Siêu Cấp Binh Vương

Chương 534 : Sao lần nào cũng là hai người vậy?

Kể từ ngày gặp Lô Ba tại cửa ra vào khách sạn, Diệp Khiêm đã để cho Jack điều tra qua tình huống kinh tế của Lô Ba, tiểu tử này ép mua ép bán nhiều năm như vậy, tài khoản trong ngân hàng có hơn 500 vạn. Đây cũng là nguyên nhân Diệp Khiêm hướng Lô Ba xảo trá 500 vạn, mục đích đương nhiên không phải chỉ vì một chút tiền như vậy. 500 vạn, đối với Diệp Khiêm mà nói bất quá chỉ là một số tiền nhỏ mà thôi. Diệp Khiêm sở dĩ làm như vậy, chính là muốn bức Lô Ba không có đường lui, phải tìm biện pháp khác để giải quyết chuyện này. Lô Ba chỉ có một người thân thích, nếu như gom góp không đủ tiền thì hắn nhất định sẽ đi tìm Trần Trung Khải. Tuy Trần Trung Khải cục trưởng cục công an thành phố Hải Khẩu nhưng tiền lương của hắn tuyệt đối sẽ không cao, sẽ không thể có quá nhiều tiền gửi ngân hàng. Nếu có, vậy thì có ý nghĩa là Trần Trung Khải đã tham ô nhận hối lộ rồi, lúc này muốn đối phó hắn là một chuyện rất đơn giản, chỉ cần gửi một phong thư tố giác đưa đến Ban Kỷ Luật Thanh tra là có thể giải quyết được rồi. Trần Trung Khải là người từ tầng dưới chót đi lên, có thể nói hoàn toàn là dựa vào chiến tích của mình, căn bản không có hậu trường cường đại nào. Trước kia Trần Trung Khải cũng là một vị quan thanh liêm, thế nhưng mà quyền lợi đã khiến con người ta hủ hóa, từ khi lên làm cục trưởng cục công an thành phố Hải Khẩu, Trần Trung Khải liền bắt đầu trắng trợn thu nhận hối lộ. Diệp Khiêm tin tưởng một phong thư tố giác hoàn toàn có thể giải quyết hắn rồi, dù sao vị trí của hắn có không biết bao nhiêu người đang dòm ngó, chỉ cần hắn vừa xảy ra sai lầm, thì căn bản không cần Diệp Khiêm động thủ, sẽ có rất nhiều kẻ thù chính trị của hắn tiến hành công kích hắn. Lô Ba bây giờ là có nỗi khổ nói không nên lời a, hắn vốn cho rằng chỉ cần hắn xuất ra hơn 200 vạn cộng với 200 vạn lấy từ Trần Trung Khải là có đem chuyện này dọn dẹp. Tiền không có cũng không có sao, còn có thể kiếm lại, tuy Lô Ba có chút không cam lòng nhưng vì mạng sống của mình hắn chỉ có thể nén giận mà thôi. Thế nhưng mà hôm nay, thật vất vả hắn mới có thể gom góp đủ tiền lại bị người khác đoạt mất. Tài khoản trong ngân hàng của hắn còn 300 vạn, hắn cũng có thể lấy thêm 100 vạn từ Trần Trung Khải là đủ để đưa cho Diệp Khiêm. Thế nhưng mà vừa rồi hắn đã nói với Trần Trung Khải là hắn chỉ có 300 vạn mà thôi, nếu như hiện tại lấy thêm tiền ra thì cũng có nghĩa là hắn đã lừa gạt Trần Trung Khải, cuộc sống sau này của hắn chỉ sợ cũng không dễ chịu cho lắm a. Lô Ba cũng không dám trì hoãn, cuống quít gọi điện thoại cho Trần Trung Khải, đem chuyện vừa xảy ra nói một lần. Trần Trung Khải chấn động, mắng cho Lô Ba một trận. 425 vạn a, đây cũng không phải là một con số nhỏ, vậy mà bị người đoạt mất. Thế nhưng mà chuyện đã xảy ra, vô luận Trần Trung Khải có mắng thế nào, thì cũng không làm nên chuyện gì. Trần Trung Khải cũng không dám trì hoãn, vừa phân phó tất cả cảnh sát trong trong cục công an thành phố Hải Khẩu truy lùng thủ phạm, vừa liên hệ với những đại ca trên đường để cho bọn họ hỗ trợ điều tra xem chuyện này là do ai gây nên. Có rất nhiều chuyện người trên đường điều tra so với cảnh sát còn nhanh hơn, đây cũng là nguyên nhân tỉ lệ phá của Trần Trung Khải rất cao. Hoa Kiệt đã cho thời gian ba ngày, chỉ cần trong vòng ba ngày đem tiền tìm trở về giao cho Diệp Khiêm là không có việc gì. Nếu như không tìm được, thì chỉ có thể dùng biện pháp khác. Thanh Phong sau khi đắc thủ, liền bỏ chạy qua mấy con đường, sau đó chui vào trong xe, bấm số điện thoại của Diệp Khiêm, đem chuyện này nói một lần. Lúc nói đến biểu hiện của Lô Ba khi bị hắn giật mất vali tiền, Thanh Phong nhịn không được lớn tiếng nở nụ cười. Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, phân phó Thanh Phong tiếp tục nhìn chằm chằm vào Trần Trung Khải, thuận tiện gửi một phong thư tố giác đến Ban Kỷ Luật Thanh tra. Sau khi giao nhiệm vụ xong, Diệp Khiêm liền cúp điện thoại. Đang chuẩn bị bắt một chiếc taxi rời khỏi câu lạc bộ, Diệp Khiêm bỗng nhiên thoáng nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc ở con đường đối diện câu lạc bộ, toàn thân không khỏi sửng sốt một chút, lẩm bẩm nói: "Thiên Hòe? Tại sao lại ở chỗ này?" Suy nghĩ đầu tiên của Diệp Khiêm là Lôi Giang nhờ Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe tới giết Hoa Kiệt. World Cup sắp diễn ra, Lôi Giang nhất định là rất muốn dồn Hoa Kiệt vào chỗ chết, sau đó cướp lấy sinh ý cá độ bóng đá của hắn. Kể từ ngày uống rượu cùng với nhau tại thành phố Thượng Hải, Diệp Khiêm đã thật lâu không có nhìn thấy Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe rồi, không nghĩ tới hắn vậy mà lại bỗng nhiên xuất hiện ở nơi đây. Lúc Diệp Khiêm đang chuẩn bị đi qua, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy hai thân ảnh đang lén lén lút lút ở phía xa giám thị Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe. Có chút sửng sốt một chút, lúc nhìn sang thì phát hiện dĩ nhiên là người Cục Quốc An, Nam Cung Tử Tuấn cùng Tây Môn Tiểu Uyển. Hoàng Phủ Kình Thiên đã nói sẽ phái người tới trợ giúp Diệp Khiêm đối phó Lôi Giang, chắc hẳn là Nam Cung Tử Tuấn cùng Tây Môn Tiểu Uyển ở chỗ Lôi Giang nhìn thấy Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe, cho nên mới theo dõi hắn a? Bất đắc dĩ lắc đầu, hai người kia thật đúng là không sợ chết ah. Nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe, rất rõ ràng hắn đã phát hiện Nam Cung Tử Tuấn cùng Tây Môn Tiểu Uyển đang theo dõi hắn. Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe cùng bọn họ cũng không có giao tình nào, tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình. Bất quá, dù sao bọn họ cũng là thủ hạ của Hoàng Phủ Kình Thiên, Diệp Khiêm cũng không thể trơ mắt nhìn bọn họ đi chịu chết ah. Nhìn thấy Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe hướng một ngõ nhỏ vắng vẻ đi đến, mà Nam Cung Tử Tuấn cùng Tây Môn Tiểu Uyển vẫn đi theo không buông tha, Diệp Khiêm đã biết rõ không ổn, xem ra Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe thật sự đã nổi lên sát tâm, muốn dẫn bọn họ qua đó. Dù sao Diệp Khiêm cùng Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe đã ở chung thời gian lâu như vậy, nên so Nam Cung Tử Tuấn cùng Tây Môn Tiểu Uyển thì hiểu rõ hắn hơn rất nhiều. Diệp Khiêm không có do dự nữa, bước nhanh xuyên qua đường đi tới. Giơ tay ngăn cản Nam Cung Tử Tuấn cùng Tây Môn Tiểu Uyển lại, ha ha vừa cười vừa nói: "Ồ? Tại sao lại là hai người a? Thật là đúng dịp ah." Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe rõ ràng cũng nghe được âm thanh của Diệp Khiêm, nghiêng đầu nhìn thoáng qua, sau khi phát hiện Diệp Khiêm đã ngăn cản Nam Cung Tử Tuấn cùng Tây Môn Tiểu Uyển lại, lạnh lùng hừ một tiếng. Nếu Diệp Khiêm đã nhúng tay vào rồi, thì Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe biết rõ hôm nay rất khó có thể giết chết hai người Cục Quốc An kia rồi, quay đầu rất nhanh biến mất trong bóng đêm. Nhìn thấy thân ảnh của Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe biến mất, Tây Môn Tiểu Uyển tức giận trừng Diệp Khiêm, nói: "Có phải anh cố ý hay không? Như thế nào? Anh cùng Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe là đồng bọn sao?" Diệp Khiêm có chút cười cười, nói: "Tôi không hiểu ý của cô là gì a." "Anh chớ cùng tôi giả bộ rồi, anh nhìn thấy chúng tôi, mà không phát hiện Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe sao? Biết rõ chúng tôi đang theo dõi hắn, lại chạy đến ngăn cản chúng tôi, không phải là muốn để cho Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe chạy thoát sao." Tây Môn Tiểu Uyển phẫn nộ trách mắng, "Diệp Khiêm, anh làm như vậy để cho tôi không thể không hoài nghi anh cùng Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe là cùng một bọn a. Anh không nhớ rõ chuyện lúc trước Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe đã trộm Xá Lợi Phật Tổ sao? Hắn đã bị Cục Quốc An chúng tôi liệt vào danh sách những người nguy hiểm, tuyệt đối không cho phép hắn bước vào Hoa Hạ." Diệp Khiêm lạnh lùng nở nụ cười một tiếng, nói: "Nha đầu, lúc trước tuy Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe đã trộm Xá Lợi Phật Tổ, bất quá hắn cũng đã trả lại rồi. Cô cho rằng chỉ dựa vào mấy người Cục Quốc An là có thể lấy lại Xá Lợi Phật Tổ sao? Đó là do Thiên Hòe không muốn cùng với Cục Quốc An náo quá lớn, không muốn làm cho tôi khó xử mà thôi. Còn có, cô không nhìn ra được sao? Vừa rồi Thiên Hòe rõ ràng muốn hấp dẫn hai người đi qua, hắn đã đối với hai người động sát tâm. Hừ, hai người cho rằng kỹ thuật theo dõi rách nát của hai người, người khác không biết sao? Không tin thì hai người cứ đi qua thử xem, xem hai người có thể còn sống ly khai hay không." Tây Môn Tiểu Uyển cùng Nam Cung Tử Tuấn không khỏi lắp bắp kinh hãi, nhớ lại tình hình từ nhà Lôi Giang đi đến nơi này, trong nội tâm không khỏi mát lạnh, quả thật đúng như lời Diệp Khiêm nói. Thế nhưng mà, Tây Môn Tiểu Uyển từ lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Khiêm thì đã cùng hắn cải nhau rồi, bọn họ giống như là chó với mèo vậy, không cải nhau không ăn cơm ngon, nên cho dù biết rõ những lời Diệp Khiêm nói không sai, cô cũng tuyệt đối sẽ chịu thua hắn. Lạnh lùng hừ một tiếng, Tây Môn Tiểu Uyển nói: "Anh cho rằng Nanh Sói là rất giỏi, là vô địch thiên hạ sao? Đó là vì cục trưởng của chúng tôi xem tại các anh là người Hoa Hạ, hơn nữa các anh cũng không có làm gì có lỗi với Hoa Hạ, nên mới cố ý không làm khó dễ các anh mà thôi. Nếu như thành viên Ẩn Long của Cục Quốc An chúng tôi xuất mã, thì đám các anh còn có thể sống được sao?" "Tiểu Uyển!" Nam Cung Tử Tuấn quát một tiếng chói tai. Tây Môn Tiểu Uyển sững sờ, cũng biết mình nói sai, tranh thủ thời gian ngậm miệng lại. Diệp Khiêm nhướng mày, trong nội tâm không khỏi lộp bộp một chút. Đây là lần đầu tiên hắn nghe nói đến tổ chức Ẩn Long, xem ra Hoàng Phủ Kình Thiên còn giữ một quân cờ rất trọng yếu ah. Nghe giọng điệu của Tây Môn Tiểu Uyển vừa rồi, thì tổ chức Ẩn Long tựa hồ cũng không đơn giản a. Chắc hẳn bọn họ đều là người tu luyên cổ võ a? Diệp Khiêm âm thầm thầm nghĩ. "Thực xin lỗi, Diệp tiên sinh, Tiểu Uyển còn nhỏ tuổi, nên kính xin Diệp tiên sinh đừng nên trách." Nam Cung Tử Tuấn nói, "Chuyện vừa rồi quả thật là sơ sót của chúng tôi, nếu như không gặp được Diệp tiên sinh thì chỉ sợ chúng tôi đã chết ở trong tay Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe rồi. Cám ơn Diệp tiên sinh!" "Đừng cám ơn tôi, đúng là tôi đã cố ý giúp Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe chạy thoát a." Diệp Khiêm nói. Nam Cung Tử Tuấn hơi sững sờ, cười khổ một tiếng, không biết nói cái gì. Hắn cũng không rõ ràng chuyện gì đang xảy ra, tuy bình thường Tây Môn Tiểu Uyển rất nghịch ngợm, thích gây chuyện, nhưng lúc làm việc lại rất có chừng mực, thế nhưng mà mỗi lần nhìn thấy Diệp Khiêm thì phải cùng hắn cải nhau một trận. "Lão đầu tử phái hai người tới đấy sao? Tôi thật không rõ, có phải Cục Quốc An không còn người nào khác rồi không, sao lần nào cũng là hai người vậy?." Diệp Khiêm nhìn Tây Môn Tiểu Uyển, mỉa mai nói. "Anh..." Tây Môn Tiểu Uyển vừa muốn nói gì, Nam Cung Tử Tuấn liền vội vàng ngăn cản cô. Sau đó có chút cười cười, nói: "Những đồng nghiệp khác đều có chuyện bận hết rồi, cho nên cũng chỉ có hai người chúng tôi đến đây. Hơn nữa, kinh nghiệm của chúng tôi chưa đủ, có Diệp tiên sinh chiếu cố cục trưởng cũng sẽ rất yên tâm." Nam Cung Tử Tuấn đã khách khí như vậy, Diệp Khiêm cũng không nên tự cao tự đại. Nhẹ gật đầu, nói: "Hai người đang ở nơi nào? Chút nữa tôi sẽ qua đó gặp hai người, sau đó chúng ta lại thương lượng kế hoạch cụ thể." "Tốt." Nam Cung Tử Tuấn sau khi lên tiếng, liền đem địa chỉ khách sạn đang ở nói ra. "Diệp tiên sinh, chúng tôi đi trước, tại khách sạn chờ anh." Nam Cung Tử Tuấn rất khiêm tốn nói. "Ừ!" Diệp Khiêm nhẹ gật đầu. Sau khi nhìn thấy Nam Cung Tử Tuấn cùng Tây Môn Tiểu Uyển rời khỏi, Diệp Khiêm quay người đi tới nơi Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe đã đứng vừa rồi, trên vách tường bên cạnh có ám hiệu Nanh Sói.