Siêu Cấp Cường Giả

Chương 563 : Muốn đối ngoại cần phải yên nội (5)

Cùng lúc đó, vợ chồng Tần Tranh cùng Tiếu Ái Linh lái xe đến biệt thự của Tần Hồng Sơn. Sau khi xe dừng lại trước một tòa tứ hợp viện thì vợ chồng Tần Tranh liền bước xuống xe. - Tần thư ký, Tiếu tổng. Mấy binh lính bảo vệ liền bước lên chào hỏi 2 người. - Làm phiền mọi người rồi. Tần Tranh cười cười vỗ vào bả vai tên lính đó, sau đó trực tiếp mang theo Tiếu Ái Linh đi vào tứ hợp viện. - Tần thư ký, Tiếu tổng, hiện giờ lãnh đạo đang xoa bóp ở trong phòng, mọi người hãy đợi một lát. Mắt thấy Tần Tranh cùng Tiếu Ái Linh vào cửa thì quản gia của Tần Hồng Sơn liền vội vàng bước lên chào đón. Tần Tranh cùng Tiếu Ái Linh nghe vậy thì gật gật đầu rồi ngồi ghế salon ở một bên để chờ. Không biết qua bao lâu, đại sư xoa bóp cho Tần Hồng Sơn từ trên lầu 2 đi xuống, thấy Tần Tranh cùng Tiếu Ái Linh thì chủ động bước lên chào hỏi, nói: - Tần thư ký, Tiếu tổng, tôi đã xoa bóp xong cho lãnh đạo, lãnh đạo nói 2 người lên thư phòng chờ ngài một chút. - Khổ cực rồi Hoàng đại sư. Tần Tranh gật đầu nói cảm ơn, sau đó cùng Tiếu Ái Linh đi lên lầu. Sau khi đi vào thư phòng thì Tần Tranh ngồi trên ghế salon hút 1 điếu thuốc, còn Tiếu Ái Linh thì chủ động pha cho Tần Hồng Sơn 1 ly trà. Một lát sau, Tần Hồng Sơn mặc đồ ngủ đi vào thư phòng, Tần Tranh vội vàng bóp tắt thuốc lá đứng dậy mà Tiếu Ái Linh thì vội vàng bưng trà để lên bàn đọc sách cho Tần Hồng Sơn. - Ngồi đi. Sắc mặt Tần Hồng Sơn phức tạp nhìn Tần Tranh một cái, ý bảo vợ chồng Tần Tranh, Tiếu Ái Linh ngồi xuống. - Muộn rồi mà các con tìm ta có phải là vì chuyện của Bùi Đông Lai? Nhấp một ngụm trà, Tần Hồng Sơn chủ động mở miệng hỏi. Nghe Tần Hồng Sơn nói như thế thì tuy rằng trong lòng Tiếu Ái Linh sốt ruột nhưng cũng biết quy củ, không dám mở miệng, mà Tần Tranh thì cười khổ gật đầu, nói: - Cha, ý của con và Ái Linh đều muốn cha có thể giữa cho Đông Lai 1 mạng hay không? Tuy rằng trong lòng đoán được ý đồ đến đây của vợ chồng Tần Tranh, Tiếu Ái Linh nhưng mà nghe Tần Tranh nói thẳng như thế thì Tần Hồng Sơn cũng không có tỏ thái độ. - Cha, vô luận nói như thế nào, Đông Lai cùng Đông Tuyết đính hôn đã thành sự thật, hắn là vị hôn phu của Đông Tuyết, tương lai chính là chồng của Đông Tuyết cũng là con rể của Tần gia. Tiếu Ái Linh vô cùng sốt ruột, vì thế bất chấp quy cũ mà dứng dậy, cúi đầu khẩn cầu: - Ái Linh hy vọng cha có thể ra mặt cứu Đông Lai 1 mạng. - Các con cảm thấy ta có thể cứu nó sao? Tần Tranh nhìn về phía Tần Tranh, hỏi. Nghe được Tần Hồng Sơn hỏi như thế, nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Tần Hồng Sơn thì Tần Tranh trầm ngâm một chút, kiên trì, nói: - Cha, con biết việc này rất khó nhưng mà nếu chúng ta dốc hết toàn lực thì vẫn còn hy vọng. - Nó không những giết chết Diệp Tranh Vanh cùng 5 tên đặc công, mà còn cấu kết với thế lực ngoại cảnh. Tần Hồng Sơn trầm giọng nói: - Con nói cho ta biết, hi vọng ở nơi nào? - Cha, cha cảm thấy Đông Lai sẽ làm chuyện ngu xuẩn này sao? Tần Tranh do dự một chút, vẫn là đem những lời này nói ra. - Có quan trọng hay không? Mắt thấy Tần Tranh nói như thế thì chân mày Tần Hồng Sơn nhíu lại, dường như có chút không hài lòng với thái độ của Tần Tranh: - Quan trọng là nếu mặt trên lấy lý do hắn cấu kết với thế lực ngoại cảnh, giết chết Diệp Tranh Vanh cùng 5 tên đặc công thì chứng tỏ mặt trên đã có đủ chứng cớ để chứng minh, nói khó nghe một chút là cho dù nếu không có chứng cớ thì cũng có một số người làm ra bằng chứng giả mạo. - Cha, thật sự là không còn cách nào sao? Tiếu Ái Linh nghe vậy thì trong lòng hoàn toàn trầm xuống, trên mặt lộ ra vài phần tuyệt vọng. - Tiểu Tranh, biểu hiện ngày hôm nay của con đã khiến cho ta rất bất mãn. Tần Hồng Sơn không để ý đến Tiếu Ái Linh, mà là lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tần Tranh, gằn từng chữ: - Từ xưa đến nay, phàm là đế vương có thể giữa vững giang sơn, người nào lại có lòng dạ đàn bà sao? Không có, không có một người nào, không có một đế vương nào như vậy cả. Ngược lại, muốn trở thành đế vương lưu truyền thiên cổ thì bọn họ đều là người tâm ngoan thủ lạt, vì trở thành đế vương mà người thân cũng có thể giết, huống gì là một đứa con rể? Lúc này đây, Tần Tranh á khẩu không trả lời được, bởi vì hắn biết Tần Hồng Sơn nói rất đúng sự thật. - Đây là điểm đầu tiên mà ta cảm thấy thất vọng về con, điểm thứ 2, con hẳn là rõ ràng, từ sau khi Tiêu gia lão gia tử qua đời thì Tiêu Nguyên Thanh lo lắng Bùi Đông Lai liên lụy đến Tiêu gia cho nên đã phân rõ giới hạn với Bùi Đông Lai, còn về phần Diệp gia thì đã đạt được thắng lợi trong trận tranh đấu vừa rồi, thực lực nâng cao một bước. Mắt thấy Tần Tranh không nói lời nào, Tần Hồng Sơn tiếp tục nói: - Sau lại, còn muốn để ta đi cứu Bùi Đông Lai, con chính là muốn để cho Tần gia hoàn toàn vạch mặt với Diệp gia, không chết không ngừng sao? Hay là nói, con muốn đem Tần gia đẩy vào hố lửa, để bao nhiêu cố gắng của những thế hệ trước đây trở thành công cóc sao? - Thật xin lỗi cha, là con nhất thời hồ đồ. Nghe được lời giáo huấn của Tần Hồng Sơn thì Tần Tranh phun phun ra một ngụm oi bức, đứng dậy chủ động nhận sai. Ách..." Mắt thấy Tần Tranh thay đổi chủ ý, Tiếu Ái Linh vốn là sửng sốt, theo sau thân mình khẽ run lên, nói: - Ông…Ông đã nói dù thế nào đi chăng nữa thì cũng giữ 1 mạng cho Đông Lai mà. "Bốp" Lại nghe được Tiếu Ái Linh mở miệng, Tần Hồng Sơn cầm lấy chén trà, ném mạnh xuống đất: - Lời đã nói hết rồi, con còn muốn cứu hắn sao? Ta xem con đây chính là hồ đồ rồi. - Ái Linh, chuyện cho tới bây giờ, cho dù anh muốn cứu nó cũng bất lực. Mắt thấy Tần Hồng Sơn phát hoả, Tần Tranh thở dài, tiến lên bắt lấy cánh tay Tiếu Ái Linh, ý bảo Tiếu Ái Linh không nên tranh luận với Tần Hồng Sơn nữa. Tiếu Ái Linh cắn cắn môi, không nói cái gì nữa, nước mắt chảy ra. Trong lúc nhất t hời, không khí trong thư phòng vô cùng áp lực. "Reng..Reng.." Sau đó, coi như lúc Tần Tranh tính toán mang Tiếu Ái Linh rời đi thì điện thoại trong thư phòng vang lên. Tần Hồng Sơn cầm lấy điện thoại. - XX, Đông Tuyết ở ngoài cửa, bảo là muốn gặp ngài. Dưới lầu, quản gia của Tần Hồng Sơn cung kính hội báo. - Ông nói cho nó biết, ta có chuyện cần phải xử lý, không rảnh để gặp nó. Mặt Tần Hồng Sơn không chút thay đổi mà mở miệng. - Được. Quản gia của Tần Hồng Sơn trả lời 1 câu, sau đó do dự một chút rồi nói: - Bất quá, XX, dựa theo lời nói của cảnh vệ viên ở ngoài kia thì Đông Tuyết ngồi xe của Tiêu Nguyên Thanh để đến đây. - Ông nói gì? Nghe được quản gia nói như thế thì đồng tử của Tần Hồng Sơn đột nhiên phóng đại, vẻ mặt không tin nói: - Ông nói là nó ngồi xe của Tiêu Nguyên Thanh đến đây sao? - Vâng, XX. Quản gia nói: - Cảnh vệ viên không nhìn lầm. - Để nó vào đây. Lại nghe câu trả lời thuyết phục của quản gia thì theo bản năng Tần Hồng Sơn nói ra một câu, nhưng trong lòng vô cùng nghi ngờ, nghi ngờ tại sao Đông Tuyết lại có thể ngồi xe của Tiêu Nguyên Thanh mà đến đây? So sánh với Tần Hồng Sơn mà nói thì vợ chồng Tần Tranh, Tiếu Ái Linh nghe được Tần Đông Tuyết ngồi xe Tiêu Nguyên Thanh đến đây thì lại càng khiếp sợ hơn. Thậm chí, nếu không phải những lời này từ trong miệng của Tần Hồng Sơn nói ra thì đánh chết bọn họ cũng không tin. " Cộc…Cộc" Sau đó, không đợi 3 người Tần Hồng Sơn, Tần Tranh, Tiếu Ái Linh lấy lại tinh thần thì cửa thư phong đã bị gõ. - Vào đi. Nghe được tiếng gõ cửa, Tần Hồng Sơn mở miệng nói trước, "Két" Cửa thư phòng mở ra, Tần Đông Tuyết mang theo Hạ Y Na đi vào thư phòng. - Gia gia, cha, mẹ. Đi vào thư phòng, thấy cha mẹ của mình đều ở đây thì Tần Đông Tuyết liền biết được ý đồ đến đây của 2 người, trong lòng không khỏi có chút ấm áp, sau đó liền chủ động chào hỏi 3 người. - Tần gia gia, chú, dì. Hạ Y Na cũng đi theo chào hỏi. Hạ Y Na cũng mở miệng chào hỏi. - Chào cháu. Thấy Hạ Y Na chào hỏi, vợ chồng Tần Tranh liền đáp lại. - Đông Tuyết, vị này là..? Tần Hồng Sơn vốn là gật đầu ý bảo với Tần Đông Tuyết, sau đó nhíu mày nhìn vào Hạ Y Na, mơ hồ có chút không vui, nơi này là thư phòng của Tần gia, là nơi để các thành viên quan trọng trong Tần gia nói chuyện, vì sao Tần Đông Tuyết lại mang theo Hạ Y Na vào đây? - Gia gia, nàng tên là Hạ Y Na. Đối mặt với nghi vấn của Tần Hồng Sơn, thấy được vẻ bất mãn trong mắt Tần Hồng Sơn, Tần Đông Tuyết đúng mực nói: - Chúng cháu đều là nữ nhân của Đông Lai. "Ách..." Nghe được Tần Đông Tuyết nói ra câu kinh người như thế thì Tiếu Ái Linh trực tiếp cả kinh há to miệng mà tuy rằng tố chất tâm lý của Tần Tranh và Tần Hồng Sơn cũng tốt nhưng cũng bị cả kinh không nhẹ. - Cháu… Kinh ngạc đi qua, Tần Hồng Sơn tức giận đến biến sắc, cố gắng muốn mở miệng mắng Tần Đông Tuyết 1 câu, nhưng nhớ lại câu nói của quản gia thì liền áp chế cơn giận, trầm giọng hỏi: - Trương quản gia nói cháu ngồi trên xe của Tiêu Nguyên Thanh tới, chuyện gì đây?