Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 115 : Mấy Người Là Thổ Phỉ Sao
Trên WeChat, Nam Hân chỉ gửi địa chi cùng với ba chữ: "Đến hỗ trợ."
Hai người nhất trí đến sảnh số 2.
Lúc này, trước cửa sân vận động, nhân viên y tế ra vào không ngừng, có mấy người hóng chuyện chỉ trỏ vào trong.
Lê Tam kéo áo khoác, tư thái ngạo mạng, khí thế mạnh mẽ.
Lê Tiếu bên cạnh anh tuy vẫn thản nhiên như thường, nhưng trong đôi mắt nai đen nhánh lại hiện rõ sự lạnh lẽo người khác chớ đến gần.
Hai anh em vừa xuất hiện, người hóng chuyện ở cửa vội ngậm miệng, vô thức nhường đường.
Hai người này mặc đồ đen, cả người đầy sát khí, đến trả thù sao?
Trong sảnh số 2, tuy không quá rồi loạn, nhưng trên sàn vẫn còn đọng lại những giọt máu chưa khô.
Lê Tiếu nhìn quanh, thấy ngay Nam Hân mặc đồ thể thao bó sát màu đỏ chói mắt ôm quả bowling lau chùi ở trong cùng gần bệ bóng.
Nếu Nam Hân không sao thì là người khác gặp chuyện.
Vì cách cô nàng mấy mét, ở trên cáng cứu thương có một người đàn ông mặt đầy máu nằm đấy.
Lê Tiếu và anh Ba nhìn nhau, lập tức hiểu rõ.
Có thể vì bầu không khí trong sảnh chợt yên tĩnh nên Nam Hân vừa nghiêng đầu liền cười: “Hai người tới nhanh thật đấy."
Người phụ nữ dáng vẻ nóng bỏng, gương mặt quyến rũ, cộng thêm đồ thể thao rực lửa trên người, đúng là một yêu tinh.
Lê Tiếu đi đến trước mặt Nam Hân, liếc nhìn gã đàn ông trên cáng mặc sơ mi hoa hòe, quần jeans bó sát, đúng là ăn diện lẳng lơ.
"Chị đánh à?" Lê Tiếu hỏi.
Nam Hân nâng bowling, quyến rũ vuốt mái tóc dài, hời hợt giải thích: “Ừ, gã sờ mông chị, không nhịn được nên lấy bowling đập gã."
“Hừ, bọn mày đừng hòng đi! Chờ anh Cả tao tới sẽ gϊếŧ hết bọn mày!" Lúc này, tên đàn ông nằm trên cáng bụm máu mũi nói không rõ lời.
Lê Thừa lạnh lẽo nhìn đổi phương, nhấc chân đạp lên cáng: “Mày muốn chết thì cứ nói."
Nam Hân sẽ không ra tay tùy tiện, trừ phi đổi phương chọc cô.
Cáng đơn sơ bị Lê Thừa đạp mà rung lắc mạnh, tên đàn ông nằm trên đó lầm bầm không nói gì nữa.
Đối phương đông người, bảo vệ mạng sống quan trọng hơn.
Vì sự xuất hiện của Lê Tiếu và Lê Thừa, bên trong sảnh bowling số 2 không ai dám lại gần.
Chủ yếu là sát khí trên người Lê Tam quá nặng, dù có đẹp trai nhưng nhìn qua cũng biết không nên dây vào.
Nam Hân nhìn xung quanh, kẹp bowling bên hông, bĩu môi về phía cáng, cười gian xảo: “Vừa rồi gã đã gọi người, chủ cũng đã báo cảnh sát.
Gã nói anh cả của gã lợi hại lắm, quan hệ rộng.
Chị muốn xem thử thế nào.
Hai người giải quyết bên Cục Cảnh sát nhé?"
Cô nàng vừa nói vừa nhìn Lê Tiếu và Lê Tam.
Dựa vào quan hệ với cảnh sát Nam Dương, giao họ xử lý sẽ tiện hơn nhiều.
Còn nếu ra tay, cô lấy một chọi mười chẳng ngán.
Lê Tam khinh miệt nhìn cáng: “Vậy cùng nhau xem thử anh Cả gã ngon lành cỡ nào."
Giọng nói vô cùng bao che.
Lê Tiếu miễn cưỡng tựa bên bệ bóng, đút hai tay vào túi quần, hất cằm: “Được, phía Cục Cảnh sát để em xử lý."
Ba người đều tự biết mình nên làm gì.
Gã đàn ông trên cáng sợ ngây người.
Mấy người là thổ phỉ sao?
Nói đến đây, bầu không khí càng căng thẳng.
Có vài khách vây xem lấy điện thoại chụp lén.
Cùng lúc đó, ngoài cửa lại truyền đến tiếng ồn ào.
Một người đàn ông mặc áo khoác chậm rãi bước đến..
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
146 chương
211 chương
56 chương
54 chương
6 chương
110 chương