tử này rõ ràng muốn mình phải xấu mặt, quả thực là không thể dung tha được, đang lúc không biết phải làm thế nào, bỗng nhiên cười lên một tiếng. Nghe thấy nụ cười giảo hoạt của cô nương này, liền biết chắc chắn ả sẽ có cách gì đó không hay gì rồi, quả nhiên Đan Nhi đưa tay điểm vào huyệt đạo của hắn, khiến hắn không thể cử động được, sau đó đặt hai chân của hắn sát tường, hai tay ôm lấy đầu, sau đó lại tìm một cái mảnh vải nhét vào mồm hắn, rồi giảo hoạt nói với hắn: - Nẻ mặt Song Nhi, bản cô nương tha mạng cho ngươi, nhưng ngươi cũng không tránh được bị trừng phạt, huyệt đạo này của ngươi ba giờ nữa sẽ tự giải, trong ba giờ đó, chắc tay chân không khỏi bị tê dại, đầu óc choáng váng, ngươi cứ ngoan ngoãn mà tự nghĩ đi nhé, sau này xem còn dám vô lễ với bản cô nương nữa không, hí hí... Trong lòng Trần Băng có chút ủ rũ, cái cô nương này xinh đẹp như vậy, không ngời tâm địa lại thích làm những trò này thế, đúng là trên thới giới này vẫn có sự công bằng, vừa nãy còn đựa tiểu cô nương Song Nhi hầu hạ, lần này lại bị chị gái của cô ấy hành mình, đúng là công bằng thật, hự hự. - Ồ, đúng rồi, ta phải trịnh trọng cảnh báo ngươi! Đan Nhi quay đầu lại, nói: - Người biết ta có võ công chỉ có muội muội ta biết thôi, bây giờ ngươi cũng đã biết rồi, nếu chuyện này mà truyền ra bên ngoài, cẩn thận ta sẽ giết người diệt khẩu đó. hê hê. Đan Nhi vừa nói vừa có những động tác như chặt đầu vậy, khiến Trần Băng cũng rất sợ hãi, trong lòng cũng thấy rất vui sướng, dạo ngươi như thế này, cho ngươi biết sự lợi hại của bản cô nương. Trần Băng cố nhìn theo hình bóng của Đan Nhi cô nương, rồi thầm nghĩ, tiểu cô nương cũng ghê gớm đó, sẽ có ngày bản công tử sẽ cho cô nương thưởng thức sức mạnh trên giường của ta, lúc đó xem cô có phải xin khuất phục không nào. Lúc này Trần Băng giống như một khúc gỗ đáng thương, nói không lên lời, tay chân không động đậy được, cứ như này mãi, toàn thân bắt đầu cảm thấy tê dại, bủn rủn, thậm chí cứng ngắc, có cảm giác đau khổ như chưa bao giờ trải qua vậy, nhưng trong cảm giác đau đớn đó lại có thể mơ mơ màng màng mà ngủ được. Trong sự mông lung, bỗng nhiên cảm thấy có một bàn tay mềm mại dịu dàng đang vuốt vuốt trên người mình, từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, giống như ngoạn gió khẽ thổi qua, Trần Băng cảm thấy có gì đó hơi ngứa ngứa, toàn thân như bị điện giật vậy, thân thể bắt đầu hồi phục lại tri giác. Hắn cố mở mắt ra nhìn, hiện ngay trong mắt hắn là khuôn mặt của một cô nương đang mỉm cười, nhưng Trần Băng lại giật hết cả mình lên, kêu lên: - Đan Nhi, ma nữ, sao cô lại quay trở lại thế. - Công tử, thiếp không phải là Đan Nhi, thiếp là Song Nhi. Tiểu cô nương nhẹ nhàng lôi Trần Băng lại, thèn thùng nói: - Thiếu gia dặn dò thiếp phải hầu hạ công tử chu đáo, lúc đó thiếp không tiện cho lắm, nên để chị gái thiếp tới hầu hạ công tử một lát, nhưng thiếp nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không yên tâm được, tính tình của chị gái thiếp không được dịu dàng, sợ có gì không phải với công tử, liền tới xem, không ngờ công tử bị chị thiếp điểm huyệt, vừa nãy thiếp đã xoa bóp cho công tử rồi, một lúc nữa sẽ bình phục lại thôi. Song Nhi nói tới đây, mắt lại nhạt nhòa lệ nói: - Công tử, người nể mặt Song Nhi đừng trách chị gái thiếp nhé? Song Nhi sẽ báp đáp công tử gấp bội phần. Cái cô nương Đan Nhi này ức hiếp mình, lại còn điểm huyệt mình nữa, bản công tử vừa nãy đã thề rồi, nhất định phải chô cô ấy nếm mùi dũng mãnh của mình trên giường mới được, quân tử nhất ngôn cửa đỉnh, Trần Băng ngồi ở góc giường, nhìn ánh mắt nhạt nhòa lệ của Song Nhi, trong lòng không khỏi thương hại, haizz, chắc phải lừa gạt cô ấy rồi, hắn đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng rồi vỗ vào vai nàng nói: - Nha đầu ngốc, bản công tử đại nhân đại lượng, lòng dạ có thể sánh ngang với trời biển, làm sao mà tính toán với chị gái của cô chứ, huống chi lại có một người em gái như Song Nhi dịu dàng nết na đang nói hộ thế này. - Công tử, người thật sự tha thứ cho tỉ tỉ của thiếp rồi sao? Song Nhi đẩy tay của Trần Băng ra, kích động nói: - Công tử, người thật là tốt bụng, thiếp chỉ sợ người không tha thứ cho tỉ tỉ của thiếp thôi, người là khách quý của Thiếu gia, chúng thiếp là những nha đầu, nếu Thiếu gia mà tức giận lên, thì chắc chắn phận nha hoàn như chúng thiếp sẽ bị phạt thôi, công tử, Song Nhi cảm ơn người nhiều lắm, người muốn Song Nhi làm gì, Song Nhi đều nguyện ý. Oa, cái cô nương này vẻ dịu dàng có tính sát thương cao quá, khiến người khác không thể không thuận theo được, Trần Băng đưa tay khẽ vuốt cằm Song Nhi nói: - Song Nhi, thật sự cái gì cũng nguyện ý không? Cô không được hối hận đâu đấy. Song Nhi đang rất cảm kích và xúc động, cảm thấy nói xong câu đó cũng thấy có chút hối hận, hơn nữa, trực giác nói cho Song Nhi biết rằng người ngồi trước mặt mình đây như một con cầm thú háo tình, nhưng, con cầm thú này không đến nỗi đáng ghét cho lắm, có lẽ hắn chỉ lừa gạt mình chút thôi, cô liền ngượng ngùng cười, có vẻ như né tránh Trần Băng rồi dịu dàng nói: - Công tử, Song Nhi đã nói là không hối hận, người muốn Song Nhi làm cái gì ạ? - Ta muốn Song Nhi... Trần Băng nói tới đây rồi khẽ nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của Song Nhi, cảm thấy vô cùng si tình. - Công tử, người muốn Song Nhi làm, làm gì? Mặt Song Nhi đỏ bừng lên, tim đập mạnh, cúi đầu xuống, mắt khẽ nhắm lại, hai tay cứ chà chà vào áo mình, cái vẻ mặt ngượng ngùng kia khiến người khác càng mê mẩn. Trần Băng thấy vẻ mặt ngượng ngùng của tiểu nha đầu này, quả thực trong lòng cũng có cái gì đó khó nhẫn nhịn được, haiz, bản công tử không nên đùa giỡn cô ấy nữa, đùa giỡ cô lúc này lúc khác Đan Nhi lại thay cô đùa giỡn mình lại thôi, hai người mà cứ làm chuyện đó trên ngay chiếc giường của tiểu thư của cô ấy thì đúng là chẳng khác gì đôi cẩu nam nữ cả, hắn lấy tay khẽ vuốt vuốt vá Song Nhi nói: - Tiểu nha đầu, có gì mà ngượng ngùng thế? ta chỉ muốn Song Nhi pha cho ta cốc trà thôi mà. - Công tử! Song Nhi dịu dàng gọi một tiếng, đây tay nhỏ nhắn vỗ vỗ vào ngực, như trút được gánh nặng vậy, thầm nói, Trần công tử đúng là một người chỉ biết lừa gạt người ta mà thôi, đánh ghét thật, cô quay người pha cho Trần Băng cốc trà, trong lòng cũng có chút gì đó mất mát. - Công tử, người cứ nằm xuống đã, thiếp sẽ xoa bóp tiếp cho người, huyệt đạo sẽ hoàn toàn giải thôi, tỉ tỉ điểm huyệt cũng không phải mạnh tay lắm, chị ấy cũng nhẹ tay lắm rồi đó. Trần Băng ngoan ngoãn nằm xuống, có cảm giác rất hưởng thụ, thầm nghĩ, sao hai chị người họ lại khác nhau một trời một vực thế nhỉ, tạo hóa cũng thật là, hai người vẻ ngoài đều xinh đẹp như nhau mà tính nết lại khác xa nhau vậy. Sau khi được bàn tay mềm mại nhẹ nhàng của Song Nhi, những trận tê dại, bủn rủn cũng đỡ đi nhiều, hắn hừ một tiếng nói: - Song Nhi, tỉ tỉ cô biết võ công, còn biết điểm huyệt, vậy cô có biết không vậy? - Tỉ tỉ thiếp từ nhỏ đã thích võ nghệ, còn võ công điểm huyệt là một môn võ công thượng đẳng mật truyền độc môn, chỉ có điều võ nghệ của tỉ ấy chưa cao siêu lắm thôi, còn thiếp không thích võ nghệ, tiểu cô nương đao gạy thì không hay lắm. Song Nhi dịu dàng nói. - Nhưng, công tử, người đừng bao giờ nói ra ngoài nhé, chuyện tỉ thiếp biết võ công chỉ có thiếp biết mà thôi, cái bí mật này nhất định không được nói ra bên ngoài, nếu không, hai tỉ muội thiếp sẽ nguy hiểm tới tính mạng đó. Song Nhi trịnh trọng nói. - Có nguy tới tính mạng sao? Trần băng nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Song Nhi nói: - Lẽ nào còn có bí mật nào nữa sao? - Công tử, nói ra thì dài lắm, bây giờ người cũng không nên hỏi, chỉ cần giữ bí mật này cho tỉ muội thiếp là được rồi, nếu công tử thương cho mệnh khổ của tỉ muội thiếp, quả thực muốn giúp tỉ muội thiếp, thì Song Nhi sẽ từ từ nói cho công tử biết. Song Nhi vẻ rất nghiêm trang nói. Trần băng nghe có vẻ bên trong đó còn có huyền cơ gì đó, trong đầu không khỏi nghĩ ngợi linh tinh, rồi chìm vào những suy tư đó cùng với những chiêu xoa bóp rất thoải mái của Song Nhi mà hắn đã dần dần chìm vào giấc ngủ.