Siêu Cấp Binh Vương

Chương 296 : Huynh đệ! lên đường bình an!!!

Ngay lúc hội nghị lính đánh thuê thế giới diễn ra, Diệp Khiêm đã tới Cai-rô tổng bộ của Nanh Sói, hơn nữa còn phong tỏa hết thảy tin tức, ngoại nhân không biết được. Bên trong tổng bộ, Diệp Khiêm ngồi ở trên ghế, Nhậm Thiên Dã đứng ở trước mặt của hắn, thần sắc có chút kinh khủng. Diệp Khiêm đến quá đột nhiên, hắn căn bản không có bất luận sự chuẩn bị tâm lý nào, chuyện này để cho hắn có chút trở tay không kịp. Nhìn Nhậm Thiên Dã, Diệp Khiêm chậm rãi nói: "Thiên Dã, ngươi vào Nanh Sói đã bao nhiêu năm rồi?" "Lão đại, ta vào Nanh Sói đã năm năm rồi!" Nhậm Thiên Dã có chút kinh ngạc nhìn Diệp Khiêm, không rõ hắn vì sao lại hỏi như vậy, sửng sốt một chút, liền đáp. Diệp Khiêm có chút nhẹ gật đầu, nói: "Năm năm, năm năm này ngươi đã làm rất nhiều chuyện cho Nanh Sói, vất vả ngươi rồi." "Lão đại, ngươi đừng nói như vậy, đây đều là việc ta phải làm." Nhậm Thiên Dã có chút sợ hãi nói. "Nếu như ta nhớ không lầm, ở bên trong Nanh Sói ngươi cùng Tinh Thần có quan hệ tốt nhất, đúng không?" Diệp Khiêm nói. "Đúng vậy, ta cùng Tinh Thần vào Nanh Sói cùng một thời điểm, lại thường xuyên hợp tác chấp hành nhiệm vụ cùng nhau, hơn nữa Tinh Thần đã cứu mạng ta rất nhiều lần. Quan hệ giữa ta cùng Tinh Thần đúng là rất tốt!" Nhậm Thiên Dã nhớ tới những chuyện trước kia, nói. Hắn vẫn còn nhớ rõ, tại một lần chấp hành nhiệm vụ, hắn và Tinh Thần bị bao vây, mà hắn lại bị thương thật nặng, lúc ấy Tinh Thần hoàn toàn có thể bỏ hắn lại một mình chạy trốn, nhưng mà Tinh Thần cũng không có làm như vậy. Tinh Thần sau khi đem hắn giấu kỹ, liền dẫn dắt địch nhân rời đi, lúc hắn trở lại, đã là ba ngày sau rồi, trên người Tinh Thần toàn là vết thương, toàn thân máu tươi đầm đìa. Khi thấy Nhậm Thiên Dã không có chuyện gì, Tinh Thần nở nụ cười một chút, rốt cục chống đỡ không nổi té xuống. Có thể nói, không có Tinh Thần, chỉ sợ hắn cũng đã sớm chết rồi. Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, nói: "Ta nhớ ngươi đã kết hôn rồi a? Hài tử có lẽ ba tuổi a? Ta nhớ không lầm chứ?" Nhậm Thiên Dã toàn thân run lên một cái, nói: "Không có... Không có, lão đại trí nhớ gần đây rất tốt." Diệp Khiêm hít thật sâu một hơi, trên mặt không khỏi hiện lên một tia bi thương, nói: "Thiên Dã, ngươi nói trên đời này chuyện thống khổ nhất là gì?" "Là nhìn thấy thân nhân cùng bằng hữu của mình từng người từng người rời bỏ mình, mà mình lại không có năng lực giữ họ lại." Nhậm Thiên Dã trả lời. Diệp Khiêm lắc đầu, nói ra: "Sai, trên thế giới này thống khổ nhất chính là bị thân nhân hoặc là huynh đệ bằng hữu của mình bán đứng. Ta nghĩ, Tinh Thần đến chết cũng không ngờ, hắn sẽ chết dưới tay huynh đệ mà hắn tin tưởng nhất." Nhậm Thiên Dã toàn thân run rẩy, trầm mặc một lát, trên mặt hiện ra tuyệt vọng mà lại tựa hồ lại có vẻ như sắp được giải thoát, lẩm bẩm nói: "Lão đại, có thể hút điếu thuốc sao?" Diệp Khiêm gật gật đầu, từ trên người lấy ra một gói thuốc lá, hắn ngậm một điếu thuốc trong miệng, ném một điếu thuốc cho Thiên Dã. Diệp Khiêm tự mình châm lửa cho Nhậm Thiên Dã, hai tay Thiên Dã có chút run rẩy, hít thật sâu một hơi, Nhậm Thiên Dã nói: "Cảm ơn!" Diệp Khiêm không nói gì, lẳng lặng nhìn hắn. Nhậm Thiên Dã hít mạnh một cái, không nghĩ lại bị sặc ho khan cả buổi mới dừng. Nhìn Diệp Khiêm, khuôn mặt vốn kiên nghị của Nhậm Thiên Dã hiện lên một tia đắng chát, nói: "Ba năm không có hút thuốc rồi, ha ha!" Chỉ là nụ cười kia ở bên trong rõ ràng chứa một tia đau thương cùng hối hận. "Lão đại, cám ơn ngươi, ta rốt cục cảm nhận được cái gì gọi là nhất túc thất thành thiên cổ hận, mặc kệ là nguyên nhân gì, ta đều không nên làm như vậy, ta cũng không đáng được tha thứ." Nhậm Thiên Dã hít thật sâu một hơi, nói, "Lão đại, ta có lỗi với Tinh Thần, có lỗi với ngươi, thực xin lỗi Nanh Sói. Lão đại, ta chỉ hy vọng ngươi không nên thương tổn hai mẹ con nàng, hi vọng ngươi có thể giúp ta chiếu cố các nàng." Đúng lúc này, thành viên nhóm Tử Lang vọt lên cầm súng chỉa vào đầu Nhậm Thiên Dã. Sắc mặt Diệp Khiêm phát lạnh, trách mắng: "Cút ra ngoài cho ta." Hai thành viên nhóm Tử Lang có chút ngẩn người, ngoan ngoãn thối lui ra khỏi phòng. Diệp Khiêm hít thật sâu một hơi, nói: "Thiên Dã, ngươi yên tâm đi, vợ con của ngươi ta sẽ chiếu cố, ngươi thủy chung vẫn là huynh đệ Nanh Sói chúng ta." Nhậm Thiên Dã nở nụ cười, trên mặt hiện ra một tia giải thoát cùng vui mừng, hắn tin tưởng Diệp Khiêm, có những lời này của Diệp Khiêm, hắn đã thỏa mãn."Lão đại, hút hết điếu thuốc này, ngươi tiễn đưa ta lên đường đi thôi." Nhậm Thiên Dã nói. Tự tay giết chết huynh đệ của mình, nỗi thống khổ này người không có trải qua căn bản sẽ không hiểu rõ. Diệp Khiêm sau khi đến Cai-rô, liền đi đến bệnh viện thăm Tinh Thần, thế nhưng mà chờ đợi hắn lại là một cỗ thi thể lạnh băng, bác sĩ phụ trách chữa bệnh cho Tinh Thần cũng đã mất tích, hết thảy đều biểu thị Tinh Thần là bị người hại chết, ngay tại trong bệnh viện. Chỉ là để cho Diệp Khiêm không ngờ chính là, hết thảy chuyện này lại là người bằng hữu tin cậy nhất của Tinh Thần là Nhậm Thiên Dã làm ra, khi biết được tin tức này, trong nội tâm của Diệp Khiêm tràn đầy thất vọng, đau khổ cùng thống khổ. Tuy người phía sau màn là Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe, nhưng chân chính động thủ giết người lại là Nhậm Thiên Dã. Mặc kệ Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe có phải dùng người nhà để uy hiếp hắn hay không, Nhậm Thiên Dã đã không thể tiếp tục sống, dù cho Diệp Khiêm không muốn tự tay xử quyết hắn, nhưng vì Tinh Thần vì Nanh Sói, hắn không thể không làm như vậy. "Thủ lĩnh... Thủ lĩnh..." Một phu nhân ôm một đứa bé vọt vào trong phòng, "Phù phù" một tiếng quỳ gối xuống trước mặt Diệp Khiêm, cầu khẩn nói, "Thủ lĩnh, cầu xin thủ lĩnh hãy tha cho Thiên Dã, tha cho Thiên Dã một lần a. Hài tử, nhanh, nhanh quỳ xuống. Thủ lĩnh, hài tử còn nhỏ không thể không có phụ thân, xin thủ lĩnh tạm tha cho Thiên Dã lúc này a." Diệp Khiêm hít thật sâu một hơi, quay đầu, hai hàng nước mắt lơ đãng chảy xuống. "Thủ lĩnh, ta van cầu ngươi, van cầu ngươi, ngươi buông tha cho Thiên Dã a!" Phu nhân không ngừng dập đầu xuống sàn nhà cầu xin hắn, nghẹn ngào cầu khẩn nói. Trái tim của Diệp Khiêm giống như bị Lưỡi Lê hung hăng đâm vào, chảy ra máu tươi. Hắn biết rõ, buông tha Nhậm Thiên Dã là không thể nào, vì Tinh Thần và vì những huynh đệ bên trong Nanh Sói nên Thiên Dã nhất định phải chết, nếu có lựa chọn nào khác, Diệp Khiêm tình nguyện người bị thương là hắn. Hắn tình nguyện một mình lãnh trách nhiệm cho chuyện này. "Đi ra ngoài, ai cho các ngươi vào." Nhậm Thiên Dã lên tiếng khiển trách, "Mang theo con đi ra ngoài, hảo hảo chiếu cố cho con, lão đại đã đáp ứng ta rồi, hắn sẽ hảo hảo chiếu cố cho hai mẹ con. Ta đã phạm sai lầm không đáng được tha thứ, mau đi ra ngoài!" Nhậm Thiên Dã chịu đựng bi thương, ức chế nước mắt của mình, nghiêm nghị quát lớn thê tử của mình. Hắn đã phạm vào sai lầm, mặc kệ là nguyên nhân gì, cũng đã tạo thành hậu quả không thể vãn hồi, chỉ có máu tươi của hắn mới có thể rửa sạch tội lỗi của mình. Nhậm Thiên Dã không muốn cho hai mẹ con thấy cảnh đầu hắn bị bắn nát, không muốn thê tử của mình nhìn thấy trượng phu của nàng chết ở trước mặt nàng, không muốn con của mình nhìn thấy phụ thân của nó chết ở trước mặt của nó. Diệp Khiêm hít thật sâu một hơi, dứt khoát quay đầu, nhìn thành viên Nanh Sói bên cạnh nói: "Đem hai mẹ con nàng mang đi ra ngoài!" Chỉ là, không có người chú ý tới, hốc mắt của Diệp Khiêm đã ướt át. Sau khi hai mẹ con bị kéo đi ra ngoài, trên mặt của Nhậm Thiên Dã hiện ra vẻ tươi cười, có chút lộ vẻ sầu thảm. Chậm rãi dụi tàn thuốc trong tay, Nhậm Thiên Dã nói: "Lão đại, tiễn đưa ta đi thôi!" Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, lấy một khẩu súng từ thành viên Nanh Sói bên cạnh, kéo chốt ra, chậm rãi đưa đến trên đầu Nhậm Thiên Dã. "Huynh đệ! Lên đường bình an!" Diệp Khiêm quay mặt đi, nghẹn ngào nói."Phanh", một tiếng súng vang lên, vang vọng trong phòng, Nhậm Thiên Dã chậm rãi ngã xuống sàn nhà. Nếu như cái chết, có thể giảm bớt tội lỗi của mình, Nhậm Thiên Dã nguyện ý tiếp nhận! Bán đứng huynh đệ của mình, nỗi thống khổ kia, chỉ có người tự thể nghiệm qua mới rõ ràng! Câu nói của Diệp Khiêm "Huynh đệ! Lên đường bình an!!!", lại để cho Nhâm Thiên Dã cảm giác hắn vẫn là thành viên Nanh Sói, cho dù là chết, trên mặt cũng hiện lên bộ dáng vui vẻ tươi cười. Nhưng mà, thống khổ nhất lại là Diệp Khiêm, nội tâm hắn giống như đang bị phanh thây xé xác, giống như có ngàn vạn con kiến đang từng miếng từng miếng cắn lấy trái tim của hắn. Lại một lần nữa, Diệp Khiêm nước mắt rơi xuống, ai nói đàn ông không rơi lệ, chỉ là vì chưa bị thương tâm mà thôi. Bên kia, hội nghị lính đánh thuê thế giới vẫn tiếp tục diễn ra. Dưới sự trợ giúp của Y Tác Nhĩ Đức, Chu chí rất dễ dàng thuyết phục những thủ lĩnh lính đánh thuê còn lại, liên hợp lại đối phó Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe. Y Tác Nhĩ Đức cũng không phải giúp Chu Chí, hắn giúp chính là Diệp Khiêm, giúp chính là Răng Sói. Chỉ là, hắn không rõ, vì cái gì Diệp Khiêm không tới tham gia hội nghị này, chẳng lẽ bên trong Nanh Sói đã xảy ra hỗn loạn, Chu Chí có ý đồ đoạt quyền? Lông mày Y Tác Nhĩ Đức không khỏi có chút nhíu lại, bất kể như thế nào, hắn đều phải nhanh chóng liên hệ với Diệp Khiêm, xác nhận một chút rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra. Diệp Khiêm đối với âm mưu của Chu Chí có phải vẫn chưa biết gì hết. Mà lúc này, Diệp Khiêm đã bắt đầu bắt tay vào chỉnh đốn nội bộ Nanh Sói, tất cả thành viên thuộc nhóm Tử Lang toàn bộ đều bị nhốt lại, tiếp nhận thẩm vấn. Chuyện này tuy không phải là điều Diệp Khiêm mong muốn, nhưng tình thế bắt buộc, không thể không làm. Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe lợi dụng thời điểm khẩn trương này, sai Nhậm Thiên Dã hại chết Tinh Thần, chuyện này đã nói lên Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe đã bắt đầu hành động đối phó Nanh Sói. Nhớ lại lần gặp Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe ngày đó, lông mày của Diệp Khiêm không khỏi nhíu lại một chút. Huynh đệ tương tàn, giống như là chuyện nhất định sẽ xảy ra. Diệp Khiêm trước kia có lẽ còn có điều chần chờ, nhưng mà từ khi đi thăm sư phụ Lâm Cẩm Thái, Diệp Khiêm dĩ nhiên càng thêm kiên định ý nghĩ của mình. Vì Nanh Sói, hắn nên giác ngộ, ngay cả là cùng Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe lưỡng bại câu thương, đồng quy vu tận. Chuyện Tử Lang còn đợi hắn lúc trở lại lại xử lý, Diệp Khiêm ẩn ẩn cảm giác được, Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe lựa chọn lúc này động thủ, mục tiêu chỉ sợ là hội nghị lính đánh thuê thế giới lần này. Chuyện này lại để cho nội tâm của Diệp Khiêm không khỏi có chút phát lạnh, nếu như những thủ lĩnh của tổ chức lính đánh thuê kia tại địa bàn Nanh Sói gặp chuyện không may, Nanh Sói sẽ hết đường chối cãi. Nanh Sói cho dù có mạnh như thế nào, cũng không có khả năng chống lại sự liên hợp công kích của các tổ chức lính đánh thuê trên thế giới.