Siêu Cấp Binh Vương

Chương 736 : Xuất Phát Hướng Đảo Điếu Ngư

Mặc dù nói Diệp Khiêm cũng đã sớm cùng Lý Vĩ bắt chuyện qua, Lý Vĩ cũng đã sớm có chuẩn bị, nhưng còn có rất nhiều chuyện cần phải cần cân nhắc tỉ mĩ cùng hoàn thiện, cho nên Diệp Khiêm cũng không có tâm tư uống rượu. Có Diệp Khiêm dẫn đầu, Mặc Long cùng Lý Vĩ tự nhiên cũng sẽ không uống rượu rồi, về phần Địch Nhượng, hắn hiện tại đã bị mị lực cá nhân của Diệp Khiêm thuyết phục rồi, từ trên người Diệp Khiêm hắn nhìn thấy được tương lai tươi sáng của mình, cho nên Diệp Khiêm làm cái gì, hắn cũng theo học cái đó. A Bố Tư cũng không có miễn cưỡng, bưng ly rượu lên cùng Diệp Khiêm đụng một cái, sau đó uống một hơi cạn sạch, nói: "Diệp tiên sinh lần này tới nơi này không phải có chuyện đại sự gì muốn làm chứ?" Đây chính là chuyện cơ mật, tuy cùng đoàn hải tặc Ma Quỷ có quan hệ không tệ, nhưng Lý Vĩ cũng sẽ không dễ dàng tiết lộ ra ngoài, cho nên, A Bố Tư cũng không rõ ràng mục đích của Diệp Khiêm là gì. Diệp Khiêm có chút nhẹ gật đầu, nói: "Tin tưởng A Bố Tư tiên sinh cũng đã nghe nói, gần đây quân đội Nhật Bản đã bắn chìm thuyền đánh cá Hoa Hạ, bốn ngư dân Hoa Hạ đã bị bắn chết. Chính phủ Nhật Bản chẳng những không có bất luận lời xin lỗi gì, hơn nữa còn công nhiên phái binh tiến vào chiếm giữ đảo Điếu Ngư, nghiễm nhiên đã đem đảo Điếu Ngư trở thành lãnh thổ của bọn họ." "Biết một ít a." A Bố Tư gật gật đầu, nói, "Chẳng lẽ Diệp tiên sinh là muốn..." Nói đến một nửa, A Bố Tư cũng không có nói tiếp, hắn có chút không thể tin được, một đoàn hải tặc vậy mà lại có suy nghĩ đối phó quân đội quốc gia. Bất quá, tình hình trước mắt chỉ sợ chính là như vậy a. Dừng một chút, A Bố Tư nói tiếp: "Diệp tiên sinh, có câu nói tôi không biết có nên nói hay không." "A Bố Tư tiên sinh có lời gì thì cứ việc nói thẳng, Diệp mỗ xin rửa tai lắng nghe." Diệp Khiêm nói. "Diệp tiên sinh, tuy hiện tại đoàn hải tặc Thiết Huyết đã phát triển tới trình độ nhất định, nhưng cùng quân đội chính quy so sánh thì còn có một khoảng cách nhất định a. Vô luận là vũ khí trang bị hay là tố chất nhân viên, đều có khoảng cách rất lớn. Huống hồ, đây là chuyện giữa các quốc gia, chúng ta cũng không cần thiết phải xen vào lam gì? Ngay cả chính phủ Hoa Hạ cũng không có bất kỳ cử động gì, thì chúng ta cần gì phải chen chân vào a?" A Bố Tư nói. Lời A Bố Tư nói cũng có đạo lý nhất định, cũng là chuyện hợp tình hợp lý, thế lực cá nhân dù cường đại thế nào, cũng vĩnh viễn không cách nào chống lại cơ quan quốc gia a. Mặc dù nói hiện tại thực lực của đoàn hải tặc Thiết Huyết không kém, thế nhưng mà muốn chống lại quân đội chính quy, thì vẫn có một khoảng cách rất lớn. Bất quá, có một số việc cho dù biết không thể nhưng vẫn phải làm. Diệp Khiêm chậm rãi buông ly trà trong tay, có chút nhẹ gật đầu, nói: "Lời của ông nói cũng có được đạo lý nhất định, đây cũng là suy nghĩ trong lòng của rất nhiều người. Bất quá, làm đàn ông trên đời, có việc nên làm thì vẫn phải làm, cho dù chuyện đó có khó khăn đến thế nào. Về phương diện vũ khí trang bị chúng ta quả thật là thua một mảng lớn, thế nhưng mà ở phương diện tố chất nhân viên, thì tôi dám khẳng định sức chiến đấu của thành viên đoàn hải tặc Thiết Huyết chúng tôi, tuyệt đối sẽ không thua bất kỳ chi bộ đội hải quân của bất kỳ quốc gia nào. Có đôi khi, chuyện là do người làm, cũng không phải nhất định phải đầy đủ năng lực mới đi làm, chỉ cần phần nhiệt huyết trong lòng bất diệt, thì có thể làm nên những chuyện trước nay chưa từng có. Huống hồ, tôi cũng không có ý nghĩ đi đối phó quân đội chính quy Nhật Bản, điểm ấy tôi vẫn tự hiểu lấy a. Tôi chỉ không thể trơ mắt nhìn thấy đồng bào của mình bị chết thảm, chẳng những là tôi, mà tôi tin tưởng tất cả huynh đệ của tôi cũng có y nghĩ giống như vậy." A Bố Tư hít thật sâu một hơi, nói: "Diệp tiên sinh có thể xem là hào kiệt đương thời a, trước mắt đại nghĩa, tự nhiên là không chùn bước. Diệp tiên sinh chịu đem chuyện này nói cho tôi biết, chính là đã xem trọng A Bố Tư tôi, cũng xem trọng đoàn hải tặc Ma Quỷ, không có xem tôi là người ngoài. Chỉ cần Diệp tiên sinh nói một câu, tôi nguyện xông pha khói lửa, không chút chối từ." "Diệp mỗ ở chỗ này xin tạ ơn trước." Diệp Khiêm nói, "Kỳ thật tôi có chuyện sự cần A Bố Tư tiên sinh hỗ trợ. A Bố Tư cũng không phải người ngoài, tôi đây cũng xin nói thật với ông, nói cho ông hay, không bao lâu nữa, nước Nhật sẽ có biến cố rất lớn, đến lúc đó tôi hi vọng A Bố Tư tiên sinh hãy giúp tôi chặn tất cả thuyền hàng vận chuyển đến Nhật Bản, đương nhiên, đoàn hải tặc Thiết Huyết sẽ ở một bên hiệp trợ. Nhật Bản là một quốc gia dựa vào nhập khẩu mới có thể sinh tồn, chỉ cần cản lại thuyền hàng nhập khẩu của bọn họ, thì đất nước bọn họ sẽ sinh ra các loại khủng hoảng. Chuyện cụ thể, tin tưởng đến lúc đó, A Bố Tư tiên sinh sẽ biết phải làm sao." Tuy Diệp Khiêm cũng không có nói rõ ràng là chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng A Bố Tư vẫn nhạy cảm phát giác được Diệp Khiêm có một kế hoạch rất lớn đang được áp dụng, kế hoạch này là nhằm vào cả Nhật Bản. Bất quá, Diệp Khiêm đã không muốn nói ra kỹ càng, thì A Bố Tư cũng không nên truy hỏi ngọn nguồn. Có chút nhẹ gật đầu, A Bố Tư nói: "Không có vấn đề, tôi cũng không dám cam đoan có thể chặn được tất cả đội thuyền, nhưng phàm là đội thuyền chạy qua Thái Bình Dương thì tuyệt đối sẽ chạy không thoát." Diệp Khiêm có chút cười cười, nói: "Không cần phải cam đoan như thế, Thái Bình Dương lớn như vậy, không có khả năng chặn lại tất cả đội thuyền. Bất quá, những chiếc thuyền vận chuyển đồ ăn thì tuyệt đối không thể buông tha. Bên Nanh Sói chúng tôi sẽ cung cấp tin tức chính xác kỹ càng, cam đoan để cho kế hoạch của ông hoàn thành thuận lợi. Trên trời, có vệ tinh của tập đoàn Hạo Thiên chúng tôi, bọn họ cũng sẽ tiến hành quay chụp hình ảnh những chiếc thuyền vận chuyển ở trên biển, sau đó sẽ gửi tới cho đoàn hải tặc Thiết Huyết, đến lúc đó ông chỉ cần cùng Lý Vĩ liên hệ là tốt rồi." Bữa tối cũng ăn không có bao lâu, lời nên nói đã nói ra tất cả, A Bố Tư cũng không có ở lại căn cứ đoàn hải tặc Thiết Huyết, liền ngồi thuyền đi trở về. Diệp Khiêm dưới sự dẫn dắt của Lý Vĩ, đi bốn phía tham quan một chút, sau đó suốt đêm cùng Mặc Long, Lý Vĩ thảo luận kế hoạch công kích đảo Điếu Ngư. Trong lúc thảo luận, cũng không có gạt Địch Nhượng ra ngoài, hắn đều ở một bên nghe, ngẫu nhiên cũng cho ra một ít đề nghị. Tuy không phải rất hoàn thiện, có rất nhiều lỗ thủng, nhưng tối thiểu chuyện này đã chứng minh Địch Nhượng bắt đầu dung nhập vào bên trong đại gia đình này rồi. Diệp Khiêm thoả mãn nhìn Địch Nhượng nhẹ gật đầu, chuyện này khiến cho Địch Nhượng có chút nhịn không được mừng rỡ. Bất quá, thứ hắn muốn học còn rất nhiều, tự nhiên không thể có chút thư giãn, đây chính là co8 hội học tập ngàn năm khó gặp, Địch Nhượng tự nhiên sẽ không bỏ qua. Về phần Độc Lang Lưu Thiên Trần, bởi vì ban ngày bị say tàu đến rối tinh rối mù, cho đến bây giờ còn chưa có tỉnh ngủ, Diệp Khiêm cũng không có đi đánh thức hắn dậy. Xem ra tiểu tử này là con vịt lên cạn, thật sự không thích hợp ở trên biển ah. Ngày hôm sau, mọi người tiến hành nghi thức tuyên thệ đơn giản trước khi xuất quân, sau đó liền leo lên quân hạm tiến tới đảo Điếu Ngư. Độc Lang Lưu Thiên Trần cũng không có đi theo, thân thể hắn như vậy cũng không thích hợp chiến đấu, Diệp Khiêm liền để cho hắn lưu lại nghỉ ngơi. Độc Lang Lưu Thiên Trần mặc dù có chút không cam lòng, thế nhưng mà cũng không có biện pháp gì, dù sao thân thể của hắn hiện tại như vậy, đừng nói là chiến đấu, mà đoán chừng lúc hắn đến đảo Điếu Ngư thì đã sức cùng lực kiệt, ngay cả khí lực đi đường cũng không có, thì chớ nói chi là cùng người khác đối chiến. Đại dương mênh mông, sóng biển mãnh liệt. Diệp Khiêm đứng ở mũi thuyền, bị gió biến thổi đập vào hai má của mình, tóc đón gió tung bay. Ánh mắt nghiêm túc và kiên định nhìn về phía xa xa. Đàn ông có việc nên làm, có việc không nên làm, mặc kệ thái độ của chính phủ Hoa Hạ như thế nào, thì Diệp Khiêm đều cảm giác mình phải đi làm chuyện này. Không phải vì danh tiếng, cũng không phải là lợi, chỉ vì phần nhiệt huyết trong nội tâm không thể xóa nhòa kia. Bất luận là người nào, đều phải có cảm giác tự hào dân tộc, đều phải tuân thủ nghiêm ngặt lấy tín niệm của mình. Diệp Khiêm, không phải là chính nhân quân tử, cũng không phải là thánh hiền, hắn chỉ là một người bình thường, một người Hoa Họa có trái tim nhiệt huyết. Lúc đối mặt với tôn nghiêm dân tộc, Diệp Khiêm nhất định phải dũng cảm đứng ra, dù phía trước là đao quang kiếm ảnh, là vực sâu vạn trượng, thì hắn cũng phải dũng cảm tiến về phía trước. Cũng bởi vì loại tín niệm này, Nanh Sói mới có thể từng bước lớn mạnh, mới có thể phát triển tới tình trạng như ngày hôm nay. Nếu như nói người Nanh Sói là vì tuân thủ nghiêm ngặt tình huynh đệ nên mới ở cùng một chỗ, còn không bằng nói bọn họ là bởi vì cộng đồng tín niệm lẫn nhau. Mặc Long cùng Lý Vĩ lẳng lặng đứng sau lưng Diệp Khiêm, cũng không nói gì, sắc mặt cũng nghiêm túc và kiên định. Hồi lâu, Diệp Khiêm chậm rãi quay đầu, nhìn Lý Vĩ, nói: "Phía trước có lẽ là đảo Điếu Ngư a? Ngừng thuyền, gọi tất cả huynh đệ đến đây." Lý Vĩ lên tiếng, lập tức quay người hướng buồng nhỏ trên tàu đi tới. Một lát, tất cả thành viên đoàn hải tặc Thiết Huyết đều đứng ở trên quân hạm, sắc mặt lãnh tuấn, bọn họ đều là quân nhân, là quân nhân chân chính, có cốt khí quân nhân, có tín ngưỡng chấp nhất của quân nhân. Tín ngưỡng của bọn họ không phải bất luận chủ nghĩa gì, mà tín ngưỡng của bọn họ là có ân báo ân, có oán báo oán. Diệp Khiêm chậm rãi xoay người, ánh mắt nhìn đám người bọn họ, nói: "Mọi người đều biết tình hình cụ thể của nhiệm vụ lần này? Tôi đây cũng không nhiều lời. Bởi vì cái gọi là nuôi binh nghìn ngày dùng binh chỉ một giờ, bỏ ra nhiều thời gian, tiền tài cùng tinh lực bồi dưỡng các anh, mục đích là cái gì? Là vì muốn biến các anh thành một thanh bảo kiếm sắc bén, chỉ cần kiếm ra khỏi vỏ, kiếm khí tung hoành, gặp địch tất sát. Bây giờ là lúc để cho bảo kiếm ra khỏi vỏ, tôi hi vọng có thể nhìn thấy sát khí của bảo kiếm lúc ra khỏi vỏ từ trên người các anh, để cho tất cả các huynh đệ Nanh Sói kiến thức đến sự uy phong của các anh a. Nếu như nói Nanh Sói là Sói, thì tôi hi vọng Thiết Huyết các anh có thể trở thành hàm răng Sói, có thể xé rách da thịt kẻ thù. Sói đi khắp thiên hạ ăn thịt, tôi hi vọng từng thành viên Thiết Huyết đều là Sói, một con Sói dữ tợn khủng bố, ở trước mặt chúng ta, tất cả địch nhân đều chẳng qua là một miếng thịt trong miệng chúng ta mà thôi. Các anh có thể làm được sao?" "Bảo kiếm ra khỏi vỏ, sát khí tung hoành, Phá Quân ngàn dặm, không hướng không thắng." Tất cả thành viên cùng kêu lên. Cho dù là sóng biển cuồn cuộn, cũng không cách nào che đậy âm thanh chấn triệt mây xanh này. Diệp Khiêm thoả mãn gật đầu, người như vậy mới xứng làm thành viên Nanh Sói, mới xứng làm người Thiết Huyết. Tuy bọn hắn treo danh hiệu hải tặc, thế nhưng mà bọn họ lại làm chuyện của một quân nhân chân. Bọn họ, mới được gọi là chí cao vô thượng..