Siêu Cấp Binh Vương

Chương 209 : Chuyện Cũ Vừa Ngọt Ngào Vừa Thống Khổ

Chu Nhược Lan có chút nở nụ cười, nói: "Ngươi là Diệp Khiêm? Cha của Nhã nhi thường xuyên nhắc tới ngươi, lần này tới thành phố Nam Kinh, lại thêm phiền toái cho ngươi." Chu Nhược Lan nói làm cho Diệp Khiêm từ trong trầm tư bừng tỉnh, vội vàng lễ phép nở nụ cười, nói: "A di nói quá lời, Nhã nhi là bằng hữu của con, các ngươi có gì cần thì cứ nói với con, chuyện này là vinh hạnh của con." "Ha ha, chàng trai rất biết nói chuyện, khó trách Nhã nhi của chúng ta cả ngày đều nhắc đến ngươi." Chu Nhược Lan ha ha cười nói. Diệp Khiêm sững sờ, không khỏi nhìn về phía Triệu Nhã. Sắc mặt Triệu Nhã đỏ lên, sẳng giọng: "Mẹ, ngươi nói bậy bạ gì đó, ta nào có nhắc đến tên lưu manh này." Chu Nhược Lan chỉ ha ha cười cười, cũng không có giải thích cái gì. Sau đó nhìn Triệu Nhã, nói: "Nhã nhi, ngươi đi vô phòng trước đi, ta có lời muốn cùng Diệp Khiêm nói." Triệu Nhã sửng sốt, kinh ngạc nhìn mẹ của mình, hiển nhiên không rõ mẹ mình cùng Diệp Khiêm bất quá là lần đầu tiên gặp mặt, có chuyện gì mà phải nói riêng với nhau. Không phải là nói đến mình chứ? Sững sờ chốc lát, Triệu Nhã vẫn ngoan ngoãn trở lại trong phòng ngủ. Diệp Khiêm cũng có chút kinh ngạc, bất quá cũng không có nói gì, kỳ thật Diệp Khiêm cũng muốn tìm cơ hội hỏi nàng có biết Trần Phù Sinh hay không, hiện tại Chu Nhược Lan chủ động muốn nói chuyện riêng quả là họp ý hắn. "Ngồi a, đừng quá câu thúc, ta thấy ngươi không giống như phụ thân của Nhã nhi nói." Chu Nhược Lan ha ha nở nụ cười, nói. Diệp Khiêm cười cười xấu hổ, ngồi xuống đối diện Chu Nhược Lan. Cùng mẫu thân của Lâm Nhu Nhu so sánh, Chu Nhược Lan không thể nghi ngờ là càng thêm hòa ái dễ gần, không có bất kỳ áp lực, Diệp Khiêm tự nhiên cũng cảm giác khoan khoái dễ chịu rất nhiều. Trầm mặc hồi lâu, Chu Nhược Lan bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Tro cót của Phù Sinh chôn cất ở nơi nào?" Diệp Khiêm sững sờ, quả nhiên, nữ nhân trong miệng Trần Phù Sinh chính là Chu Nhược Lan. Tin tức Trần Phù Sinh đã chết tại thành phố Nam Kinh mọi người đều biết, Tần Thiên lại là bạn thân của Trần Phù Sinh, mà Triệu Thiên Hào là đường chủ Hồng Môn, Chu Nhược Lan biết tin tức này cũng không phải việc khó gì. Hơn nữa, theo Diệp Khiêm, chỉ sợ Chu Nhược Lan một mực đều yên lặng chú ý đến Trần Phù Sinh, nếu không không có khả năng Trần Phù Sinh vừa mới chết, nàng liền tới đây. "Tro cốt chỡ về quê nhà an táng, bất quá ở thành phố Nam Kinh có một người đã từng chiu ơn của lão bản nên kiến tạo mộ chôn quần áo và di vật." Diệp Khiêm hồi đáp. "Phấn đấu cả đời, hắn cuối cùng không có xấu hổ đối với bất kỳ người nào, lá rụng về cội, coi như là chết già." Chu Nhược Lan trong ánh mắt hiện ra một tia đau thương. "Lão bản trước khi chết để cho ta nhất định phải tìm được ngươi, sau đó cùng ngươi nói một tiếng xin lỗi. Hắn nói, hắn cả đời này không có lỗi đối với bất luận kẻ nào, duy chỉ có đối với ngươi, là tràn đầy áy náy cùng tự trách." Diệp Khiêm nói. "Tính cách của hắn ta chẳng lẽ còn không rõ ràng sao? Ta cho tới bây giờ đều không có trách hắn." Chu Nhược Lan nói, "Muốn nghe chuyện xưa của ta và hắn không?" "Ừ", Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, kỳ thật trong nội tâm Diệp Khiêm cũng muốn biết Trần Phù Sinh cùng Chu Nhược Lan đã trải qua như thế nào. "Ta cùng hắn là bạn học đại học cùng lớp, hắn rất ít nói chuyện, giống như cây xương rồng, bên ngoài toàn là gai, nội tâm thì lại rất ôn nhu. Hắn là hài tử nông thôn, có thể là vì vậy, cho nên hắn so bất luận kẻ nào đều cố gắng hơn. Về sau ta mới biết được, hắn không phải sợ nghèo, mà là sợ gánh vác không nổi cái gánh nặng kia, không thể cô phụ sự mong đợi của người trong thôn." "Ta là người địa phương thành phố Nam Kinh, trong nhà coi như giàu có, nói thật lúc trước người theo đuổi ta rất nhiều, có con nhà giàu có, quan lại thế gia, thế nhưng mà ta lại nhìn trúng hắn. Có lẽ, tinh thần không chịu thua trên người hắn đã hấp dẫn ta. Ta còn nhớ rõ, lúc ấy hắn hỏi ta tại sao lại chọn hắn, ta chỉ nói đi theo hắn sẽ hạnh phúc. Hắn cũng không có hỏi lại, bất quá ta biết rõ, kỳ thật trong lòng của hắn tinh tường nguyên nhân ta lựa chọn hắn." "Sau khi tốt nghiệp đại học, ta từ trong nhà chuyển đi ra, cùng hắn ở trong một gian phòng nhỏ mà hắn đã thuê. Lúc ấy tiền lương của hắn rất ít, có đôi khi ta phải lấy tiền của mình trợ cấp hắn, nhưng mà, ta tin tưởng hắn là sẽ có một ngày vươn lên. Thế nhưng mà, đối với cha mẹ của ta mà nói, ta đã làm mất hết mặt mũi của bọn hắn, bọn hắn thủy chung không đáp ứng ta cùng với hắn lấy nhau. Hiện tại ta cũng làm mẹ, bản thân ta cảm nhận được sự đau lòng của họ lúc đó, ta không phải là một đứa con gái hiếu thuận." "Vì có thể ở cùng với hắn, ta quyết định sinh một đứa con cho hắn, ta nghĩ có hài tử, cha mẹ của ta chắc chắn sẽ không phản đối nữa. Con gái ra đời, cha mẹ của ta đến thăm hài tử mấy lần, rất là yêu thích, chỉ là vẫn không cách nào tiếp nhận hắn. Bất quá ta vẫn đang tin tưởng vững chắc, chỉ cần có kỳ ngộ, hắn nhất định sẽ thăng chức rất nhanh. Ta từ chức ở nhà chiếu cố hài tử, mỗi ngày chờ hắn về nhà nấu cho hắn một chén canh, bưng nước rửa chân cho hắn, khoảng thời gian đó tuy rất khổ, nhưng lại rất ngọt ngào." "Hiện tại ngẫm lại, đoạn thời gian đó vẫn là thời gian vui vẻ nhất của đời ta. Một hôm hắn trở về nói với ta rằng hắn đã từ chức. Đó là lần thứ nhất chúng ta cãi nhau, là lần thứ nhất ta cảm giác ủy khuất như vậy, người nam nhân này vậy mà buông tha công việc tốt. Hắn không có cùng ta cãi lộn, chỉ yên lặng ngồi ở cửa ra vào hút thuốc lá suốt cả đêm. Kỳ thật ta tinh tường, áp lực của hắn quá lớn, người bình thường chỉ sợ đã sớm không chịu nổi. Ngày hôm sau, ta cùng hắn tâm bình khí hòa nói chuyện một ngày, muốn một lần nữa tìm công việc cho hắn, không muốn hắn trở lại quê hương. Không phải là ta xem thường dân quê, chỉ là khi đó hắn nếu trở lại quê hương thì có thể làm cái gì? Mặc dù nói áp lực sống ở thành phố rất lớn, nhưng kỳ ngộ cũng nhiều. Nhưng mà, hắn không có đáp ứng, hắn chính là một người quật cường như vậy, quyết định chuyện gì rất ít khi thay đổi." "Ngày thứ ba, ta hỏi hắn đi bao lâu, ta sẽ đợi hắn. Hắn nói chờ hắn thăng chức sẽ rất nhanh có tiền rồi tới tìm ta. Lúc ấy ta chỉ cảm giác như sấm sét giữa trời quang, ta hung hăng tát hắn một bạt tai, mắng: "Trần Phù Sinh, nếu như ta muốn tiền thì lúc trước sẽ cùng người trong nhà cãi nhau mà trở mặt sao? Ta Chu Nhược Lan là loại người thấy tiền sáng mắt sao?" hắn chỉ là yên lặng cúi đầu, cái gì cũng không có nói. Cứ như vậy, ta ôm hài tử vừa đầy một tuổi bỏ hắn ra đi." "Kỳ thật ta tinh tường, hắn chọn con đường này, nên hắn không có giữ ta lại, bởi vì hắn sợ ta và hài tử đi theo hắn sẽ chịu khổ. Hắn là một người như vậy, vĩnh viễn đều vì người khác suy nghĩ, cả đời đều không có nghĩ cho mình một lần. Ta rời khỏi hắn, là không hy vọng hắn có gánh nặng, để hắn đi hoàn thành giấc mộng của mình. Thế nhưng mà cứ như vậy, chúng ta bỏ lỡ một lần, thành ra bỏ lỡ cả đời." "Những năm này, ta một mực đều nghe ngóng tin tức của hắn, nhìn thấy hắn thành công ta cũng mừng thay cho hắn. Kỳ thật hắn cũng biết ta ở nơi nào, thế nhưng mà hắn lại chưa từng tới tìm ta, ta biết rõ, hắn cho rằng yêu một người chỉ cần nàng hạnh phúc là hắn hạnh phúc. Khả năng có một số việc, cũng sớm đã được an bài, ta cùng hắn nhất định chỉ có thể là bi kịch."