Siêu Cấp Binh Vương
Chương 499 : Cuộc chiến súng bắn tỉa
Có thể cùng Cáo Bắc Cực tiến hành một lần chính diện đọ sức, đây chính là chuyện mà Diệp Khiêm mong chờ đã lâu. Với tư cách là một quân nhân chuyên nghiệp, Diệp Khiêm đối với Cáo Bắc Cực cũng không có bao nhiêu cừu hận, ngược lại còn phi thường thưởng thức bọn họ, bởi vì bọn họ quả thật là một chi đội ngũ rất tốt. Để tôn trọng bọn họ, Diệp Khiêm sẽ cho bọn họ chết tâm phục khẩu phục.
Phía Đông, là một khu rừng nhiệt đới, Bernard dẫn theo thủ hạ đi vào trong khu rừng. Đây là nơi Diệp Khiêm đã dự đoán trước và đã an bài tốt, hắn đã đối với địa thế của khu rừng nhiệt đới này tiến hành phân tích kỹ càng. Đáng tiếc, Phong Lam không có ở đây, nếu không với tư cách là chuyên gia trong lĩnh vực tác chiến trong rừng rậm, tin tưởng cuộc chiến này sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Lúc Diệp Khiêm cùng Lâm Phong đi tới nơi tập trung của Nanh Sói, thì bọn họ đều đã làm tốt công tác chuẩn bị chiến đấu, từ đầu đến chân, đều là trang bị của bộ đội đặc chủng, hơn nữa còn là tinh nhuệ nhất. Đối với gia tộc Mafia Khố Lạc Phu Tư lớn nhất nước Nga mà nói, lấy được trang bị như vậy quả thực là một chuyện rất dễ dàng.
Trông thấy Diệp Khiêm, tất cả thành viên Nanh Sói đều chào theo nghi thức quân đội.
Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, cầm lấy trang phục đã sớm chuẩn bị cho hắn mặc vào. Lính đánh thuê, cũng không có nghĩa là bọn họ không biết bảo hộ chính mình, trên người bọn họ đều mặc chống đạn. Bởi vì, ai cũng không hy vọng lúc chiến đấu đồng đội của mình lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng chuyện này cũng không đại biểu cho việc bọn hắn sợ hãi.
"Hôm nay cuối cùng tôi cũng có thể thấy tận mắt phong thái chiến đấu của Nanh Sói rồi, quả thật không hổ danh bộ đội đặc chủng mạnh nhất trên thế giới." Lâm Phong tán dương nói.
Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, nói: "Có thể được sự khích lệ của anh Lâm, đây quả thật là chuyện rất vinh hạnh ah. Thành viên Thất Sát đâu?"
"Đã lẻn vào trong rừng rậm chuẩn bị sẵn sàng rồi." Lâm Phong nói, "Thành viên Thất Sát ở phương diện tác chiến chính diện không thể so với Nanh Sói được. Ám sát mới là điểm mạnh nhất của chúng tôi."
Nhẹ gật đầu, Diệp Khiêm sau khi mặc trang phục xong, lớn tiếng nói: "Mọi người nghe kỹ, đây là lần đầu tiên Nanh Sói cùng Thất Sát hợp tác, đây là cường cường liên hợp. Cho nên, nhiệm vụ lần này chỉ cho phép thành công không cho phép thất bại."
"Vâng!" Sở hữu tất cả thành viên Nanh Sói kiên định đáp.
"Còn có, nhớ kỹ lời tôi nó, mặc kệ là tình huống gì, phải biết quý trọng mạng sống của mình. Bởi vì địch nhân chạy trốn chúng ta còn có thể đem bọn họ bắt trở lại, nhưng nếu như có bất cứ người nào trong anh em chết đi, thì không phải là chuyện mà tôi muốn nhìn thấy. Có nghe rõ hay không?" Diệp Khiêm nói.
"Nghe rõ!"
Diệp Khiêm nói như vậy cũng không phải để cho thành viên Nanh Sói gặp nguy hiểm liền trốn, mà là muốn bọn họ không làm chuyện gì liều lĩnh. Dười tình huống biết rõ không thể đánh lại đối thủ, thì nhất định cần phải làm tốt công tác giám thị, chờ đợi đồng bạn của mình đến, sau đó lại tiến hành công kích. Thành viên Nanh Sói người tuy rất mạnh, nhưng cũng không phải là Tiểu Cường đánh không chết, viên đạn bắn trúng người bọn họ thì bọn họ cũng sẽ biết đau cũng sẽ chết, dưới tình huống biết rõ không đánh lại đối thủ mà còn xông ra, thì đây không phải là anh hùng, mà là người ngu.
Bất quá, mọi thứ cũng không có gì là tuyệt đối, có đôi khi biết rõ xông ra là chết nhưng lại không thể không xông ra.
"Cơ Vĩ, mày tới phân phối nhiệm vụ đi." Diệp Khiêm nhìn thoáng qua Trương Cơ Vĩ, nói.
"Vâng!" Trương Cơ Vĩ lên tiếng, sau đó bắt đầu bố trí nhiệm vụ chiến đấu. Nanh Sói có tổng cộng 16 người, trong đó bốn người, hai người một tổ phụ trách đảm đương nhiệm vụ Súng Bắn Tỉa, còn lại 12 người tiến hành hành động lục soát trong rừng, cứ hai người một tổ, trong đó có hai người phụ trách mang người bị thương rời khỏi chiến trường, tiến hành sơ cứu đơn giản.
Sau khi phân phối nhiệm vụ, Diệp Khiêm ra lệnh một tiếng, tất cả thành viên Nanh Sói bắt đầu tiến hành hành động lục soát trong rừng. Nhìn Lâm Phong, Diệp Khiêm có chút cười cười, nói: "Anh Lâm, dưới tình huống không có ánh mặt trời này, đúng là thời điểm thích hợp để phát huy thuật giết người trong im lặng của Thất Sát a. Hợp tác vui vẻ!"
Lâm Phong cùng Diệp Khiêm bắt tay, có chút cười cười, nói: "Hợp tác vui vẻ!" Vừa nói rơi xong, thân hình của Lâm Phong rất nhanh liền biến mất trong bóng đêm. Nhìn thấy Lâm Phong đã rời đi, Diệp Khiêm cười cười, nhanh chóng đuổi kịp thành viên Nanh Sói.
Lâm Phong là một sát thủ, hơn nữa còn là sát thủ đỉnh cấp, hắn am hiểu không phải là tấn công chính diện, cho nên hắn cũng không có cùng một chỗ với Nanh Sói. Chỉ có phối hợp với thành viên Thất Sát, Lâm Phong mới có thể phát huy ra lực lượng của mình, dù sao, hắn phối hợp với thành viên Thất Sát đã nhiều năm, nên độ ăn ý tự nhiên là cao hơn rất nhiều.
"Cơ Vĩ, mày đã từng là thành viên của CIA nước Mỹ, mày đối với Gấu Bắc Cực hiểu rõ bao nhiêu?" Diệp Khiêm hỏi.
"Ừ, CIA nước Mỹ quả thật có rất nhiều tư liệu về bộ đội đặc chủng Gấu Bắc Cực nước Nga, đối với phương thức tác chiến của bọn họ tao cũng có chút lý giải. Lão đại, mày yên tâm đi, những thành viên Cáo Bắc Cực này đa số đều là bộ đội đặc chủng Gấu Bắc Cực xuất ngũ, chiến thuật của bọn họ tao rất rõ ràng. Nhiệm vụ lần này, tao cam đoan sẽ hoàn thành thuận lợi." Trương Cơ Vĩ kiên định nói.
Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng. Kỳ thật bất kỳ một chi bộ đội nào, đều có phương thức tác chiến của riêng mình, Gấu Bắc Cực và Cáo Bắc Cực cũng thế, mà Nanh Sói cũng không ngoại lệ. Quen thuộc phương thức tác chiến của đối phương, thì đối với mình sẽ là một trợ lực rất lớn. Bất quá, bất luận phương thức tác chiến nào cũng không phải đã hình thành thì không thể thay đổi, cho dù phương thức tác chiến quen thuộc nhất, nếu như gặp vấn đề thì cũng sẽ cải biến chiến thuật, đây mới thực sự là một chi bộ đội ưu tú.
Nhẹ gật đầu, Diệp Khiêm vỗ vỗ bả vai Trương Cơ Vĩ, nói: "Tao tin tưởng mày sẽ làm được. Nhiệm vụ chỉ huy lần này do mày toàn quyền phụ trách, tao chỉ yêu cầu một điểm, chính là tao muốn Bernard còn sống. Tao muốn cùng hắn đọ sức một lần!"
"Vâng!" Trương Cơ Vĩ lên tiếng, sau đó bắt đầu chỉ huy thành viên Nanh Sói từng bước tiến về phía trước.
Do ban đêm, trời lại không có trăng sao, cho nên bóng đêm lộ ra đặc biệt sâm lãnh. Bất quá, tất cả thành viên Nanh Sói đều đeo kính nhìn ban đêm, cho nên căn bản không có vấn đề gì.
Về phần Mặc Long, hắn nhận nhiệm vụ Súng Bắn Tỉa. Mặc Long là một trong những tay Súng Bắn Tỉa VIP nhất trên thế giới. Diệp Khiêm đã từng xem qua thành tích của các tay Súng Bắn Tỉa quốc gia khác, bọn họ so với Mặc Long thì kém rất xa, thành viên Mặc Gia mới thật sự là thích khách, mới là tay Súng Bắn Tỉa chính thức.
Rất nhanh, liền có tiếng súng vang lên. Trương Cơ Vĩ vừa hỏi phương hướng, vì chỉ huy đội viên tiếp tục tiến lên phía trước. Vốn Diệp Khiêm không có nhiệm vụ, gì bất quá dười yêu cầu mãnh liệt của hắn, Diệp Khiêm được an bài một nhiệm vụ rất "Cường đại", chính là bảo vệ phía sau, phòng ngừa có địch nhân từ phía sau công kích tới.
Nhưng mà, dưới kiểu tấn công hình quạt này, địch nhân làm gì có khả năng tấn công từ phía sau. Trừ phi là chiến đấu đến trình độ gay cấn, vòng vây bị chia lìa, mới khả năng như vậy xảy ra. Bất quá, người chỉ huy hành động lần này là Trương Cơ Vĩ, Diệp Khiêm cũng chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của hắn.
Đây cũng là quy củ của Nanh, trước khi hành động, Diệp Khiêm có thể cho ra bất cứ mệnh lệnh gì. Nhưng trong khi hành động, tất cả mọi người đều phải nghe theo mệnh lệnh của người chỉ huy, Diệp Khiêm cũng không ngoại lệ. Chuyện này không chỉ là kỷ luật chiến trường, mà còn là một sự tín nhiệm, trọng yếu hơn là làm nổi bật tính đoàn đội của Nanh Sói, Nanh Sói không phải là của một mình Diệp Khiêm.
"Phanh!" Lúc Mặc Long đang cầm súng ngắm cùng đồng bạn tiến về phía trước, bỗng nhiên một tiếng súng vang lên, hai người liền nhanh chóng tránh ra. Mặc Long vụng trộm nhìn thăm dò một chút, nói: "Khoảng cách quá xa, đã vượt ra khỏi tầm bắn của thanh súng ngắm này. Tầm bắn của đối phương so với chúng ta thì xa hơn nhiều."
"Hắn là đơn bắn, chúng ta có thể nhanh chóng tiến về phía trước." Đồng bạn nói. Loại quân nhân chuyên nghiệp như bọn họ, có thể dựa vào âm thanh để phân biệt ra đối phương sử dụng dạng súng gì.
"Mày hãy yểm hộ tao!" Mặc Long nói.
Sau khi hai người dùng thủ thế đánh ra ba hai một, Mặc Long liền xông ra ngoài. Thành viên Nanh Sói nhanh chóng giơ súng trường tiến hành bắn phá, yểm hộ Mặc Long tiến về phía trước.
Đối phương hiển nhiên cũng ý thức được ý đồ của Mặc Long, sau khi liên tục xạ kích mấy lần không có kết quả, liền dứt khoát hướng một bên lui lại. Hắn biết rõ, phải cùng đối phương kéo ra khoảng cách, có như vậy hắn mới có thể chiếm được ưu thế. Thông qua việc hai người Mặc Long muốn dùng tất cả biện pháp để tới gần hắn, hắn cũng có thể nhìn ra, đó là vì súng ngắm của Mặc Long tầm bắn không đủ.
Mặc Long tự nhiên sẽ không cho hắn có cơ hội đào tẩu, nhanh chóng tiến về phía trước. Thành viên Nanh Sói cũng theo sát phía sau, hướng tay Súng Bắn Tỉa của Cáo Bắc Cực đuổi tới.
Bởi vì tốc độ chạy của đối phương quá nhanh, hơn nữa còn ở trong rừng, nên Mặc Long không cách nào ngắm chuẩn đối phương được. Bản thân là một tay Súng Bắn Tỉa, nên hắn hiểu rất rõ nhược điểm của tay Súng Bắn Tỉa, vì vậy cũng am hiểu cách thức tránh né công kích của tay Súng Bắn Tỉa. Mặc Long là thế, tay Súng Bắn Tỉa của Cáo Bắc Cực cũng thế.
Mặc Long biết rất rõ mục đích của đối phương, đó là muốn kéo ra khoảng cách. Nếu để cho hắn thành công, một khi tay Súng Bắn Tỉa kia có thể thành công ẩn nấp, thì đối với Mặc Long sẽ là một sự uy hiếp rất lớn, Mặc Long tuyệt đối không thể để cho hắn đào tẩu, nên dứt khoát tăng nhanh bộ pháp đuổi theo.
"Rầm rầm rầm phanh!" Âm thanh tiếng súng bắn vào cành cây vang lên liên tục, vỏ cây bị bắn bay lên tung tóe. Mặc Long chấn động, cuống quít nói: "Coi chừng, trên người hắn có súng máy."
Hắn vừa mới nói xong, lại là âm thanh tiếng súng vang lên, sau đó liền nghe đồng bạn của hắn phát ra âm thanh thảm thiết. Mặc Long kinh ngạc, cuống quít hỏi: "Mày sao thế? Mày có bị sao không, mau trả lời tao?"
Bọn họ nói chuyện đều thông qua vô tuyến điện, lúc này Mặc Long cũng không thể chiếu cố đồng bạn của hắn. "Tao không sao, chỉ bị thương chân mà thôi. Đừng lo cho tao, nhiệm vụ của mày là phải mau chóng giải quyết tay súng bắn tỉa kia a." Thành viên Nanh Sói nói.
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
73 chương
54 chương
36 chương
596 chương