Siêu Cấp Binh Vương

Chương 89 : Quanh Co Khúc Khủy

"Hai năm, hai năm thời gian, anh dùng hai năm thời gian đem Nanh Sói dẫn dắt tiến lên một độ cao mới, tiêu diệt tập đoàn lính thuê Huyết Báo được xưng là vương giả lính đánh thuê thế giới, để cho Nanh Sói chính thức trở thành bá chủ lính đánh thuê thế giới. Biết ngoại hiệu của anh là cái gì không? Lang Vương Diệp Khiêm, ha ha! Đủ khốc a, bất quá không có ai biết cái ngoại hiệu này đại biểu cho cái gì? Đó là một loại trách nhiệm, một loại gánh nặng. Có đôi khi anh thật sự cảm giác rất mệt, đây không phải là mệt mỏi trên thân thể mà là trên tâm lý. Bất quá, anh biết rỏ, anh không thể dừng lại cước bộ của mình, một khi anh dừng lại, sẽ có người siêu việt hơn anh, có lẽ có một ngày anh cùng Nanh Sói đều biến mất trên thế giới này." "Em là nữ nhân của anh, cho nên anh cảm thấy nên nói chuyện của anh cho em biết, hai người ở chung tối trọng yếu nhất là thẳng thắn thành khẩn, anh nói không sai chứ? Anh không cho mình là người tốt lành gì, giết người như ngóe, bất quá anh sẽ là người chồng tốt, ít nhất, anh sẽ không để cho nữ nhân của mình chịu bất luận ủy khuất gì, một chút đều không thể. Anh mặc kệ đối phương là người nào, cho dù là Thiên Vương lão tử cũng không được." Diệp Khiêm nói rất bình thản, bất quá lâm Nhu Nhu lại có thể tưởng tượng đến Diệp Khiêm trước kia sinh hoạt là dạng gì, đây không phải đơn giản một câu kinh tâm động phách là có thể nói rõ ràng. Tuy nàng cũng cảm giác được Diệp Khiêm sau lưng có cố sự, nhưng lại không nghĩ rằng nó lại là như thế này. Bất quá, hết thảy đối với nàng mà nói đều không trọng yếu, Diệp Khiêm là một bảo an bình thường cũng tốt, giết người như ngóe ác nhân cũng tốt, ở nàng trong mắt, Diệp Khiêm vĩnh viễn là người có thể đối với địch nhân tàn nhẫn, nhưng đối diện với người thân lại tìm mọi cách che chở, một thiết hán tử đã có lúc bất lực thút thít nỉ non như một đứa trẻ. "Như thế nào? Chuyện của anh rất đặc sắc phải không? Có đôi khi anh nghĩ, nếu như đem chuyện xưa của mình viết thành sách, đoán chừng sẽ rất dễ bán. Thế nhưng mà anh tiểu học còn không có tốt nghiệp, không có cái kia trình độ kia nha, ha ha." Diệp Khiêm cố ý nhẹ nhõm nói. Lâm Nhu Nhu ôn nhu liếc Diệp Khiêm, rúc vào trong ngực của hắn. Lồng ngực rộng lớn, lại để cho Lâm Nhu Nhu cảm giác thật ấm áp, rất có cảm giác an toàn. "Hẹn một thời gian, anh cũng nên gặp nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân, anh cũng không thể lại để cho bọn hắn đem vợ của anh đưa cho người khác làm vợ." Diệp Khiêm ha ha nở nụ cười, bất quá biểu lộ lại là một bộ dáng rất chân thành. "Cậu mợ em nhất định sẽ đem chuyện hôm nay nói cho cha mẹ em biết, cho dù anh không nói, bọn họ khẳng định cũng tới tìm anh. Diệp Khiêm, bọn họ dù sao cũng là cha mẹ của em, cho nên..." Lâm Nhu Nhu nói. "Nha đầu ngốc, muốn cái gì." Diệp Khiêm nhẹ nhàng chà xát cái mũi của nàng, nói, "Em yên tâm đi, bọn họ dù sao cũng là trưởng bối, anh có chừng mực." "Cảm ơn anh!" Lâm Nhu Nhu nói. Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, nói: "Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, đêm dài đằng đẵng, chúng ta phài tìm một chút chuyện để làm a, nếu không thì quá nhàm chán." Lâm Nhu Nhu sắc mặt đỏ bừng, tiến vào trong ngực Diệp Khiêm, hận không thể dúi đầu đi vào. "Đến đây đi, bảo bối!" Diệp Khiêm ôm lấy Lâm Nhu Nhu hướng phòng tắm đi tới, "Chúng ta đến làm uyên ương nghịch nước." "Ah..." Đột nhiên bị Diệp Khiêm ôm lấy, Lâm Nhu Nhu không khỏi kinh hãi kêu một tiếng, sau khi nghe Diệp Khiêm nói xong, Lâm Nhu Nhu càng là ngượng ngùng không thôi, nhẹ nhàng đánh vào ngực của Diệp Khiêm, nói: "Tiểu sắc lang, chán ghét!" Diệp Khiêm cười to không thôi, tuy nói hắn cự tuyệt hành động hiến thân của Lâm Nhu Nhu, nhưng là tốt xấu gì cũng muốn kiếm một ít tiền lãi. Lúc hai người trần truồng, khuôn mặt của Lâm Nhu Nhu quả thực giống như là quả táo chín, cơ hồ có thể chảy ra nước. Diệp Khiêm ngược lại cũng không có hành động gì quá phận, đem nước trong bồn tắm đổ đầy, sau đó ôm Lâm Nhu Nhu nằm đi vào, rất ôn nhu cẩn thận thay nàng lau thân thể. Lâm Nhu Nhu làn da rất trắng, rất non, tựa hồ sờ có thể nặn ra nước, da trắng nõn nà, có lẽ chính là như vậy a. "Đây là hình xăm?" Lâm Nhu Nhu nhẹ vỗ về lên hình vẽ đầu sói trước ngực của Diệp Khiêm hỏi. "Không phải, là dùng bàn ủi ủi lên." Diệp Khiêm nói. Lâm Nhu Nhu toàn thân run lên, quan tâm nói: "Nhất định rất đau?" Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười, nói: "Lúc đầu rất đau, bất quá hiện tại không có việc gì." Nhìn xem vết thương giăng khắp nơi trên người Diệp Khiêm, tâm của Lâm Nhu Nhu giống như bị đao cắt. Những vết thương này, có lúc huấn luyện nhận được tổn thương, có chấp hành nhiệm vụ bị thương, có vết đao, có lỗ đạn, Lâm Nhu Nhu không cách nào hình dung ra, tám năm qua Diệp Khiêm đã trãi qua là cuộc sống như thế nào. Vuốt ve những vết thương trên người Diệp Khiêm, Lâm Nhu Nhu nước mắt nhịn không được chảy xuống. "Nha đầu ngốc, khóc cái gì." Diệp Khiêm ôn nhu lau nước mắt của Lâm Nhu Nhu, nói: "Những vết thương này đều bị lâu rồi, hiện tại đã sớm không còn đau." "Đáp ứng em, về sau không nên làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa được không?" Lâm Nhu Nhu ôn nhu nói. Gật gật đầu, Diệp Khiêm nói: "Anh đáp ứng em, về sau mặc kệ gặp được chuyện nguy hiểm gì, anh đều nhất định sẽ bảo trụ tánh mạng của mình, bởi vì anh còn phải bảo vệ em cả đời." Lâm Nhu Nhu ngọt ngào dúi đầu vào trong ngực Diệp Khiêm. Thân thể hai người cọ xát vào nhau, Diệp Khiêm khó tránh khỏi có phản ứng sinh lý, Lâm Nhu Nhu cảm giác được phần bụng truyền đến cảm giác của thứ kia, khuôn mặt không khỏi một mảnh ửng đỏ. Ngẩng đầu, Lâm Nhu Nhu ngượng ngùng nói: "Anh như vậy có thể hay không rất khó chịu? Nếu không..." Diệp Khiêm hắc hắc nở nụ cười, nói: "Như thế nào? Tiểu nha đầu, động xuân tâm rồi sao?" "Anh mới động xuân tâm, chán ghét." Lâm Nhu Nhu thẹn thùng đánh vào ngực Diệp Khiêm, nói. ★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★ Sáng sớm hôm sau, Diệp Khiêm liền sớm đã ra khỏi giường, tuy hắn cũng rất muốn ôm Lâm Nhu Nhu ngủ thêm một lát, bất đắc dĩ đây đã là nhiều năm qua đã thành thói quen, trong lúc nhất thời thật đúng là vô cùng khó sửa đổi. Nhìn Llâm Nhu Nhu bộ dáng ngủ say, Diệp Khiêm nhẹ nhàng ở trán của nàng hôn một cái. Tiểu nha đầu ngủ vô rất ngon giấc, khóe miệng còn treo một bộ dáng tươi cười, chắc là đang mộng đẹp a. Nữ hài tử thiện lương như vậy, nàng nên có hạnh phúc vĩnh viễn. Suốt một đêm, Diệp Khiêm cũng không có đem nha đầu kia ngay tại chỗ hành quyết, tuy trong lòng của hắn rất muốn, nhưng là hắn đã từng nói qua muốn cho nha đầu kia hết lo âu, toàn tâm toàn ý giao thân xác cho mình. Diệp Khiêm không phải chính nhân quân tử, nhưng là hắn có chấp nhất của bản thân. Bất quá, Diệp Khiêm đương nhiên cũng sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, chiếm chút món lời nhỏ không thể tránh được. Điện thoại bỗng nhiên vang lên, Diệp Khiêm cuống quít nhấn xuống nút nghe, sợ đánh thức Lâm Nhu Nhu. Cầm điện thoại, Diệp Khiêm đi đến phòng khách người xuống trên ghế sa lon. "Nghe, Ai vậy?" Diệp Khiêm nói. "Nhị ca, ngươi ở đâu? Vương phó bí thư muốn gặp ngươi." Đối diện truyền đến Lí Hạo thanh âm. "Tốt, lúc nào? Ở nơi nào?" Diệp Khiêm khóe miệng có chút hướng lên câu dẫn ra một cái đường cong, lộ ra tiêu chí bộ dáng cười tà tươi cười, nói.